Gia Cát Lập Vân đang đứng ở đình nhỏ trong hồ sen, bốn bề gió thoảng mang theo hương hoa khắp nơi.
"Phu quân, chàng ở đây ngắm cảnh sao? Vừa hay ta pha ấm trà ngon, chàng dùng thử xem sao." - Vương Tử Lăng từ sau đi tới, nàng vui vẻ đi trước, theo sau là Xuân An đang bưng khay trà bạch ngọc bảo theo sau.
Gia Cát Lập Vân sớm biết người đến là nàng vì túi hương hoa hồng lúc nào cũng đeo kế bên người toả hương thoang thoảng rất thơm.
"Nàng không biết uống trà sao lại có nhã hứng pha trà mang đến đây." - Tay chắp sau lưng, y xoay người nhìn nàng.
Hôm nay chàng ấy mặc trên người bộ y phục xanh da trời, bên hong có mang theo một cây sáo ngọc, gương mặt anh tuấn không góc chết, nhất là đôi môi, ít có nam nhân nào môi mỏng và đỏ thế kia.
Vạt áo tung bay, cả người chàng như muốn hoà vào làn gió cùng hương sắc mộc mạc nơi đây, Vương Tử Lăng bị nhan sắc đối diện làm say đắm, có lẽ nàng đã yêu từ cái nhìn đầu tiên mất rồi.
"Vương phi." - Xuân An kéo kéo tay áo nàng.
Vương Tử Lăng giật mình mỉm cười, gương mặt nàng xứng tầm lọt vào top nhất nhì của mỹ nhân thời này, đôi môi mỏng, sóng mũi không quá cao nhưng nhỏ xinh rất hợp với khuôn mặt, đôi mắt to tròn long lanh như chứa đựng cả thiên hà, thêm hàng mi dài cong vút càng làm cho đôi mắt trở nên nhu tình hơn.
Nụ cười như gió xuân tươi mát của nàng làm tim Gia Cát Lập Vân đập hụt một nhịp, trước đây y chưa từng chăm chú quan sát nàng trực diện như thế.
"Đúng là thiếp không biết thưởng trà, cho nên hôm nay đặt biệt đến đây để được phu quân chỉ bảo, không khéo người ta lại nói thân làm Vương Phi chỉ có việc thưởng trà đối thơ cũng chẳng biết."
Gia Cát Lập Vân hồi thần, khẽ nhếch môi: "Thật vậy sao? Nếu nàng có lòng muốn học thì ta cũng không nỡ từ chối."
Y ngồi xuống bàn, Xuân An vội đi đến đặt khay trà rồi nhanh chóng chuồn mất.
Vương Tử Lăng ngồi xuống bên cạnh, tay thuần thục sơ chế ly bằng trà nóng, sau mới rót trà vào.
Gia Cát Lập Vân nhìn nàng không giống người chẳng biết thưởng trà, đến cách pha trà cũng rất điệu nghệ, nhấc ly nhấp nhẹ môi, y gật đầu: "Lúc đầu có hương thơm của hoa cúc, về sau lại có hương hoa nhài và hoa hồng, cuối cùng lại toả hương hoa sen, vị ngọt rất thanh của táo đỏ và kỉ tử, nàng lấy từ đâu ra loại trà pha trộn nhiều thế này?"
Vương Tử Lăng đối diện với ánh mắt khen ngợi của chàng liền vui vẻ không thôi: "Thiếp tự mình pha trộn, thiếp nghĩ nếu loại trà nhiều hương vị có khiến người ta kích thích vị giác hơn không, xem ra đã thành công, người biết thưởng trà như chàng cũng thấy nó ngon."
Nàng cười thầm trong lòng, trước đây bà chủ quán ăn tốt bụng từng cho nàng vài túi trà gồm những vị trên, bà ấy nói nó rất ngon, không đắng lại còn dưỡng nhan nên lúc nào uống hết cứ đến xin bà chủ.
Hôm nay có dịp sử dụng, chỉ là nàng không biết hết những vị còn lại, chỉ biết sơ sài những vị cơ bản dễ ghi nhớ nhưng chắc cũng đủ lấy lòng Vương Gia tâm tính khó lường này.
"Nếu chàng thích sau này thiếp sẽ thường xuyên pha cho chàng thưởng thức, rất tốt cho sức khoẻ nha." - Vương Tử Lăng vui vẻ ra mặt, nàng tìm được lí do chính đáng để mỗi ngày đều có thể đến tìm tướng công mình vun đắp tình cảm rồi.
"Tham kiến vương gia, vương phi... Thật trùng hợp, thiếp vừa đi dạo ngang qua đây liền gặp hai người, thần thiếp có thể ngồi cùng không?" - Trắc Phi Hoan Cẩn Tú điệu đà đi tới, giọng nói ngọt sắp trào đường.
"Thật là trùng hợp sao?" - Vương Tử Lăng nhấc ly trà uống cạn, tức chết ta rồi, sắp thành công lại gặp tiểu tam không biết thức thời này nữa.
Hoan Cẩn Tú ngượng ngùng cười lấy lòng: "Thật ạ, thiếp vừa ăn bữa trưa xong nên muốn đi dạo."
Vương Tử Lăng đang rất bực, lần nào cũng gặp chuyện chắn ngang con đường lập nghiệp của mình: "Chẳng phải muội rất quan tâm nhan sắc mình sao, trưa nắng thế này lại đi dạo ư?"
Hoan Cẩn Tú không nói nên lời đưa mắt cầu cứu về phía Gia Cát Lập Vân.
"Nàng cứ ngồi." - Gia Cát Lập Vân thấy gương mặt Vương Tử Lăng sượng trân lòng chàng lại thấy hơi vui vui.
Hoan Cẩn Tú yểu điệu: "Tạ vương gia.", trông rất hiểu chuyện lễ phép.
"Giả tạo." - Vương Tử Lăng xì xầm trong miệng.
Nàng ta xoay ngang lấy khăn che nhẹ cánh môi, nhỏ giọng: "Vương phi, không phải người không thích trà ư, sao hôm nay có nhã hứng ngồi đây thưởng trà với vương gia?"
Vương Tử Lăng cười nhe răng rồi ngậm miệng lại: "Ta không thích trà thật nhưng đại kỵ nhất là trà xanh, còn mấy loại trà này ta đều có thể thưởng thức.... À mà trắc phi nè."
Hoan Cẩn Tú không hiểu từ 'trà xanh' còn có nghĩa khác, chỉ nghĩ nó là một danh trà nào đó nên không quan tâm: "Có thần thiếp."
Chất giọng bánh bèo Vương Tử Lăng cực ghét từ đời trước đến đời này vẫn gặp, ghét của nào trời trao của nấy mà.
"Nếu ví sắc đẹp như một loài vật, trắc phi biết muội giống gì không?" - Nàng chóng cằm nhìn nàng ta đắm đuối.
Thấy ánh mắt say đắm của nàng cộng thêm dạo gần đây được Vương Gia để mắt, Hoan Cẩn Tú nghĩ nhan sắc mình đã thăng hạng vượt bậc đến cả Vương Phi cũng trầm trồ, liền hào hứng đáp: "Thiên nga ạ!"
Vương Tử Lăng lắc đầu: "Sao có thể, nó khác quá xa."
Gia Cát Lập Vân nhếch môi: "Vậy giống gì?"
"Là..." - Nàng chồm người tới gần Hoan Cẩn Tú, hơi lớn giọng: "Kỳ đà đó."
Hoan Cẩn Tú sượng trân: "Vương gia, người xem vương phi quá đáng với thần thiếp."
"Vương phi chỉ đùa chút thôi, nàng đừng để tâm." - Gia Cát Lập Vân vỗ vỗ mu bàn tay Hoan Cẩn Tú như an ủi.
Vương Tử Lăng liếc qua Gia Cát Lập Vân, ý cười vẫn giữ trên môi chàng, gặp Hoan Cẩn Tú chàng vui vẻ thế ư? Ban đầu không phải từ chối sao?
Chết tiệc, bà chủ thân xác này đi 'tác hợp' mối lương duyên này làm chi để giờ nàng phải gồng mình đi giữ chồng.
"Đùa chút mà, ta thấy muội giống một loài hoa." - Vương Tử Lăng mỉm cười nhu thuận.
Hoan Cẩn Tú lúc này tiếp tục hào hứng: "Hoa lan phải không ạ?"
"Không, là cẩm chướng, đi tới đâu chướng mắt đến đó." - Vương Tử Lăng không kiêng không dè làm Hoan Cẩn Tú ửng đỏ hai mắt.
Nàng ta kéo tay Gia Cát Lập Vân: "Vương gia, thiếp biết tỷ tỷ không thích thiếp vì được vương gia sủng ái, thần thiếp biết tỷ tỷ sẽ rất cô quạnh nếu không ai để ý nhưng cũng đâu nhất thiết mỗi lần gặp mặt thiếp tỷ ấy lại như vậy, ngài phải làm chủ cho thiếp."
"Vương gia à, chàng thích thổi sáo ư?" - Vương Tử Lăng kéo tay còn lại của Gia Cát Lập Vân, dời sự chú ý của chàng sang mình.
"Ừm... Thỉnh thoảng hay lấy ra thổi giải sầu."
Hoan Cẩn Tú kéo tay Gia Cát Lập Vân liền bị Vương Tử Lăng chen vào giữa xô ra ghế khác, chiếm hẳn ghế nàng ta: "May quá, thiếp rất thích nghe thổi sáo, chàng có thể thổi một khúc được không?"
Gia Cát Lập Vân gật đầu: "Nàng thích nghe gì?"
"Gì cũng được, miễn là tướng công thổi đều sẽ hay." - Vương Tử Lăng vui vẻ chờ đón.
Hoan Cẩn Tú định nói nhưng không có cơ hội đành hậm hực ngồi yên.
Gia Cát Lập Vân đứng dậy xoay người ra phía hồ sen nghĩ ngợi rồi cầm sáo lên thổi. Tiếng sáo du dương theo gió, nhịp điệu buồn da diết sầu bi, tựa lòng người muôn ngàn trĩu nặng.
"Áaaa." - Giọng Hoan Cẩn Tú hét lên cắt ngang đoạn nhạc buồn.
Gia Cát Lập Vân giật mình ngưng thổi xoay người lại.
"Vương phi, sao tỷ đẩy thiếp?"
Vương Tử Lăng sững người, tay chỉ vào mặt mình: "Ta? Ta đẩy muội?"
"Còn không phải vì lúc nãy muội đến không đúng lúc nên tỷ đem lòng ghét muội, vương gia, chân thiếp đau quá không đứng dậy được." - Hoan Cẩn Tú mắt ngấn nước nhìn lên Gia Cát Lập Vân.
Y cất sáo vào bên hong rồi chầm chậm bước đến cúi người đỡ Hoan Cẩn Tú dậy: "Đau ở đâu?"
"Chân thiếp đau, đau ở đây nè." - Hoan Cẩn Tú chỉ xuống mắc cá chân chẳng biết từ lúc nào đã sưng đỏ.
"Vương Tử Lăng, ta nghĩ nàng đã thay đổi nhưng không ngờ vẫn tính nào tật nấy." - Giọng điệu nóng giận của Gia Cát Lập Vân vang lên làm Vương Tử Lăng giật mình.
"Vương gia, tỷ ấy không cố ý làm thiếp bị thương vậy đâu, hãy thông cảm cho tỷ tỷ bởi yêu một người nhưng không thể bên cạnh người ấy, có lẽ tỷ tỷ rất đau khổ nên tâm trạng không tốt. - Hoan Cẩn Tú dựa vào người Gia Cát Lập Vân nói lí nhí.
Gia Cát Lập Vân nhìn nàng với ánh mắt thất vọng.
Vương Tử Lăng vẫn đang không hiểu vì sao chân nàng ta có thể sưng đỏ thế được, dù có ngã trên ghế xuống thì phải đau mông chứ.
"Thiếp không có, nãy giờ vẫn ngồi nghe chàng thổi sáo mà."
Hoan Cẩn Tú nước mắt lưng tròng ôm chặt cánh tay Gia Cát Lập Vân: "Tỷ ấy chờ lúc vương gia xoay người đi mới xô thiếp ngã, nếu không thì sao thiếp có thể té đến mức này, tỷ tỷ à, muội biết tỷ ganh tỵ nhưng tỷ có đánh muội cũng chẳng thể ở bên cạnh hoàng thượng được đâu."
Ý cười loé lên sau cánh môi nàng ta, chiêu một mũi trúng hai đích này thật hữu dụng, vương gia sẽ càng ngày càng thất vọng và sẽ ghẻ lạnh ngươi.
"Ngươi nói ta lén xô ngươi?" - Vương Tử Lăng chính thức nổi giận.
Hoan Cẩn Tú gật đầu nép vào cánh tay Gia Cát Lập Vân.
Vương Tử Lăng nhịn tức mỉm cười: "Vương Tử Lăng ta trước nay chưa từng làm chuyện lén lúc, nếu ngươi nói ta xô ngươi muốn đánh ngươi, được."
Nàng đứng dậy đi tới trước, cúi người tát thật mạnh vào má nàng ta, mọi chuyện quá ngoài dự liệu nên chẳng ai đề phòng được.
"Con người ta có tiếng thì phải có miếng, lỡ bị đổ thừa thì phải làm cho xứng cái tiếng đổ thừa."
Hoan Cẩn Tú giật mình đứng tròng, tay ôm chặt bên má bị đánh khóc lóc: "Tỷ tỷ, vương gia..."
"Thiếp đi trước đây, hôm sau sẽ đến tìm tướng công." - Vương Tử Lăng xoay người bỏ đi, nàng về tịnh tâm tìm cách giữ chồng, mặc kệ tiếng la hét chí choé của tiểu tam Hoan Cẩn Tú sau lưng.
Hoan Cẩn Tú khóc inh ỏi kéo tay Gia Cát Lập Vân: "Vương gia, có mặt chàng ở đây mà tỷ ấy còn đánh thiếp như vậy, sau này thiếp còn mặt mũi nào nhìn mọi người chứ."
Y gật đầu, nhẹ giọng dỗ dành: "Ta đưa nàng về phòng trước, sau sẽ phạt nàng ấy."
Gia Cát Lập Vân nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của nàng, y cảm nhận được Vương Tử Lăng có gì đó rất khác lạ so với trước đây, nàng hung hăng nhưng không phải vô cớ, ánh mắt khi nhìn y đã không còn ghét bỏ không còn hận thù.
Dường như trở thành một người khác.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất