"Tiểu nhân nhìn thấy thật mà! Đó đúng là xe ngựa của Ứng Quốc công phủ!" 

Gia đình nén giọng: "Vương gia ra ngoài xong là lên xe ngựa luôn, xe ngựa rời đi rất nhanh. Tiểu nhân không dám tới gần quá, tránh cho Vương gia phát hiện. 

"Bọn họ đi đâu?!" 

Tần Thục Trinh cắn răng hỏi. 

"Tiểu nhân cũng không biết, nhưng nhìn thì như đi về phía cổng thành" 

Gia đình trả lời thành thật. 

"Được, bổn vương phi biết rồi" 

Tần Thục Trinh hít sâu một hơi, kìm nén sự giận dữ nơi đáy mắt: "Ngươi lui xuống trước đi! Chỉ cần theo dõi Vương gia giúp ta, sau này bổn vương phi sẽ không bạc đãi ngươi đâu" 

"Vâng thưa Vương phi." 

Gia đình cung kính lui ra ngoài. 

Sắc mặt Tần Thục Trinh lập tức trở nên khó coi. 

Nàng ta căm hận siết chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta biết ngay mà, chắc chắn Mặc Nghị Minh có vấn đề!" 

"Thời gian này hắn không chịu chạm vào ta. Thường hay lấy cớ đủ chuyện vặt vãnh, muốn cãi nhau với bổn vương phi, còn nói là muốn nạp thiếp.." 

Nàng ta vỗ mạnh lên bàn. 

Khi nãy lòng bàn tay bị mảnh sứ cửa rách, máu tươi dính đỏ cả mặt bàn. 

Nhưng nàng ta như không cảm nhận được đau đớn, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo dữ tợn: "Mặc dù lão già Ứng Quốc công kia đang ra sức lấy lòng Vương gia." 

"Nhưng lão ta tuyệt đối sẽ không rêu rao khắp nơi, chỉ chờ ở bên ngoài cửa Doanh Vương phủ!" 

Ứng Quốc công phủ cũng không có công tử trạc tuổi Mặc Nghị Minh. 

Ngồi trong xe ngựa kia, ngoài Vân Mỹ Tú ra thì còn là ai được nữa?! 

"Trước đây bổn vương phi cũng từng nghe chút lời đồn, nhưng không đặt trong lòng. Lúc đó ta nghĩ Vương gia căm hận Vân Thi Nhã thì chắc chắn sẽ không thích cô nương Vân gia đâu" 

Nhưng lần này, Tần Thục Trinh lại không dám khẳng định như vậy nữa! 

"Vương phi, chuyện trước mắt còn chưa xác định, người cũng đừng tức giận, tránh cho tự mình bị chọc tức. 

Tử Y Thần cẩn thận khuyên nhủ. 

"Vương gia đối xử với ta như vậy, bổn vương phi còn cần cơ thể này làm gì nữa?" 

Tần Thục Trinh cười khẩy. 

Lúc này, gia đình vừa ra ngoài khi nãy lại quay lại. 

Hắn ta đưa một tờ giấy qua, sắc mặt hơi kì lạ: "Vương phi, khi nãy tiểu nhân vừa ra khỏi cửa thì có người ném viên giấy này tới chân tiểu nhân. Tiểu nhân cũng không nhìn thấy là ai, nhặt lên xem thì.." 

"Thôi Vương phi tự xem nội dung bên trong đi ạ" 

Gã sai vặt ngừng lại một chút rồi nói. 

"Trong đây viết gì?" 

Tần Thục Trinh nhận lấy tờ giấy mở ra xem, trong mắt lập tức lóe lên ánh sáng kinh ngạc. 

Tử Y Thần vội vàng hỏi: "Vương phi, trong đó viết gì vậy ạ?" 

"Tới Tân Nguyệt tửu lâu mau lên!" 

Tần Thục Trinh không đáp lời, chỉ quay đầu nhìn gã sai vặt kia, ánh mắt lạnh lẽo dọa cho hắn ta run lẩy bẩy, vội vàng quay người ra ngoài. 

Minh Vương phủ. 

Lúc Viên Bảo tỉnh lại, Vân Thi Nhã đang ngồi bên giường đọc sách. 

"Mẫu thân" 

Nghe thấy giọng non nớt của cậu bé, Vân Thi Nhã chỉ thấy trái tim như tan chảy, vội bỏ sách xuống: "Cục cưng nhỏ của mẹ dậy rồi đấy à? Đã ngủ đủ chưa?" 

Nàng ôm Viên Bảo vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ thơm mềm của cậu bé. 

Dù gì cũng là con mình sinh ra, hôn thế nào cũng thấy không đủ. 

"Ngủ đủ rồi ạ" 

Viên Bảo dụi mắt: "Di mẫu đi chưa ạ?" 

"Ừm, đi rồi." 

Nghe thấy cậu bé đột nhiên nhắc tới Vân Mỹ Tú, Vân Thi Nhã không nhịn được hỏi: "Viên Bảo có thích nàng ta không?" 

Viên Bảo rất ít khi chủ động nhắc tới một người. 

Hôm nay lại chủ động nhắc tới, Vân Mỹ Tú chỉ có duyên gặp mặt một lần... nhất là khi nữ nhân này còn là đối thủ một mất một còn với nàng, trong lòng Vân Thi Nhã thấy hơi khó chịu. 

"Không thích ạ." 

Viên Bảo bĩu miệng nhỏ lẩm bẩm rằng: "Nàng ta cười lên trông hơi hãi người, con không thích" 

Hãi ngời? 

Hình dung này, đúng thật là rất chính xác đấy. 

Nghe thấy Viên Bảo nói không thích Vân Mỹ Tú, trong lòng Vân Thi Nhã dễ chịu hơn nhiều. 

Nàng vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của Viên Bảo: "Được rồi! Cụ ngoại của con đợi lâu lắm rồi đấy! Con mau qua đó đi, đừng để cụ ngoại đợi nóng ruột" 

Viên Bảo đã tự mặc chỉnh tề, nhảy xuống giường sải chân chạy ra ngoài. 

Chạy được vài bước, cậu bé lại quay về, hôn mạnh một cái lên mặt nàng: "Mẫu thân à, con đi đây." 

"Đi đi." 

Vân Thi Nhã xoa tóc cậu bé, nhìn cậu bé vui vẻ chạy xa. 

Đồng Mai chậm rãi đi vào: "Vương phi, chuyện người dặn Đồng Thừa đã xử lý ổn thỏa rồi. Giờ hắn đang chờ bên ngoài, hỏi Vương phi còn gì sai bảo nữa không. 

Bây giờ thái độ của nàng ta với Vân Thi Nhã rất do dự. 

Lúc đầu Mặc Thiên Lăng ra lệnh cho nàng ta tới hầu hạ Vân Thi Nhã, chủ yếu là để giám sát nàng. 

Trong Minh Vương phủ, hạ nhân có chút thân phận thì trong tên đều sẽ đặt bằng chữ Đồng. 

Nhưng gần như đều là ám vệ, chỉ có một mình Đồng Mai là một cô nương. 

Từ đó đủ để thấy được địa vị của Đồng Mai ngang hàng với Đồng Mặc và Đồng Thừa. 

Nhưng vài ngày trước Đồng Mai bị thương, Vân Thi Nhã lại đích thân chữa trị cho nàng ta, còn cho nàng ta dùng rất nhiều thuốc mà nàng ta chưa từng thấy, chưa từng nghe 

qua. 

Vốn dĩ Đồng Mai còn nghi ngờ, thuốc đó có phải có độc không. 

Nhưng có thuốc kia rồi, vết thương của nàng ta khỏi càng nhanh hơn. 

Đồng Mai thấy hơi cảm kích với nàng. 

"Bảo hắn tiếp tục điều tra tung tích của Du Nhị." 

Vân Thi Nhã ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Ngoài ra, mấy ngày nay cứ theo dõi Doanh Vương phủ. Một khi có động tĩnh gì thì phải bẩm báo cho ta ngay" 

"Vâng" 

Đồng Mai mặt vô cảm quay người đi ra ngoài. 

Đương nhiên Đồng Thừa sẽ làm việc cho Vân Thi Nhã. 

Mỗi lần làm một việc đều nhận được thù lao hậu hĩnh, chuyện như thế này ai mà không muốn làm chứ? 

Nhớ tới Vân Thi Nhã ra lệnh bọn họ theo dõi bên Doanh Vương phủ... 

Đồng Mai thấy bất an trong lòng. 

Do dự mãi, rốt cuộc cũng nói chuyện này cho Mặc Thiên Lăng. 

"Ồ? Vân Thi Nhã bảo các ngươi theo dõi Doanh Vương phủ làm gì?" 

Vẻ mặt Mặc Thiên Lăng nghi hoặc. 

"Nô tỳ không biết ạ." 

Đồng Mai lắc đầu, khẽ nhíu mày: "Hôm nay Vương phi còn sai Đồng Thừa làm một việc, đó là nói hành tung của Doanh Vương cho Doanh Vương phi. 

Lúc này, Mặc Thiên Lăng càng thêm tò mò. 

Nữ nhân Vân Thi Nhã này, rốt cuộc muốn làm gì vậy? 

"Hành tung của Doanh Vương?" 

Hắn nhướng mày: "Tại sao phải nói cho Doanh Vương phi?" 

"Bởi vì.." 

Đồng Mai cảnh giác nhìn xung quanh, nén giọng nói: "Bởi vì Doanh Vương và Vân nhị tiểu thư nhà Ứng Quốc công phủ đã gian díu từ lâu rồi. Doanh Vương phi không hề biết chuyện này." 

Nghe thấy lời này, trong lòng Mặc Thiên Lăng cũng đoán được đại khái Vân Thi Nhã định làm gì rồi. 

Nữ nhân này, quả nhiên vẫn không muốn buông tha cho Tần Thục Trinh sao? 

"Ha, bây giờ nàng ta cũng có não hơn rồi đấy, giỏi thật!" 

Mặc Thiên Lăng cười khẩy chẳng hề khách sáo: "Nàng ta và Vân Mỹ Tú bất hòa, với Tần Thục Trinh thì càng như nước với lửa. Bây giờ châm ngòi như vậy, quay ra khiến Vân Mỹ Tú đối phó với Tần Thục Trinh.." 

"Trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi" 

Vân Thi Nhã muốn nhìn hai bọn họ chó cắn nhau đấy à... 

Hắn nói sâu xa. 

"Nhưng Vương gia, tác phong hành sự của Vương phi bây giờ thay đổi quá nhiều so với trước đây. 

Trong mắt Đồng Mai lóe lên vẻ lo lắng: "Giờ ngài và Doanh Vương cũng đang phân tranh, nhỡ đâu hành động này của Vương phi chọc giận Doanh Vương, tới lúc đó liên lụy tới Vương gia thì sao ạ? 

Mặc Thiên Lăng trầm ngâm: "Cứ để nàng ta làm đi." 

"Có chuyện gì thì nói cho bổn vương ngay là được." 

Hắn đối phó với Mặc Nghị Minh, Vân Thi Nhã đối phó Tần Thục Trinh. 

eyJpdiI6IjZSWFF6b2xLenNoK3NTc21xaVEwTEE9PSIsInZhbHVlIjoiOGE0Z1F6V1MrYVJkOVN5UzJMVDdINUZYRUlGRWFiU0xlTXdSbXpFcFlBbWk0a0NUanZBTTA2TDA1U3Y1TDBFU3NHanlPbjdXaXQ0MHhcL1dzVVR0bDhPZFoxUVd6WmhtUVVMbTlic0FFY0p2elwvakI1YzFsT0ZXWmJxeWI5OGJ4S3lYQTZtdkRuN0F5QjVnZUZRXC9vbGNEdkhla0RsdVg4NllnQlM2XC9qdGVlMk9oS1BDU0R4ZmZFUjFGTHJpQUd5dSIsIm1hYyI6IjlhODBmOTdlMjY1ZTY1YzY2NmYxNGRhMjUxYmI3ZWRmYWFlYTNmMDA1MTUwZTNkNDEyMzFkNTA3N2ZjODlmZWEifQ==
eyJpdiI6Ind3KzgrdmpQdXMrMVJWb2tkanhVc1E9PSIsInZhbHVlIjoiKzdPQmF6NXVnaXRtS2NCdG1FaEpkXC9UWkZEeVB5TDFpc1ZDN0s3RFpwSVo1YWhwQ2ZDeVFqNTZoUXR6dWtPV2c3WkJybkJGWlZieTFaMVQ1TWZmb0JCanZkaVZoNE12NVwvWGdINUdlM0pZTldqcE42K2dyQjBKcEYwNkNKYnJnM2dJVTBZcVBzcG03ZHg0UGg1R0lHV3BtK0VLVFNiRXZ3aDhWYkJWNjBMa3Z5QUtXVFJNODl1N214aHVXK0xaRUVmbDlHdDZFN21obzRKXC9UYURZa0E5K1NaWnNxSG93dThtQ3JReXRUMFNReWx1MmFZdVhJZGw3RnlLRjlzVFFYWU5ZRWs4TmFOYUxtNGpMNUZ4c0t6eWVjcFpGUFN3c25GMDdmQlRveVJlZktuQTFwZnh0TkU5ZDFMTzJ0S2RpOXBNXC9aM3g4a2l0cElFOVBqT3NcL2NNSzNxVFhvVlZqU0JNK3J4MmU5WDRnUWs9IiwibWFjIjoiOGFjOWNiMTM3ZmUxM2ZiMmE1Yzc1NGY5ZmQ1ODQ2YWI4OTBmNjAxYzJkNThjZDQ3OTg1YmVmNDkwM2RkNTBmMiJ9

Ai ngờ Vân Thi Nhã đã nhanh chóng để hắn phải nhìn bằng con mắt khác...

Ads
';
Advertisement
x