Ma Lị nghe thấy vậy thì sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ áy náy.
Triệu Đỉnh Thiên cũng không thèm để ý cô ta nữa mà tiếp tục nói với Lạc Kỳ: “Thưa ngài thần quan, tôi muốn ngăn cản nhưng tên Lâm Phong kia quá mạnh, tôi không phải đối thủ của anh ta.”
Thần quan Lạc Kỳ thích thú nhìn Triệu Đỉnh Thiên một lúc, sau đó chậm rãi nói: “Cậu đúng là một người thú vị, nếu đã như vậy thì cút sang một bên trước đi.”
“Cảm… Cảm ơn ngài thần quan!” Trong lòng Triệu Đỉnh Thiên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đáp lại với giọng điệu cảm kích.
Sau đó anh ta đứng phía sau thần quan Lạc Kỳ, lạnh lùng nhìn Ma Lị và Ma Dạ, trong mắt tràn ngập vẻ căm thù.
Nếu không phải do mấy người này thì anh ta cũng sẽ không rơi vào tình huống mất mặt đến vậy. Vậy mà bọn họ còn giả mạo thiên kiêu của Ma Thần Tộc lừa gạt tình cảm của anh ta.
“Nói đi, các người muốn tính món nợ này thế nào?” Thần quan Lạc Kỳ nhìn Ma Lị và Ma Dạ với vẻ mặt vô cảm.
Ma Dạ đi tới một bước, nói với giọng điệu trầm thấp: “Dù gì chúng tôi cũng là người của Ma Thần Tộc…”
Ông ta vừa dứt lời…
“Vút!”
Chàng trai áo vàng đang hăm he nhìn bọn họ đột nhiên ra tay tấn công Ma Dạ, ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể bị động ứng chiến.
“Ầm!”
Ngay sau đó, một người năng lượng đáng sợ nổ tung ngay giữa nơi đó và tản ra khắp nơi, bao trùm tất cả mọi thứ tại nơi đó.
“Vút!”
Chàng trai áo vàng xuyên qua ánh sáng chói lọi và nhào thẳng đến trước mặt Ma Dạ, vươn bàn tay to lớn của mình vồ lấy ông ta. Vừa rồi Ma Dạ mới thi triển thuật pháp chống đỡ, sức mạnh trong người vẫn còn bị đảo lộn. Ông ta không ngờ đòn tấn công thứ hai của đối phương lại như đến vậy, trong lòng vô cùng hoảng hốt mà vội vàng chống đỡ.
“Rầm!”
Ma Dạ bị đánh bay ra ngoài và nặng nề rơi xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.
“Mặc dù đều là Đại Thừa kỳ nhưng ông quá yếu rồi, thậm chí còn chẳng thể xem là thiên kiêu. Vô dụng như vậy nên chết sớm để đầu thai đi.” Chàng trai áo vàng nhìn Ma Dạ với ánh mắt lạnh như băng.
Anh ta vừa nói xong đã biến mất ngay tại chỗ, trong lòng Ma Lị đứng xem cách đó không xa lộp bộp một tiếng, cô ta lập tức lao tới muốn đỡ đòn này giúp Ma Dạ.
Cô ta biết với tình trạng hiện giờ của Ma Dạ, nếu đối phương tung ra đòn chí mạng thì ông ta chắc chắn sẽ chết. Nếu bản thân dùng áo choàng thuật pháp thì có lẽ còn có đường sống.
“Lị Lị, mau tránh ra!” Vẻ mặt của Ma Dạ chợt thay đổi, ông ta sợ hãi lên tiếng.
Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, trong ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, bàn tay to lớn của chàng trai áo vàng đánh mạnh vào lồng ngực của Ma Lị.
“Răng rắc!”
Âm thanh như tiếng trái tim vỡ nát vang lên.
“Phụt!”
Cả người Ma Lị văng ngược về sau, gương mặt xinh đẹp đột nhiên tái nhợt, trong miệng phun ra cả ngụm máu tươi khiến bầu không khí thấm đẫm mùi máu tanh.
“Rầm!”
Cuối cùng Ma Lị nặng nề rơi xuống đất, không còn nhúc nhích gì nữa.
“Lị Lị!”
Ma Dạ nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt đỏ ửng hẳn đi. Sau những ngày tháng tiếp xúc với nhau, ông ta đã xem Ma Lị như con gái của mình, đây là một cô gái bề ngoài trông lạnh lùng nhưng sâu trong đáy lòng lại tràn ngập cảm giác bi thương.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất