Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Lắm trò

Vài hôm sau.

"Vương phi lại trầm tư, đã mấy ngày nay người không tìm vương gia rồi." - Thuý Quỳnh đứng nép một bên cửa trông vào.

"Haizzzz. Người đang suy nghĩ đó, không cần lo lắng." - Xuân An có vẻ hiểu chuyện hơn, hiểu được tâm tình chủ tử đôi chút.

Nếu chủ tử bỏ ăn bỏ uống thì phải lo, còn ngoài việc ngồi thẩn thờ thì vương phi ăn ngủ rất đủ giấc, người nói có thực mới vực được đạo, còn gì mà có thể hưởng thụ cứ hưởng thụ không được hành hạ thân thể mình, tinh thần luôn trong trạng thái thoải mái nên không cần lo.

Vương Tử Lăng chóng cằm nhìn ra vườn cây xanh om, làm sao đây, trí nhớ không có, ngoại giao không có, thân bằng quyến thuộc không ở gần, chồng lại không thương, thiện cảm với mọi người cũng không.

Tưởng ngon ăn ai dè đưa mình vô thế bí.

"Xuân An." - giọng nàng yểu xìu.

"Có nô tì."- Xuân An vội chạy vào trong: "Vương phi có gì dặn dò."

Ánh mắt Vương Tử Lăng vẫn nhìn xa xăm, tay chóng cằm miệng lép nhép: "Ta muốn hỏi em... Vương phi này có ấy ấy gì với vương gia chưa?"

Xuân An khó hiểu chồm người tới: "Ấy ấy là gì vương phi?"

Nàng nhìn tiểu nô tì của mình rồi thở dài: "Thì là chuyện vợ chồng, à không chuyện mà đôi phu thê nào cũng phải làm đó, ban đêm đó."

Xuân An mặt hơi ửng hồng, tuổi mới lớn khi nghe đến chuyện này đều mắc cỡ: "Vẫn chưa ạ."

Vương Tử Lăng giật mình nhìn sang: "Vẫn chưa? Vương gia bị cấm dục à?"

Mặt Xuân An càng đỏ hơn: "Không phải, là vương phi không chịu cho vương gia động phòng mà."

Vương Tử Lăng thẫn thờ chỉ tay vào mặt mình, Xuân An nhìn nàng gật gật đầu.

Chuyện là tháng trước vốn dĩ mọi thứ diễn ra rất êm đẹp, nhưng trong đêm tân hôn Gia Cát Lập Vân vén khăn trùm đầu xong Vương Tử Lăng lại nhất quyết không chịu uống rượu giao bôi, tồi tệ hơn là không chịu động phòng đuổi Vương Gia ra ngoài, còn hăm doạ nếu Gia Cát Lập Vân động đến thân thể mình sẽ ngay lập tức cắt cổ mà chết.

"Vương gia là nam tử hán đại trượng phu, sao có thể tuỳ tiện động vào vương phi khi người chưa cho phép." - Xuân An nói lí nhí.

"Thế nên..." - Vương Tử Lăng ú ớ không nên lời: "Mấy ngày nay ta tiếp xúc gần thì chàng ấy liền nghĩ ta đang hạ mình lấy lòng chàng để được thành toàn ở bên Gia Cát Chính Hiến... Cho nên mới tỏ thái độ với ta sao?"

Xuân An gật gật đầu: "Có lẽ là vậy ạ, trước đây người rất ghét vương gia, liếc nhìn cũng thấy bẩn mắt... Chính người nói với nô tì như thế."

Vương Tử Lăng gật gật đầu xoay người về vị trí cũ, hèn gì mỗi lần ta đến gần đều cảm nhận được chàng ấy rất vui nhưng vài giây sau lại đau buồn không nói.

Hoá ra là thế, làm mình tưởng chàng ấy ghét mình.

Haizzz... Tướng công của ta ơi, ta thật có lỗi với chàng, ngoan thương yêu của ta ơi, Vương Tử Lăng này sẽ bù đắp lại cho chàng sớm thôi.

"À, mẫu thân của chàng ấy đâu?"

Xuân An cúi thấp người nói nhỏ: "Lúc sinh vương gia đã qua đời rồi ạ."

Vương Tử Lăng giật mình nhìn Xuân An, lớn lên trong thâm cung đầy dãy kẻ thù, cuộc sống khắc nghiệt biết mấy chắc chàng ấy phải mạnh mẽ lắm mới được ngày hôm nay.

"Còn có, ta không thấy các thê thiếp khác đến thỉnh an ta mỗi sáng, ở đây không có thông lệ này sao?" - Nàng xem trên phim cung đấu luôn thấy cảnh này mà, sao nhầm lẫn được.

Xuân An e dè nhìn nàng: "Vương phi à, người thật sự mất trí không còn chút kí ức nào sao?"

Chuyện người khác thì không nói, đến chuyện bản thân từng quyết định, từng làm mà Vương Phi cũng không nhớ gì.

"Không." - Vương Tử Lăng lắc đầu.

Xuân An cúi thấp đầu hơn nói nhỏ vào tai nàng: "Là vương phi ra lệnh không cho thỉnh an, vì người không muốn làm vương phi của cái phủ rách rưới này.... Người đã nói thế đó ạ."

Vương Tử Lăng hoàn toàn suy sụp, cái miệng kiện cái thân mà.

"Ta muốn động phòng với vương gia thì phải làm sao?"

Xuân An mặt đỏ chín, lắc đầu: "Cái đó, phải tuỳ vào vương gia quyết định mỗi đêm ngủ ở đâu ạ, không ai có quyền sắp xếp như trong cung cả."

"Vậy thường ngày vương gia ngủ ở đâu?"

Xuân An xoay người vẫy tay gọi bốn người còn lại.

Lộ Tâm là người chuyên thám thính tình hình nên biết rõ nhất: "Chỉ có đêm vương phi chuốc thuốc Vương gia mới ngủ ở phòng của trắc phi, nhưng chỉ đến nửa đêm ngài ấy đã rời đi, còn hơn một tháng nay ngài ấy đều ngủ ở thư phòng ạ."

"Ngài ấy rất chung thuỷ, chưa từng động vào một nữ nhân nào khác ạ."

Lộ Tuyền đứng kế bên chen thêm vào: "Vương gia bị bệnh mất ngủ, mỗi đêm chỉ ngủ được vài tiếng, đã tìm biết bao nhiêu thái y đến chẩn trị vẫn không hết."

Vương Tử Lăng chợt cười tươi: "Có việc cho các em làm đây."

Năm người nhìn nhau khó hiểu.

Vương Tử Lăng vui vẻ ra lệnh: "Xuân An em đi mua cho ta một hộp trầm hương thương hạng."

"Thuý Quỳnh đi tìm cho ta bộ lư để xông trầm hương hoặc thác khói cũng được, miễn là đẹp, ta thích đẹp."

"Lộ Tâm, Lộ Tuyền, hôm nay hai em trực xem Vương Gia tối nay ngủ ở đâu, phải báo cho ta sớm nha."

eyJpdiI6InkyR2pMYTJoZXJRVjJBUzBZZFdKaUE9PSIsInZhbHVlIjoidHRaZUYwVHR6RitVcGZ6SU5jU2VcLzRvK1wvT0JsTEd4MkFQcE1JUm43NERGOXpNM0FuMEZ0ZCt3RGQ4U09IUDNPWVBEZ3BvQ0ZoWnYzTDR5NVl6UHRzejFJc2tkbFRacmcycnRnaDJLMGY0Z3BkMWVPQlVEZ1YrMG45dnZUUnYzWWREcHRycExqMmVBNVdtQ3lNMFJzejJ6WVBJRnVJcndkWTBcL3VzZHJGM2RVPSIsIm1hYyI6IjI3MDE4MGEyMjM2M2Y1Y2QwZmIyZWY5NmEwNzc0N2VhYWM0NjgzOTI4ODU4MGM1OWNmMjNiMjE5NzljZjJmOTEifQ==
eyJpdiI6IkNpSmhPaGFBMHk3eTVOSlpRa0ZUWmc9PSIsInZhbHVlIjoidjFuWkdkTFEycUtWbGJPS2RIRks1bGVjTVJ2SmFReTBBUXFSQzFVWnhiREhSYzlIQUQrWkk2YU01RnF2OVwvZDRMYzh4cTFFWnJCbWhWaFhIZ29UREhiTThERFlGdHBMNE9tajBwXC9rSHV6TmR1QW5ONEZCY0xraU9MRzVuck9CZlNUeEY0QVdvMXFRQzVxRTkxS3Z1SDd4OU9EdnlkRjNpQ1wvbXFkYmdsazlCMk1CSnI5NVNoYm1MQ3N0Z0gySnB0MVwvTHRaME1LK3JyV2VvY3hSV1NHaDRwSVlKT3dPSktLcG9sNVwvXC9tUTg5Wk41TVhFK3pjXC9nQ2Y4M00wYWF6SGoiLCJtYWMiOiIzZDhkZjQ0OWRmODQ2NDNiNTM1Njg4OTBhNmY1MWExNzE1NTg2MjFhYTgzNzM1YzQ3NzM4YmQxNTRiNWIwNzVhIn0=

 

Ads
';
Advertisement