Đó là cường giả đến từ Ám Duệ Thần Tộc.
“Chẳng lẽ là anh ta, người đàn ông có thể sánh ngang với Lạc Kỳ - Ám Cuồng!”
“Ám Cuồng là con ruột của Cổ Tổ đời đầu Ám Duệ Thần Tộc, nghe nói anh ta được sinh ra trong thời kỳ thượng cổ nhưng bị phong ấn bởi bí thuật nào đó, mãi cho đến thế hệ sau mới ra đời.”
“Tiên Lộ của thời kỳ thượng cổ bị cắt đứt nhưng tư chất của Ám Cuồng vô cùng đáng sợ. Ba của anh ta bất đắc dĩ phong ấn anh ta là để con mình chinh chiến Tiên Lộ ở đời sau.”
Một loạt tiếng thảng thốt lập tức vang lên trong sảnh.
“Lâm Phong, tôi rất muốn biết suy nghĩ hiện tại của cậu đấy.” Thần quan Lạc Kỳ bình tĩnh nhìn Lâm Phong.
“Chỉ dựa vào hai người vẫn chưa đủ đâu.” Anh hờ hững đáp lại.
Lúc này lại có thêm một giọng nói lạnh như băng vang lên bên tai anh: “Nếu thêm tôi nữa thì sao?”
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn về phía cửa, một chàng trai mặc áo cà sa màu trắng bước tới với vẻ mặt âm u lạnh lẽo. Chàng trai cạo trọc đầu, thân hình cao hơn tám thước, mỗi bước đi đều có hoa sen nở rộ, ánh sáng Đại Đạo hiện lên quanh người như một vị thánh tăng giáng xuống phổ độ chúng sinh.
“Shh… Không ngờ lại là yêu nghiệt của thánh miếu Thái Sơ ở Linh giới – Bác La!”
“Trời ạ, đây chính là một yêu nghiệt siêu cấp xếp hạng 43 trong Bảng Yêu Nghiệt của Linh giới đấy.”
Một loạt tiếng thảng thốt lại vang lên trong sảnh.
“Không ngờ Bác La cũng đến đây, lần này có kịch hay để xem rồi.” Trương Khởi Sơn híp mắt.
Anh ta xếp hạng thứ 50 trong Bảng Thiên Kiêu, Bác La lại xếp thứ 43.
Đừng xem thường chênh lệch bảy hạng này, những người đến tốp năm mươi trong Bảng Thiên Kiêu, thực lực chênh lệch ở mỗi hạng có thể đều là sự thay đổi một trời một vực.
Nói cách khác, nếu anh ta đối đầu với Bác La thì chắc hẳn đối phương có thể dễ dàng áp đảo anh ta.
“Thực lực của Lâm Phong khiến tôi rất ngạc nhiên, nhưng chắc hẳn cậu ta không thể lấy một chọi ba được. Mau chết đi, nếu cậu ta không chết thì tôi ăn ngủ cũng không yên.” Ma Lâm nói với vẻ mặt lạnh lùng.
Trong lúc hai người bọn họ đang nói chuyện, cả ba cường giả Ám Cuồng, Bác La và Lạc Kỳ đã bao vây Lâm Phong. Ý đồ của bọn họ rất rõ ràng, định hợp sức vây giết anh.
“Lâm Phong, năm xưa cậu giết vô số đệ tử của thánh miếu Thái Sơn tại dãy núi Côn Lôn có biết sẽ có ngày hôm nay hay không?” Bác La lạnh nhạt lên tiếng.
Lâm Phong hờ hững bế Ma Lị đã hôn mê, tay còn lại đột nhiên đánh về phía Bác La.
Chưởng ấn này quá mạnh rồi!
Bọn họ có thể thấy rõ kiếm khí sắc bén lan tỏa trong lòng bàn tay, khoảng không của những nơi nó quét tới đều sụp đổ. Không khí phun trào ra ngoài như thể ngày tận thế đang ập tới.
“Cổ Kim Vạn Pháp!”
Bác La không dám chậm trễ mà vội vàng thi triển thuật pháp vô thượng nhằm chặn lại chưởng ấn này. Ngay sau đó, đòn tấn công của cả hai va mạnh vào nhau.
“Rầm!”
Một tiếng nổ vang lên.
Bác La chỉ kiên trì được một giây thì không chống đỡ nổi nữa, anh ta bị đánh bay thẳng ra ngoài và đập mạnh vào tường, cả cơ thể lún sâu vào trong đó không cách nào kéo ra được.
“Tôi quả thật không nghĩ đến tình huống như ngày hôm nay.”
Trong mắt Lâm Phong lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, anh giẫm chân lao tới và lập tức di chuyển đến trước mặt Bác La trong sự ngỡ ngàng của mọi người, sau đó hung hăng bắt lấy đối phương.
“Răng rắc!”
Tiếng gãy cổ của Bác La vang lên, ngay cả thần hồn cũng bị kiếm khí chém tan nát.
“Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi rất tức giận!”
Lâm Phong vừa dứt lời…
“Oành!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất