Vân Thi Nhã bị ấn vào tường, chỉ cảm thấy bản thân mình lúc này giống như một con thạch thùng bám dính vào tường vậy, còn nam nhân ở trước mắt thì chẳng khác gì kẻ đi săn mồi đang nhìn nàng chằm chằm. 

Đáng tiếc là nàng không thể tự cắt đứt đuôi bỏ trốn được. 

"Có gì thì cứ từ từ nói! Đừng có mà động tay động... 

Nàng vội vàng vùng vẫy theo phản xạ. 

Còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị Mặc Thiên Lăng chặn họng lại: "Không động tay lẽ nào lại còn muốn động mồm?" 

Vừa mới lên tiếng, đôi môi mỏng đã thật sự chạm vào vầng trán nhẵn nhụi của nàng. 

Lần này thì cả hai người họ đều cứng đờ người. 

Sợ dáng vẻ như thế này mà bị người khác nhìn thấy thì nàng có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội được, Vân Thi Nhã nghiến răng, đẩy mạnh hắn ra: "Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?" 

Nàng cúi đầu xuống, nhanh chóng lách qua người hắn rồi ngồi xuống ghế ở hành lang gấp khúc. 

Nàng đi rất nhanh, nhưng Mặc Thiên Lăng vẫn nhìn thấy vành tai nàng đã đỏ ửng lên. 

Mấy ngày trước nữ nhân vẫn còn mồm miệng độc địa châm chọc hắn cơ mà? 

Hắn khẽ hừ một tiếng rồi đi theo nàng. 

"Bổn vương giết người rồi" 

Mặc Thiên Lăng ngồi xuống phía đối diện nàng, nói đơn giản nhẹ nhàng cứ như thể "Bổn vương vừa mới ăn cơm xong" vậy: "May là nhờ có cách hay của ngươi, bây giờ lời nói của ta đã có tác dụng hơn nhiều rồi." 

"Cái gì cơ?!" 

Vân Thi Nhã không khỏi sửng sốt. 

Nàng chỉ bảo hắn có thể lôi vài tên binh tôm tướng tép ra để khai đao. 

Nhưng mà cũng đâu có bảo hắn đi giết người đâu chứ! 

"Ý kiến của ngươi cũng giống như ý kiến của phụ hoàng vậy, thế nên bổn vương đã tiếp thu ý kiến của hai người. Mà công nhận cảm giác giết đám người ngỗ ngược với mình đúng là rất sảng khoái" 

Mặc Thiên Lăng ngồi dựa lưng vào thành ghế, vẻ mặt vui mừng đắc ý. 

Vân Thi Nhã: "... Ngươi chắc chắn đấy không phải là đang tự chuốc phiền phức vào thân chứ?" 

Lời nói vừa dứt, Đồng Mặc đã đi vào thưa chuyện: "Chủ tử, chủ tử, xảy ra chuyện lớn rồi!" 

"Doanh Vương khí thế hung hăng dẫn người tới tận đây! Giờ đang đợi ở ngoài cửa! Nói là chủ tử đã giết người của hắn, giờ hắn đến tìm chủ tử đòi lời giải thích!" 

Vân Thi Nhã liếc nhìn hắn, vẻ mặt đúng kiểu "Ta nói có sai đâu mà". 

Ai ngờ đâu Mặc Thiên Lăng lại đi giết người của Mặc Nghị Minh thật, thế thì có khác gì là khơi mào chiến tranh đâu! 

"Cũng chỉ là mấy tên lính vô danh tiểu tốt thôi, không ngờ lại đáng để cho Tam ca đích thân đến đây một chuyến như thế!" 

Mặc Thiên Lăng vẫn bình chân như vại, chỉ khinh khỉnh đứng dậy đi ra ngoài. 

Vân Thi Nhã vốn cho rằng đây là chuyện giữa mấy người nam nhân bọn họ, nàng không tiện xen vào. 

Nhưng dù sao thì bây giờ nàng và Mặc Thiên Lăng cũng là người trên một con thuyền, thế là cuối cùng vẫn đứng dậy đi ra theo. 

Mặc Nghị Minh thì đã đưa người xông vào trong Minh Vương phủ. 

Hắn ta đem theo không nhiều người, ước chừng có mấy chục người thôi. 

Nhưng mà hơn mấy chục người này thì đều có đem theo binh khí, quân phục trên người, dáng vẻ hung hăng. Chỉ cần liếc qua là biết không phải đến tìm Mặc Thiên Lăng để "uống trà" rồi. 

"Không biết Tam ca đem theo binh lính xông vào Minh Vương phủ của ta là vì chuyện gì thế?" 

Mặc Thiên Lăng đi ra, sắc mặt bình bĩnh. 

"Xông vào? Bổn vương chỉ đánh bị thương thằng hầu nhỏ canh cổng thôi mà" 

Mặc Nghị Minh đưa mắt liếc nhìn thẳng hầu nhỏ nằm trên đất ở cổng, đang rên rỉ vì đau đớn qua khóe mắt, khinh khỉnh nói: "Loại chó má không có mắt như thế này lại dám chặn bổn vương ở ngoài cổng, Thất đệ cảm thấy không đáng đánh đòn à?" 

"Dám chặn đường Tam ca quả thật là đáng đánh!" 

Mặc Thiên Lăng gật đầu: "Người đâu! Còn không mau lôi hắn xuống?" 

Mang xuống đi tìm đại phu điều trị. 

"Nhưng mà Tam ca đem theo nhiều binh lính đến cửa phủ thế này, ai không biết còn tưởng đến đánh trận ấy chứ! Cũng khó trách sao tên hầu nhỏ của phủ lại không dám để huynh vào" 

Cho dù chỉ là một tên hầu nhỏ canh cổng thì cũng là người của Minh Vương phủ hắn! 

Mặc Thiên Lăng hắn là người rất bênh vực người của mình. 

"Lão thất, đệ đang trách bổn vương đấy à?" 

Thần sắc của Mặc Nghị Minh đã trở nên u ám. 

"Nào dám?" 

Miệng Mặc Thiên Lăng thì nói là "nào dám", nhưng ánh mắt thì đã dần trở nên lạnh lùng: "Cũng may là Tam ca, chứ nếu đổi lại là người khác, dám xông vào Minh Vương phủ... bổn vương nhất định sẽ cho hắn có vào mà không có ra!" 

Vừa dứt lời, Vân Thi Nhã liền thấy khí chất trên người hắn lại một lần nữa tỏa ra sát khí ngùn ngụt! 

"Giỏi lắm Lão Thất, đệ đang muốn đối chọi với bổn vương phải không?" 

Mặc Nghị Minh phẫn nộ cùng cực, đưa tay chỉ vào hắn: "Ngươi giết người của bổn vương ta, giờ lại còn dám đối đầu ngay trước mặt bổn vương ta sao?" 

"Giết người của huynh á?" 

Mặc Thiên Lăng nhướng mày lên: "Chắc Tam ca đã quên mất trước đây phụ hoàng đã nói gì rồi sao?" 

"Ta vốn dĩ không muốn vì chuyện này mà tức giận với Tam ca, nhưng nếu hôm nay huynh nhất định muốn nổi giận với ta, vậy chi bằng cả hai chúng ta cùng đến trước mặt của phụ hoàng lý luận đi?" 

"Ngươi muốn lấy phụ hoàng ra hù dọa ta?" 

Mặc Nghị Minh trợn mắt nhìn hắn đầy giận dữ. 

"Ta chỉ đang phân định việc nào ra việc đấy thôi" 

Mặc Thiên Lăng hoàn toàn không nhún nhường: "Dù cho chuyện này có đến nói trước mặt phụ hoàng thì bổn vương cũng vẫn có lý" 

Huống hồ lần này ra tay với người Mặc Nghị Minh vốn dĩ cũng là ý của Mặc Khải Chính. 

"Lão Thất, đệ nhất định phải đối đầu với ta sao?" 

Mặc Nghị Minh tức đến nỗi khóe mắt đang co giật. 

Có thể nào hắn cũng không ngờ được Mặc Thiên Lăng bình thường cũng thuộc dạng rất dễ nói chuyện, nhưng tới hôm nay thái độ lại trở nên cứng rắn như vậy, không hề ng mặt Tam hoàng huynh hắn chút nào! 

"Tam ca, rốt cuộc là huynh muốn đối đầu với ta hay là ta muốn đối đầu với huynh, trong lòng huynh chắc là hiểu rõ. 

Mặc Thiên Lăng bước lên phía trước một bước. 

Thân hình của hắn cao hơn Mặc Nghị Minh một chút. 

Lúc này, hắn dùng dáng vẻ của kẻ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt lóe lên vẻ nham hiểm lạnh lùng: "Phụ hoàng đã giao Thần Cơ Doanh cho ta rồi" 

"Binh khí vốn dĩ phải do Thần Cơ Doanh quản lý. Nhưng mà đám thuộc hạ dưới trướng huynh lại ngang nhiên chống đối với bổn vương, không biết rốt cuộc là do Tam ca huynh xúi giục, hay là bọn chúng cố tình mạo phạm, muốn gây khó dễ cho bổn vương?" 

Không ngờ hắn lại có thể nói thẳng chuyện này ra như vậy! 

Mặc Nghị Minh hơi kinh ngạc. 

Ngay sau đó, ánh mắt lại thoáng qua vẻ hoang mang. 

Hắn ta cố kiềm chế lại nỗi hoảng hốt trong lòng, ánh mắt có vài phần hoảng loạn nhìn về phía Vân Thi Nhã. 

"Sao bổn vương có thể ra lệnh cho đám thuộc hạ cố tình chống đối đệ được chứ?" 

Thấy hắn không chịu thừa nhận, Mặc Thiên Lăng cũng không cố tình gây khó dễ, chỉ cười nhạt: "Nếu không phải là do Tam ca xúi giục, vậy thì là cái đám ngu xuẩn đó cố tình phạm thượng rồi" 

"Nếu đã là như vậy, bổn vương cũng chỉ đang xử trí vài ba tên rác rưởi thôi, lẽ nào Tam ca lại còn vì bọn chúng mà muốn trở mặt với bổn vương sao?" 

Lúc này thì Mặc Nghị Minh đã không còn biết nói gì nữa. 

Sắc mặt hắn ta tím tái, hai gò má đanh cứng lại. 

Một lúc sau, hắn ta mới không cam tâm mở miệng nói: "Đệ với ta là huynh đệ." 

"Giờ đệ đã là thống lĩnh của Thần Cơ Doanh rồi, đương nhiên Tam ca phải là người đầu tiên ủng hộ đệ mới đúng chứ! Nếu như đã là do mấy tên đó có mắt cũng như mù, cố tình kiếm chuyện với đệ thì thế cũng là đáng đời." 

Nói xong, hắn ta hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn ra phía sau lưng, ra hiệu cho những người khác rời đi trước. 

"Lão Thất, giờ nhìn thấy đệ nỗ lực như thế này, Tam ca cũng thật lòng là cảm thấy vui mừng cho đệ đấy!" 

Mặc Nghị Minh vươn tay ra, vỗ mạnh mấy cái vào vai của Mặc Thiên Lăng: "Nhưng mà... 

"Nói cho cùng thì đệ vẫn còn quá trẻ, nếu như mà gặp phải chuyện gì không thể giải quyết được thì đều có thể đến tìm ca ca thỉnh giáo. Không cần phải chuyện gì cũng tới gặp phụ hoàng nhờ phụ hoàng chỉ đạo như thế!" 

"Tránh cho việc có một ngày nào đó phụ hoàng thấy phiền toái, như vậy thì sẽ chỉ thiệt cho đệ thôi!" 

Dáng vẻ đó quả thật là rất giống với một người huynh trưởng đang căn dặn, dạy dỗ đệ đệ của mình. 

Nhưng mà Mặc Thiên Lăng thì có thể nghe rõ cảm giác nghiến răng nghiến lợi đó. 

Sao hắn lại không hiểu, Mặc Nghị Minh ngoài mặt thì là đang khuyên bảo hắn, nhưng thật ra lại đang uy hiếp hắn! 

"Đa tạ Tam ca chỉ bảo, bổn vương sẽ nhớ kỹ" 

Mặc Thiên Lăng cười nhạt. 

Thấy hắn dù mềm mỏng hay cứng rắn vẫn không chịu nhường... 

Mặc Nghị Minh hừ một tiếng, phất tay áo bỏ đi. 

eyJpdiI6ImhJRjRZXC91S0lSeUtGVDZiY2JoekJRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlI5WDFnV2lqQTRJZjFTeVwvZ2l0VEdWMU5EQktmNFBaOVF6R1FzdFNoNjBDdVwvSTN5OXduUXdRdHR5azFTcSs0TUpHeDJYamtpNURNREZBMFBRMmk5QzB3TVRFdmZ4U3NMOHJvUWpDbFJ1NzZ5VXpkK1lkWkE3eGRRUUszVm8yNDhnbmFuSHlaK2dqMFlETmpjQjVTQTl5dkpzSW54TmIzR1ZcL2NQbE9oa0ZFTTN2MVgrUENHMEtLTThlN3F6QmZXTTdUaXRjUEZFS0phVGJjMG10WTB4RnREcVwvanRSdjJWbDU3MWk5MFJsUDZYZGVKVGVkSnVQVld6bWNUVVVyNytQZnZON3ZNc0VRUWJGV2F4NXFwc3I4Qk13ZHZEazJ3akdIQ21XUVA2NldCVjVGb0xoZE5cL3VKMExcL1lpWTZUXC90eSIsIm1hYyI6IjM2MjViM2JhNjc4ZTk2NWYwMGNkN2M4YjJmYjk1NDJjMjdkNTA1OTlmODY0MzUwN2VjNzQ1MWU0Yzk2MWI1ZjUifQ==
eyJpdiI6IkRMaG5sYU5aWDFHc2dsQStpMThWVkE9PSIsInZhbHVlIjoiOVorQ1IzV3p1RlBXbWZ1UWQwSVBnMFV4MlZpWGp6ZmVWQzlyd0NxQVg5VEdueGpxZ2RJVGdjaUgzNUtYRklTY01Ycm0xWWVZbUJFUk9sNDEyeTZETjdYcVpBcFZlZ2JadGRNbVBnMTByUnhwTnhwalRpVENYRGFaa0xScElLM3RCUlpyZFNSM244ajdTdkhneVF1VGZRRjJhNjYwY0VHKzdVM1RrbkFJZ1MzSjJPOVI3WlY3UlF1QURPcE9oWEgyMGJRUFVHVHBPYXl1WCtVZUdkWDR4ajZcL01kK3UwNGxld3V0U3JhNDV5ZEdrc0Z6WEZGZUh0OFVhdmlyTmJDTXVGcTRaK1ErUkhPZGV6NXVqbmxDazdhXC9KZjZNMHhjWnRGQkRcL2xTTXlRbU40MU0yemdGWWozSWtLUGpqNlc2Nm45dWlxRVpKWU9WTHI1U0hJN09HbmZVdjdNSCtwblhXOVAyNkJ5QWZkcFwvM0R4VEJsaHpyMzZsSm1kT1A4Q2I0TlZCK3VabFNtdDlIdzl5OUJVNTlsYU9DVElhR2d5MjE0ZlloTHNXQTRuM2V5YWFtVG1LellySGNlXC9Rc0F0Rmc1ZnBpNGdoeDlYcm1paitQMHVCaDRiUEFWNDhPN2JpXC9cL2ZFb1wvdlhcL3dFbmQxUHd1NmxhXC9TK0w4c21MZmFNQlBBeW1GZVhxV1oya2lGWWM1eE1XMkFudXpVZ1hxdmFxT2x5cm9VcllSNXZuUT0iLCJtYWMiOiIyYzhmYWQ0NjI1YmMxNTE4YmQwMmJjYWE2NjliY2JkOWY5ZTQ2ZDMzMGU5NDY5YjRkOTFmMDIxNTc2M2NkMGVlIn0=

"Mặc Thiên Lăng, ngươi chết chắc rồi, nhất định hắn sẽ nhắm vào ngươi!"

Ads
';
Advertisement
x