Đôi mắt của Ma Dạ trở nên đỏ ngầu, ông ta không thể nhịn được nữa.
Ông ta phải trả thù cho Ma Lị!
Ông ta phải băm vằm tên áo vàng này thành trăm mảnh!”
“A! Tao giết chết mày!”
Ma Dạ giận dữ gào thét, cả người khẽ run lên, luồng khí đen vô tận cuồn cuộn trào ra. Những luồng khí này không ngừng rung lên rồi nổ tung như sự sinh ra và hủy diệt của một kỷ nguyên.
“Đây… là cấm thuật – Phá Hư!”
Đôi mắt của Ma Lâm đứng xem ở phía xa lập tức co rút, thật ra trong Ma Thần Tộc có rất nhiều cấm thuật đến từ thời thượng cổ, sức tấn công của chúng không hề tầm thường. Nhưng cấm thuật mà Ma Dạ sử dụng là không giống vậy.
Thuật pháp phải trả giá bằng việc thiêu đốt dòng máu Ma Thần trong người, một khi thi triển, cho dù có thể tiêu diệt kẻ thù nhưng thân thể và sức mạnh của bản thân cũng bị tổn hại.
Có thể nói đây là một thuật pháp kéo kẻ thù chết chung!
Nhưng vào lúc này, có lẽ chàng trai áo vàng cũng nhận ra sự ghê gớm của chiêu thức này nên vẻ mặt nghiêm túc hẳn đi. Anh ta lặng lẽ chắp hai bàn tay trắng muốt ở trước ngực, trong miệng lẩm nhẩm câu chú vô thượng.
“Ong!”
Ngay trong khoảnh khắc đó, một cơn gió mạnh ập tới thổi tung áo choàng vàng rực của anh ta. Một vòng sáng màu vàng mơ hồ xuất hiện sau lưng anh ta, trong nó lại có thêm hoa văn ngôi sao sáu cánh, khiến những người nhìn vào đều cảm thấy linh hồn của bản thân sắp bị phong ấn ở trong đó.
“Thần Phạt – Lục Mang Tinh Thuật!” Chàng trai áo vàng lạnh lùng thốt ra sáu chữ này.
Ngay sau đó, ngôi sao sáu cánh nhanh chóng khuếch đại che lấp cả nửa sảnh, ngay cả Ma Dạ đang giận dữ gào thét cũng bị bao phủ trong đó.
“Rầm ầm ầm!”
Tiếng nổ vang rền không ngớt, những luồng ánh sáng màu đen vàng đan xen vào nhau, khoảng không trung cũng bị xáo trộn tạo nên những vết nứt chằng chịt như mạng nhện.
Cú va chạm này quá đáng sợ rồi.
Tất cả những người chứng kiến đều lộ vẻ sợ hãi, một vài cường giả cấp cao còn đồng loạt ra tay cố gắng giữ vững không gian xung quanh, tránh cho tòa kiến trúc này sụp đổ.
“Rầm ầm ầm!”
Một loạt tiếng nổ kịch liệt lại vang lên, khoảng ba mươi giây sau, tất cả mọi thứ mới yên lặng hẳn đi. Khói bụi mịt mờ bay lên, một cái hố khổng lồ xuất hiện ngay tại trung tâm vụ nổ.
Ma Dạ quần áo tả tơi đứng trong cái hố kia, cả người ông ta không có chỗ nào lành lặn, khóe miệng chảy ra máu tươi màu đen, đôi mắt càng tràn ngập cảm giác chết chóc, hoàn toàn không có bất cứ sắc thái nào.
“Phù phù phù!”
Chàng trai áo vàng cũng thở hổn hển, hiển nhiên đòn tấn công vừa rồi cũng khiến anh ta vô cùng mệt mỏi.
“Không ngờ ông lại có thể tung ra đòn tấn công như vậy!”
Chàng trai áo vàng ổn định lại hơi thở và đi đến trước hố, liếc mắt nhìn xuống Ma Dạ đứng trong đó. Đối phương chuyển động đôi mắt trầm đục, yên lặng nhìn vào chàng trai kia.
Cùng lúc đó, rất nhiều cường giả vây xem xung quanh cũng dùng thần niệm dò xét tình trạng của Ma Dạ, bọn họ lại phát hiện tinh khí bản mệnh của ông ta đã cạn kiệt, thậm chí gần như sắp chết rồi.
“Thua rồi!” Có người thở dài.
“Ngốc thật đấy, thi triển cấm thuật như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chẳng bằng cầu xin sớm hơn, có lẽ còn có đường sống.” Người khác nói với vẻ mặt phức tạp.
Bọn họ đều ngỡ ngàng trước hành động của Ma Dạ nhưng cũng âm thầm cười nhạo ông ta quá ngu ngốc, không biết ứng biến.
“Ông ta nên chết từ lâu rồi! Kẻ yếu lại dám khiêu khích kẻ mạnh, đáng tiếc để cho tên Lâm Phong kia lén chạy đi rồi.” Triệu Đỉnh Thiên lạnh lùng nói.
Anh ta càng mừng rỡ vì bản thân đã lựa chọn đúng đắn, nếu không thì bây giờ chắc chắn sẽ có thêm một cái xác nằm dưới đất.
Cổ Tổ đời thứ ba của Ma Thần Tộc sắp chết rồi, bầu không khí vào giờ phút này trở nên tĩnh lặng một cách quỷ dị.
“Được rồi, thấy ông thoi thóp như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, để tôi tiễn ông lên đường!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất