Nguồn năng lượng đáng sợ khiến cả sảnh lớn đều rung chuyển, hố sâu dưới đất càng nứt toát, bụi bặm bay lên che khuất tầm nhìn của tất cả mọi người.
Không còn xương cốt!
Những người vây xem lặng lẽ nhìn cái hố bụi bặm mù mịt kia đã đoán được cảnh tượng thảm thiết rồi.
Nhưng ngay sau đó, khi bụi bặm dưới hố tản đi, mọi người đều ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mắt. Bọn họ nhìn thấy một thanh niên không biết xuất hiện ở dưới hố từ lúc nào, hơn nữa đối phương đang quay lưng với mọi người và ôm Ma Dạ vào trong lòng, như thể đang nói gì đó.
“Là cậu ta!”
“Là Lâm Phong!”
“Lâm Phong vừa đến kịp lúc chặn được đòn chí mạng của chàng trai áo vàng rồi!”
Trong sảnh lập tức có người thốt lên.
“Anh ta không chạy trốn à?” Triệu Đỉnh Thiên khẽ nheo mắt, trong lòng lại khinh thường cười lên.
Đồ ngốc!
Trong mắt anh ta, bây giờ Lâm Phong đến đây hoàn toàn là tự tìm đường chết, không có bất cứ ý nghĩa gì.
“Cậu là Lâm Phong đã giết chết Mễ Lan à?” Chàng trai áo vàng đứng trước hố, lạnh lùng nhìn xuống Lâm phong.
Lâm Phong không hề trả lời mà bình tĩnh nhìn Ma Dạ trong lòng hỏi: “Ông còn muốn nói gì không?”
“Hãy… Hãy giúp tôi nói với Tiểu Nhã một câu, cả… cả đời này, người mà tôi thấy có lỗi nhất là cô ấy! Ba… ba hãy giúp tôi với… a… phụt.”
Ma Dạ đứt quãng nói ra những lời này, sau đó đột nhiên phun ra một ngụm máu lớn. Ông ta giống như hồi quang phản chiếu mà đưa hai tay nắm chặt Lâm Phong, đôi mắt trợn trừng, khóe miệng lẩm bẩm như còn muốn nói thêm điều gì đó. Nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra được gì, cả người ông ta nặng nề rũ xuống.
“Yên nghỉ đi!”
Lâm Phong giơ tay vuốt mắt cho Ma Dạ, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Không phải anh không cứu ông ta mà là không cứu được nữa!
Vừa rồi anh đã kiểm tra cho Ma Dạ, máu tươi trong người ông ta gần như đã cạn kiệt, tinh khí bản mệnh cũng cháy khô, ngay cả hồn phách cũng xuất hiện vết nứt. Tình trạng như vậy, trừ khi thần tiên giáng xuống, nếu không thì không người nào có thể cứu nổi.
Về phần Tiểu Nhã…
Chắc hẳn là Ma Nhã, cũng là người phụ nữ cả đời Ma Dạ yêu nhất.
“Tôi đang hỏi cậu đấy, không nghe thấy à?” Lúc này, chàng trai áo vàng ở trên lại hỏi một câu với giọng điệu lạnh lẽo.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn đối phương, sau đó giơ bàn tay to của mình ra.
“Oành!”
Chàng trai áo vàng còn chưa kịp phản ứng đã bị một chưởng đánh nát thành sương máu.
Cảnh tượng đột ngột này khiến cả sảnh lớn im ắng hẳn đi, tất cả mọi người đều há hốc, trong mắt tràn ngập vẻ bàng hoàng và sợ hãi.
Chết… Chết rồi ư?
Chàng trai áo vàng vừa rồi không ai đánh lại cứ thế dễ dàng bị giết trong giây lát rồi ư?
Lúc này, đôi mắt của Ma Lâm lẫn Trương Khởi Sơn, thậm chí là thần quan Lạc Kỳ đều co rút.
“Bịch bịch bịch!”
Lâm Phong chậm rãi bước đi trong sảnh, sau đó đi đến bên cạnh Ma Lị. Anh ngó lơ ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh mà ngồi xổm xuống ôm Ma Lị vào lòng kiểm tra kỹ càng.
“May thật!” Trong lòng Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm.
Anh còn nghĩ Ma Lị cũng gặp chuyện rồi, cuối cùng phát hiện cô ta ngất đi bởi cơn chấn động thôi.
“Pháp bào!”
Lâm Phong nhìn thấy một bộ áo giáp mềm màu đen trong cơ thể của Ma Lị, bộ giáp này rất phi thường, chắc hẳn vừa rồi nó đã bảo vệ cô ta, nếu không có lẽ cô ta cũng mất mạng rồi.
“Không ngờ tôi mới ra ngoài một chuyện lại xảy ra chuyện như vậy rồi!”
Lâm Phong bế Ma Lị bước đi giữa sảnh với ánh mắt lạnh lùng, anh không che giấu khí tức của mình nữa, từng luống kiếm khí tuôn ra từ trong người khiến nhiệt độ nơi này giảm xuống còn âm độ. Kiếm khí sắc bén cứa vào da thịt của những người đứng gần gây ra cảm giác đau đớn như bị xẻo thịt đến chết vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất