Nhìn thấy gương mặt nàng ta trắng nhợt, Vân Thi Nhã nhếch môi lên nở nụ cười châm biếm. 

"Tỷ tỷ cũng là quan tâm đến muội thôi, dù sao thì hai tỷ muội ta cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, tình cảm tỷ muội đậm sâu. 

Càng nói đến mấy từ cuối cùng, nàng càng nhấn mạnh. 

Trong lòng Vân Mỹ Tú không khỏi giật thót, vội vàng nhìn sang chỗ khác. 

"Việc của muội, đương nhiên bổn vương phi sẽ phải bận tâm rồi! Giờ tuổi của muội cũng không còn nhỏ nữa, nếu như không mau chóng kiếm một người phù hợp, e là sẽ bị mọi người đàm tiếu sau lưng mất." 

Vân Thi Nhã thở dài một tiếng, nói với giọng điệu rất thành khẩn. 

"Tỷ tỷ nói đúng, cảm ơn tỷ tỷ đã quan tâm" 

Vân Mỹ Tú nhấp một ngụm nước trà, chỉ cảm thấy trà này chẳng có mùi vị gì cả. 

Ngón tay trỏ bên phải của Vân Thi Nhã khe khẽ gõ lên mặt bàn: "À đúng rồi, dạo này trong Kinh Thành đã xảy ra một chuyện rất lớn đấy, muội đã nghe nói gì chưa?" 

Vân Mỹ Tú bị câu nói của nàng thu hút, vội đặt chén trà xuống. 

"Không biết tỷ tỷ nói là chuyện gì vậy?" 

"Nghe nói Doanh Vương muốn nạp thiếp. Doanh Vương phi không chấp nhận, hai người họ vì chuyện này mà xích mích với nhau đấy!" 

Vân Thi Nhã chậm rãi nói. 

"Nạp thiếp ư?" 

Ánh mắt của Vân Mỹ Tú lóe lên: "Tại sao ta lại không hề biết chuyện này nhỉ?" 

"Muội không biết sao? Vậy thì đúng là kỳ lạ! Đến cả ta và Vương gia còn nghe nói cơ mà, sao muội vẫn chưa biết được? Bổn vương phi nghe nói phụ thân và Doanh Vương qua lại rất thân thiết với nhau, còn tưởng là mọi người cũng đều sớm biết rồi mới đúng chứ. 

Nói xong, Vân Thi Nhã thu ngón tay lại. 

Nàng cầm chén trà lên thổi khẽ: "Muội là muội muội ruột của ta, chắc là cũng sẽ không truyền tin ra ngoài đâu nhỉ?" 

Trong lòng Vân Mỹ Tú đang khó chịu. 

Nghe thấy lời nói của nàng, nàng ta bèn cười gượng một tiếng: "Đương nhiên là rồi!" 

Doanh Vương muốn nạp thiếp ư? 

Tin này quả thật khiến cho Vân Mỹ Tú rất kinh ngạc. 

Bởi vì nàng ta sớm đã có gian díu với Mặc Nghị Minh rồi! 

Tính cách của Tân Thục Trinh rất mạnh mẽ, luôn độc chiếm Mặc Nghị Minh, không chấp nhận để hắn ta nạp nàng ta làm trắc phi, cũng không chịu để hắn ta nạp thiếp. Hơn nữa, thế lực hiện giờ của Tần gia đã vượt xa Vân gia rồi. 

Vân Thiệu Khiêm cũng không dám đối đầu với Thừa tướng phủ. 

Thế nên chuyện của Vân Mỹ Tú và Mặc Nghị Minh vẫn luôn giấu diếm không dám để cho Tần Thục Trinh biết. 

Nàng ta đã thử ngấm ngầm thăm dò, bức ép Mặc Nghị Minh rất nhiều lần. 

Nhưng hắn ta cũng chỉ nói sẽ thú nàng ta về làm trắc phi, ngoài ra thì chẳng nói thêm gì nữa. 

Hắn ta không hề yêu Tần Thục Trinh, nhưng lại yêu thế lực của Tần gia. 

Thế nên giữ lại Tân Thục Trinh vẫn còn có tác dụng. 

Vân Mỹ Tú vì chuyện này mà buồn phiền rất lâu. Giờ đây nghe thấy Vân Thi Nhã nói như thế lại khiến lửa giận trong lòng bốc lên, nhưng nàng ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn không dám để nàng phát hiện ra điều gì. 

"Mà tính ra Doanh Vương này cũng quá đáng thật đấy!" 

Vân Thi Nhã thư thái đưa mắt liếc nhìn nàng ta. 

Thấy nàng ta siết chặt hai tay, các khớp ngón tay đều đã trắng ởn rồi, chắc là lúc này trong lòng đang rất phẫn nộ nhưng lại không cách nào trút ra được. 

Nàng chỉ cười thầm: "Doanh Vương phi là đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành, lại còn hạ sinh cho hắn ta hai tiểu quận chúa hoạt bát đáng yêu nữa chứ. Ôm trong lòng đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành mà vẫn muốn nạp thêm thiếp. Thế nên mới nói nam nhân đều chỉ là loại động vật dùng nửa thân dưới suy nghĩ mà thôi!" 

Gương mặt của Vân Mỹ Tú đã ngượng đến hoang mang. 

Mặc Nghị Minh quả thật đã dùng nửa thân dưới "giao lưu" với nàng ta rất nhiều lần... 

Thấy gương mặt và tai của nàng ta đã đỏ ửng cả lên, Vân Thi Nhã liền quan tâm hỏi: "Nhị muội muội, muội làm sao thế? Có phải thấy khó chịu ở đâu không?" 

"Không, không sao đâu" 

Vân Mỹ Tú chột dạ, vội cầm chén trà lên uống vội một ngụm to. 

Nhưng mà nước trà vẫn còn khá nóng, nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, rồi lại vội vàng đặt chén trà xuống. 

Thấy nàng ta luống cuống chân tay, Vân Thi Nhã đưa một chiếc khăn tay để nàng ta lau nước trà trên người, sau đó mới nói: "Thật ra thì nam nhân tam thê tứ thiếp cũng là chuyện thường tình thôi." 

Động tác của Vân Mỹ Tú bỗng khựng lại, rồi vội vàng gật đầu: "Tỷ tỷ nói rất đúng. 

"Làm gì có nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp? Đặc biệt lại là một nam nhân có thân phận như Doanh Vương. 

Nàng ta cúi thấp đầu xuống, chỉ có thể nhìn thấy mang tai đang đỏ ửng: "Hoàng thượng còn có tam cung tử viện nữa là" 

"Đúng thế! Ta vẫn chẳng hiểu sao Tần Thục Trinh lại không để Doanh Vương nạp thiếp. Nói cho cùng thì hai người họ đều có điểm sai, nhưng mà Doanh Vương phi cũng quá ngang ngược rồi đấy, trông chẳng khác gì hành vi của mấy nữ nhân hay ghen tuông!" 

Nghe thấy nàng mắng thẳng Tần Thục Trinh như vậy, Vân Mỹ Tú không khỏi ngẩng đầu lên nhìn nàng với ánh mắt kinh ngạc. 

Nhưng nhớ ra quan hệ giữa Vân Thi Nhã và Tần Thục Trinh... 

Nàng ta đặt khăn tay xuống: "Tỷ tỷ, nói Doanh Vương phi như thế thì không hay lắm đâu?" 

"Có gì mà không hay nào? Ta đã nghe nói rồi, phụ hoàng cũng đã chấp nhận cho Doanh Vương được nạp thiếp rồi, mọi chuyện cũng đều do Doanh Vương phi ở giữa ngăn trở, dùng tính mạng ra để uy hiếp Doanh Vương, làm náo loạn cả lên. 

Vân Thi Nhã phì cười. 

Những gì nàng nói cũng là sự thật. 

Dạo này Mặc Nghị Minh trong ngoài đều khó xử. 

Trong nhà thì Tần Thục Trinh không cho nạp thiếp, lấy tính mạng để uy hiếp, ngày đêm làm loạn không cho yên thân. 

Ở bên ngoài thì Mặc Thiên Lăng nắm quyền Thần Cơ Doanh, thẳng thừng lấy Ngũ Quân Doanh ra để thị uy. 

Loạn trong giặc ngoài khiến hắn ta phiền não vô cùng, bận rộn bù đầu. 

"Nếu mà là ta thì ta sẽ dứt khoát cho Doanh Vương phi nếm chút mùi lợi hại! Cũng tại Doanh Vương quá mềm lòng, không quản được Doanh Vương phi nên mới rơi vào tình cảnh như thế này" 

Nói xong, Vân Thi Nhã còn lắc đầu, thở dài một tiếng. 

Hai mắt của Vân Mỹ Tú sáng lên. 

Để cho Tần Thục Trinh nếm chút mùi lợi hại? 

Đây cũng là một ý hay! 

Thấy vẻ mặt nàng ta lộ vẻ mừng rỡ, Vân Thi Nhã liền biết là nàng ta đã động lòng rồi. 

Lúc này nàng mới đặt chén trà xuống, mỉm cười đứng dậy: "Nói chuyện với muội lâu như vậy, bổn vương phi cũng thấy mệt rồi! Nhị muội đi về trước đi, ta không tiễn nữa nhé" "Người đâu, tiễn Vân nhị tiểu thư ra về cẩn thận." 

Vân Mỹ Tú đã có được toan tính mới, cũng không nghĩ đến chuyện ở lại thêm, bèn vội vã ra về. 

Lúc Vân Thi Nhã quay về Thanh Ảnh viện thì Mặc Thiên Lăng đang cùng nghỉ trưa với Viên Bảo. 

Nhìn hai người họ nằm cạnh, hai gương mặt một lớn một nhỏ trông na ná nhau... 

Vân Thi Nhã không kìm được mà đứng tựa người lên khung cửa, tựa trán lên trên đó, trong lòng cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất ấm áp. 

Thân phận của Viên Bảo chỉ có thể che giấu được nhất thời thôi, không thể nào mà giấu cả đời được. 

Rồi cũng sẽ có một ngày mấy người Mặc Thiên Lăng sẽ biết được thân phận thật sự của Viên Bảo. 

Đến lúc đó, chỉ sợ là sẽ có những rắc rối mới nối gót nhau ập tới... 

Đang suy nghĩ thì nam nhân vốn đang nhắm mắt bỗng đột ngột mở bừng hai mắt ra. Hắn liếc nhìn Viên Bảo vẫn còn đang ngủ say rồi quay đầu lại cau mày nhìn Vân Thi Nhã, ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. 

Sau đó hắn nhẹ nhàng bước xuống đất. 

Dáng điệu nhón chân nhón tay ấy của hắn trông buồn cười. 

Nhưng Vân Thi Nhã lại không thể nào cười nổi. 

Nàng nghĩ thầm, ba năm nay trong cuộc sống của Viên bảo đều không có sự tồn tại của phụ thân. 

Nhưng mà thằng bé không thể không có phụ thân. 

Hơn nữa phụ thân của nó không phải là không còn trên thế gian này... 

Có những lúc, ánh mắt nó nhìn Mặc Thiên Lăng khiến cho Vân Thi Nhã bỗng cảm thấy ánh mắt đó chính là ánh mắt nhìn phụ thân. Một ánh mắt vừa thích thú vừa có vài phần kính phục, lại có một chút tinh quái. 

Nàng ấy có nên để cho Viên Bảo biết phụ thân của nó là ai không? 

Đang suy nghĩ thì Mặc Thiên Lăng đã tiến đến gần, ra hiệu cho nàng đi ra ngoài nói chuyện, đừng làm cho đứa trẻ tỉnh dậy. 

Hai người họ đi ra gian bên ngoài, Mặc Thiên Lăng liếc nhìn nàng: "Vân Mỹ Tú về rồi à?" 

"Ùm." 

"Hôm này ngươi định cảm tạ bổn vương thế nào đây?" 

Hắn khoanh tay trước ngực, liếc mắt nhìn nàng. 

"Vương gia đang đòi ta thù lao sau khi xong việc đấy à?" 

Vân Thi Nhã nhướng mày lên, lưng tựa vào bức tường: "Nếu như không thấy ngại thì ta có thể để Viên Bảo gọi ngươi một tiếng cha. Đem nhi tử bảo bối của ta cho người mượn một lúc?" 

Nghe thấy câu nói này, ánh mắt của Mặc Thiên Lăng chấn động, lập tức lao đến gần nàng. 

Hai bàn tay hắn nắm chặt lấy vai nàng, ấn thẳng nàng vào tường: "Vân Thi Nhã, ngươi nói cái gì hả?" 

eyJpdiI6ImZUcU1SU0JIcllEQVQxUG9TRnp0UFE9PSIsInZhbHVlIjoiVVhXMWlvdURoeFVZWUF3Z1piSWV0clpwZCs4XC9Gc0JNUG5TcGRCWERXaU8zcGlqSDZ4ZFVBZUFUUllabml2eUJxTXlwQTVmRUZcL3A1V2dITzJoZ3VvT0p6S2xseHJWeEpUM1UrMHorRWVzeXNwdjJMUXYrSXJhVDZYXC9QY0hQUFRLMGJTMUZyM0FKNzlhb2Q4R1lXQm1cLzVZZDVEeE0rXC9lRDdrQTY4SHUybDQ9IiwibWFjIjoiZGFlYjM4MjdjZTE0MjIzY2VlOWVlMGY0OWY3YmY2YzA3MTRjODM4NDU1ZDI4N2IxOWE2MTEzNmYxNmUyMzgxYSJ9
eyJpdiI6ImhoRHh3MW1lWGdieFFLMkZjU0N5dnc9PSIsInZhbHVlIjoiZVNlVU96NGFzSElpZ3J3czg4c0kyd0dMQWlBXC9zUko3d0d5TTRCd1RWU2dpUmxXNzdIY1lmc3JXQVZCNm1xXC9GTDNMbW83MzF6d3ZZSFowaEtwR3VFSkJGNGphYzhlM1NtRGFkZUcwQ0p1WVAwQUdBSGcxdDZkamZlOVwvNGN0S1MrOVZnRFhNNVwvSll6T2RtRGdEdUFJU3VzN25OMUN2VFhCZmxzYzlteDlTWjFIQkNBYXE5aHRTeU1hSDJ5bVBjQnBWT1BnaG5qeUFEcVdzK2JySTd4YkJCRG9JQ25pVVFxSkhadFE3cHlkWVBpa2gwYUZSVXdmQXlPZ0d0NXBVcytxSUFqdlFvN2R6VEJxRHFLdXd2NEtZXC8ybENNT1pVdmpVUVwvWERPNnVqZEk9IiwibWFjIjoiYzI1OTI0ZDFlZjI2ZTFkZjM1ZWEwMTk1ZDdmZjI1ZmFkODI4NmUyZDA2NjliNTJlZjllODZhNmFmNzU3OGIzOCJ9

Khi Mặc Thiên Lăng mở miệng, đôi môi mỏng gần như có thể chạm được vào vầng trán nhẵn nhụi của nàng...

Ads
';
Advertisement
x