Vừa rồi, khí thế căng thẳng nghiêm trọng.
Sau khi Mặc Nghị Minh rời đi, luồng khí bức người đó cũng biến mất sạch sẽ ngay lập tức.
Mặc Thiên Lăng khẽ liếc nàng một cái: "Mắt của ngươi nhìn đi đâu đấy? Chỉ thấy sát khí của nam nhân khác mà không thấy nam nhân của ngươi cũng có sát khí sao?"
Vân Thi Nhã: ""
Nam nhân của ai cơ?!
Nàng chỉ giả vờ như không nghe thấy, bước nhanh ra cửa.
Nhìn thấy khung cửa đã biến dạng, không nhịn được nói: "Doanh Vương này cũng thật là, trước khi rời đi còn phá hỏng cửa của Vương phủ chúng ta. Vương gia, mau chóng đi tìm hắn, yêu cầu hắn bồi thường tổn thất đi!"
Mặc Thiên Lăng mặc kệ hắn ta, chỉ sai hạ nhân mời đại phu cho tên hầu đang bị thương.
Sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Vân Thi Nhã vội vàng đuổi theo: "Ta đang nói chuyện với ngươi đấy! Ta còn tưởng hôm nay Doanh Vương sẽ làm một trận sống mái với ngươi cơ"
"Sao nói đi là đi ngay thế?"
"Làm một trận sống mái?"
Mặc Thiên Lăng đột ngột dừng lại.
Vân Thi Nhã không ngờ hắn sẽ đột ngột dừng lại, phanh gấp lại cũng không kịp, trán nàng cụng thẳng vào lưng hắn.
Nam nhân này làm bằng đá đấy à?
Nàng đau đớn che trán lại, oán hận nhìn hắn: "Trước khi dừng lại, ngươi có thể nói trước cho ta một tiếng được không?"
Mặc Thiên Lăng nhìn chằm chằm vào mắt nàng: "Ngươi cho rằng bổn vương và Tam ca sẽ làm một trận sống mái? Cho nên ngươi đi cùng là muốn nhặt xác của bổn vương
hȧ?"
"Bị nói trúng tim đen, lúc nào cũng rất ngượng ngùng"
Vân Thi Nhã cười mỉa một tiếng.
Cũng không phải nhặt xác cho Mặc Thiên Lăng.
Nàng biết rằng, cho dù lá gan Mặc Nghị Minh có to hơn nữa cũng không dám thẳng tay giết Mặc Thiên Lăng.
Náng chỉ đến xem mẫu thuẫn của bọn họ sẽ gay gắt đến mức nào thôi.
Tốt nhất là lao vào đánh nhau một trận!
Nếu cả hai bên đều thiệt hại... thì người được lợi nhất sẽ là nàng.
Nàng cười nham nhở.
Trong mắt Mặc Thiên Lăng thoáng hiện vẻ phức tạp: "Không thể để ngươi được như ý cũng là lỗi của bổn vương."
Tuy nói như thế nhưng hắn cũng không tức giận, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Chuyện hôm nay e rằng cũng chỉ là khúc dạo đầu của cuộc chiến chính thức thôi. Trước mắt Tam ca cũng không dám hoàn toàn trở mặt với bổn vương"
Hôm nay tới đây cũng chỉ là thăm dò xem thái độ của hắn thế nào.
Cho dù làm loạn đến trước mặt Mặc Khải Chính thì chuyện này Mặc Nghị Minh cũng đuối lý.
Không thể không nói, Mặc Thiên Lăng đoán đúng rồi.
Mặc Nghị Minh ôm một bụng tức giận quay về Doanh Vương phủ.
Lúc này hai cô con gái của hắn ta vẫn đang nghỉ trưa, Tần Thục Trinh nghe tin hắn ta quay về liền đi đến đại sảnh.
Vừa vào cửa, nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, nàng ta liền nhíu mày hỏi: "Vương gia làm sao vậy? Không phải tới Minh Vương phủ tìm Minh Vương tính sổ sao?
Sao thế? Sao quay về mặt mày vẫn khó chịu như vậy?
Lẽ nào mọi chuyện không được thuận lợi sao?
Nhìn thấy Tần Thục Trinh là Mặc Nghị Minh lại nhớ lại những lời Vân Mỹ Tú đã nói với hắn ta.
Nói Tần Thục Trinh với Mặc Thiên Lăng đã từng có hôn ước, bất kể đã từng có gì với Mặc Thiên Lăng hay không, nhưng với hắn ta thì đã không còn trong sạch nữa rồi.
Suy cho cùng, trong mắt người khác, những năm này Tần Thục Trinh sớm muộn gì cũng sẽ là nữ nhân của Minh Vương.
Mặc Nghị Minh vốn dĩ là kẻ sĩ diện.
Cũng bởi vì nghe được những lời này mà ngứa mắt Tần Thục Trinh, trong lòng bức bối khó chịu.
Cho nên mới nghĩ đến chuyện nạp thiếp để cân bằng lại tâm lý.
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta... hắn ta lại càng tức giận, chộp lấy tách trà trên tay, giáng mạnh xuống bên chân Tần Thục Trinh.
"A..."
Tần Thục Trinh hoảng sợ hét lên một tiếng, nhảy dựng cả lên.
Mặc dù vậy, trà nóng vẫn bắn tung tóe vào vạt váy nàng ta.
Mảnh vụn bắn tung tóe khắp mặt đất khiến mặt đất trở nên lộn xộn.
"Vương gia, ngài đang làm gì vậy!"
Tần Thục Trinh quay lại, nhìn hắn ta với vẻ tràn đầy hoài nghi.
Những ngày này, tuy rằng vợ chồng bọn họ không quá hòa hợp, nhưng cũng không đến nỗi này.
Hành động của Mặc Nghị Minh ngày hôm nay thật sự khiến nàng ta sợ hãi!
"Làm gì sao? Ngươi nói đi, có phải ngươi nghe ngóng tin tức cho Lão Thất không?! Ngươi ở bên bổn vương là vì để tiện đưa tin cho hắn chứ gì? Có phải ngươi vẫn còn vương vấn tình cũ với hắn không?!"
Mặc Nghị Minh đứng dậy xoay người, gầm lên giận dữ.
Hắn hằn học nhìn chằm chằm Tần Thục Trinh, đôi mắt đỏ ngầu, trông hệt một con thú đang nổi giận.
Trông rất đáng sợ!
Tần Thục Trinh ngây người nhìn hắn, như thể không quen biết người này vậy.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới bật khóc hỏi: "Vương gia, ngài đang nói gì vậy? Ta nghe ngóng cho ai chứ, ta vương vấn tình cũ với ai?!"
"Ngươi bớt giả ngu với bổn vương đi!"
Mặc Nghị Minh sải bước về trước mấy bước, nắm lấy cổ tay Tần Thục Trinh: "Tân Thục Trinh, bổn vương cảnh cáo ngươi"
"Bớt giả vờ giả vịt trước mặt bổn vương thôi! Bây giờ ngươi là Doanh Vương phi, nhớ kỹ thân phận của mình đi! Nếu như ngươi dám phản bội bổn vương, bổn vương sẽ khiến ngươi phải sống dở chết dở!"
Hắn dùng lực rất mạnh.
Tần Thục Trinh đau đớn, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhăn rúm lại.
"Vương gia, ngài làm ta đau quá!"
Lúc này Mặc Nghị Minh mới buông tay ra, hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng ta chằm chằm: "Bổn vương thật sự hối hận vì đã lấy ngươi!"
"Ngươi còn chẳng so được với Vân Thi Nhã!"
Câu nói này càng làm trái tim Tần Thục Trinh càng đau đớn hơn.
Mặc Nghị Minh có thể nói nàng ta như thế nào cũng được, nhưng không thể nói nàng ta không bằng Vân Thi Nhã!
"Vương gia, sao ngài lại đối xử với ta như vậy? Ta chỉ đang quan tâm ngài, hỏi ngài vài câu thôi mà. Ta là thê tử của ngài, ta đang lo lắng cho ngài mà! Sao ngài lại đối xử với ta như vậy chứ?"
Thấy Mặc Nghị Minh sắp đi ra ngoài, nàng ta vội vàng nắm lấy tay áo hắn.
Mặt Tần Thục Trinh đẫm nước mắt: "Vương gia, tốt xấu gì thì ta cũng đã sinh cho ngài hai đứa con gái mà"
"Chúng ta là phu thê mấy năm nay, lẽ nào ngài không thương ta chút nào sao?"
Đáng tiếc, Mặc Nghị Minh lại giật mạnh tay áo về.
Hắn ta liếc nhìn nàng ta bằng ánh mắt sắc lạnh như băng, dồn sức đẩy nàng ta ra rồi sải bước ra ngoài.
Bị hắn ta đẩy như vậy, Tân Thục Trinh đứng không vững, té vào đống mảnh vỡ vừa rồi.
Trên chân và khuỷu tay liền bị mảnh vỡ rạch đứt.
Nàng ta hét lên trong đau đớn, mùi máu tràn ngập căn phòng.
Nhưng Mặc Nghị Minh vẫn đi một mạch ra ngoài không quay đầu lại.
Những lời hắn ta vừa nói như roi quất vào lòng nàng ta, vết thương trên người không đau bằng trái tim nàng ta...Trái tim Tần Thục Trinh như chết lặng, nằm trên mặt đất, bắt đầu khẽ bật khóc.
Mọi người đều cho rằng, làm một Doanh Vương phi như nàng ta rất nở mày nở mặt.
Nhưng chỉ có mình nàng ta biết nỗi đau trong đó.
Sau khi Mặc Nghị Minh rời đi, tỳ nữ thiếp thân Tử Y Thuần của nàng ta mới vội vã bước vào.
"Vương phi, vương phi không sao chứ!"
Tử Y Thuần vội vã đỡ nàng ta đứng dậy, nhìn thấy máu vương vãi khắp sàn, Tử Y Thuần sợ tới mức mặt tái mét, "Vương phi, thế này... Vương gia ra tay cùng tàn nhẫn quá đấy! Để nô tỳ sẽ sai người mời đại phu!"
"Đừng"
Tần Thục Trinh cười khổ lắc đầu: "Chuyện này còn không đủ mất mặt nữa sao? Còn muốn ai ai cũng biết à?"
"Nhưng Vương phi...
Tử Y Thuần cũng khóc theo.
Nàng ta là nha đầu của Tần gia đi theo lúc Tân Thục Trinh gả đi.
Bây giờ Tần Thục Trinh trong tình cảnh khó khăn, bên cạnh chỉ có duy nhất Tử Y Thuần là đối xử chân thành với nàng ta: "Sao Vương gia có thể ra tay như vậy! Vương phi, vậy vết thương của người phải làm sao đây?"
Nàng ta đang nói thì chợt có một gia đình xuất hiện ở cửa thò đầu vào.
"Vương phi...
Hắn ta nhỏ giọng gọi, Tân Thục Trinh ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống: "Vào đây rồi nói"
Mặt Tần Thục Trinh biến sắc, kinh hãi đứng phắt lên: "Ngươi nhìn kỹ chưa?!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất