Trên mặt Trương Văn và Trương Võ đầy vẻ khinh thường, hoàn toàn không để Lâm Phong vào mắt. Bọn họ chính là nhà họ Trương – một thế lực siêu cấp đến từ Linh giới, có thiên kiêu nào chưa từng gặp qua chứ?
Một tên Luyện Hư Cảnh sơ kỳ, cho dù thiên phú lợi hại đến mức nào thì sao chứ?
Chẳng lẽ tên này còn có thể vượt qua mấy cảnh giới để đối đầu với Độ Kiếp à?
Nghĩ thôi cũng biết không thể nào!
Ma Nhã mở mắt bình tĩnh nhìn vào Lâm Phong, không biết đang nghĩ đến điều gì.
Về phần Ma Dạ, lúc này nước mắt đã tuôn rơi như mưa.
Ba… đến rồi, ba đã đến cứu mình rồi!
“Hình như tôi đến muộn rồi…”
Lâm Phong liếc nhìn cảnh tượng thảm thiết ở xung quanh, không khỏi nhíu mày lại.
“Không, cậu đến đúng lúc lắm, tôi đang chuẩn bị giết chết Ma Dạ đây!” Trương Võ nở nụ cười giễu cợt.
Lâm Phong nhìn Trương Võ nói: “Trong vòng ba giây, tôi muốn nhìn thấy ông bỏ chân ra khỏi người Ma Dạ, sau đó quỳ xuống đất cầu xin cho tôi!”
“Ba giây ư?”
Trương Võ sửng sốt trong giây lát rồi lớn tiếng cười lên: “Ha ha, cậu có bị đần không vậy? Mẹ nó cậu là cái thá gì, một tên Luyện Hư Cảnh rác rưởi à? Cậu muốn chọc tôi cười chết hả?”
“Vút!”
Lâm Phong lập tức biến mất ngay tại chỗ, ngay sau đó, bóng dáng của anh đã xuất hiện ngay trước mặt Trương Võ và giơ tay phải đánh về phía ông ta…
Vẻ mặt của Trương Võ chợt thay đổi, một mặt là vì ngạc nhiên trước tốc độ của Lâm Phong nhanh đến mức ông ta không thể thấy rõ. Mặt khác là giật mình trước sức mạnh của chưởng đánh này, trông có vẻ rất bình thường, chỉ là sức mạnh thân thể nhưng lại mang đến cảm giác đè nén rất lớn mạnh cho ông ta, như thể nếu bản thân không dùng hết sức đánh trả thì sẽ bị đánh tan thành sương máu ngay!
“Thập Nhị Kim Văn Thiên Phòng Thuật!”
Trương Võ vừa lùi ra sau vừa thi triển thuật pháp mạnh nhất, mười hai vòng tròn vàng rực hình thành ngay trước mặt ông ta.
Những người vây xem xung quanh không thể tin nổi khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong mắt bọn họ, Lâm Phong chỉ nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, không hề có một tí linh vận nào giống như đang chơi đùa vậy, nhưng Trương Võ lại dùng đến chiêu phòng thủ mạnh nhất ư?
Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng trước mặt lại khiến bọn họ trợn tròn mắt.
Chưởng ấn của Lâm Phong lại dễ dàng đánh vỡ những vòng tròn trước người Trương Võ và hung hăng đánh trúng người ông ta. Đối phương bị đánh bay ra xa hàng trăm mét và va thẳng vào một cây cổ thụ, chiếc cây cũng bị nổ tung thành vô số mảnh vụn.
“Chuyện… Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Tôi đang nằm mơ ư? Vậy mà Trương Võ đã bị một chưởng đánh đến bị thương nặng rồi à?”
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, ngay cả Ma Dạ cũng hơi ngơ ngác.
Ông ta biết thực lực của Lâm Phong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy…
“Ông vẫn ổn chứ?” Lâm Phong nhìn Ma Dạ dưới chân.
“Vẫn… Vẫn ổn!”
Ma Dạ ngượng ngùng đáp lại một câu, sau đó ông ta như nghĩ đến điều gì đó mà lập tức nhìn về phía Trương Văn và Ma Nhã, sốt ruột nói: “Mau… Mau đi cứu con dâu của cậu đi!”
“…”
Lâm Phong câm nin!
Dựa vào tình huống trước mắt, hình như Ma Dạ thật sự muốn làm con trai của anh…
Không cần đến mức như vậy chứ?
Một Cổ Tổ của Ma Thần Tộc như ông ta, cảm giác thật kỳ lạ…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất