Ánh trăng treo hun hút trên cao sáng rực bầu trời u tối, hàng cây tĩnh lặng ngủ yên trong đêm.
"Vương gia."
"Có chuyện gì?" - Gia Cát Lập Vân đang xem văn thư trong phòng.
Thị vệ bên ngoài bẩm báo: "Vương phi cầu kiến."
Gia Cát Lập Vân buông văn thư cau mày ngẫm nghĩ, từ hôm uống trà nàng ấy biệt tăm biệt tích, hôm nay đến vào giờ này là có chuyện gì?
"Cho vào."
Vương Tử Lăng cầm khay nhẹ nhàng bước vào, Xuân An đứng bên ngoài đóng cửa hộ.
"Giờ này nàng tìm ta có chuyện gì?" - Gia Cát Lập Vân vờ cẩm quyển sách, ánh mắt dán chặt không liếc lên nhìn nàng.
Vương Tử Lăng đặt khay xuống bàn, nhẹ giọng nói: "Thiếp đến hầu hạ chàng ngủ."
Gia Cát Lập Vân sặc ho khù khụ: "Nàng vừa nói gì?"
Vương Tử Lăng vẫn dịu dàng hoà nhã: "Thiếp nói đến hầu hạ chàng ngủ."
Gia Cát Lập Vân đứng bật dậy đi thẳng tới trước mặt nàng: "Nàng lại muốn giở trò gì? Nhanh về phòng ngủ."
Nói xong y đẩy nàng đi ra cửa.
Lần này Vương Tử Lăng đã có kinh nghiệm, nàng vội vàng luồng xuống dưới cánh tay y chạy ngược lại bàn: "Thiếp không giở trò, thiếp biết chàng khó ngủ nên đặt biệt mang trà an thần và trầm hương đến giúp chàng ngủ ngon hơn mà."
Vừa nói nàng vừa giơ ấm trà và lư hương đồng lên chứng minh.
Gia Cát Lập Vân nhìn những thứ trên tay nàng rồi trở về trường kỷ nằm xuống.
"Vô ích thôi."
Vương Tử Lăng đốt trầm hương, nhẹ nhàng rót ly trà mang đến: "Chàng không thử sao biết có ích hay không!"
Gia Cát Lập Vân nhìn nàng rồi cũng đón chén trà.
"Đảm bảo đêm nay chàng sẽ ngủ ngon." - Vương Tử Lăng khẳng định chắc nịch.
Thực ra trà này đặt biệt pha bằng tim sen và hoa đậu biếc, rất đắng nhưng cực hiệu quả, đảm bảo uống xong ngủ ngon bất tận.
Chiêu này nàng được nghe từ mấy bà dì nhiều chuyện trong xóm, chỉ là bệnh tình Vương Gia có vẻ nặng nên mới cần dùng đến hai loại, nếu nhẹ hơn chỉ cần dùng 1 trong 2 thôi.
Huống hồ thêm trầm hương thượng hạng có công dụng an thần, liều nặng đô thế này không ngấm nổi chàng nữa thì đành chịu.
Nhấp ngụm trà, đôi hàng lông mày Gia Cát Lập Vân khẽ cau lại rồi cũng giãn ra: "Nàng đến đây chỉ để đưa những thứ này cho ta thôi ư?"
"Đúng vậy." - Vương Tử Lăng gật đầu.
Gia Cát Lập Vân thoáng hiện vài tia mất mát, mắt nhìn chằm chằm ly trà: "Vậy nàng có thể đi rồi."
Vương Tử Lăng lắc đầu, ngồi xuống bậc thềm chồm người lên trường kỷ: "Sao có thể đi được, thiếp phải hầu hạ chàng ngủ thật ngon nữa."
Gia Cát Lập Vân cúi đầu nhìn, đôi mắt nàng long lanh mang theo chờ đợi, đôi môi mỏng mỉm cười dịu dàng.
"Nàng hầu hạ bằng cách nào?"
Vương Tử Lăng hí hửng leo lên trường kỷ, lấy ly trà đặt sang một bên, kéo người y nằm sấp xuống.
"Nàng định làm gì? "- Gia Cát Lập Vân theo phản xạ vận nội lực đẩy nàng ra.
Vương Tử Lăng bám chặt vai y, vỗ nhẹ: "Chàng yên lặng, nếu muốn về bên Gia Cát Chính Hiến ta chỉ cần giở chút thủ đoạn độc chết chàng thì có thể đường đường chính chính rời khỏi phủ này."
Nói xong nàng massage nhẹ vùng vai, lực tay không nhẹ cũng không quá mạnh, đủ để người đối diện thấy thoải mái.
Gia Cát Lập Vân nằm phía dưới nhếch môi, nếu sợ nàng độc chết thì từ hôm đó đã không ăn những món nàng nấu.
Phải biết rằng Gia Cát Lập Vân trước nay luôn tỉ mỉ trong từng món ăn cũng như thức uống bởi chàng từng thoát chết trong gang tấc.
Huống hồ tâm tư Vương Tử Lăng lúc nào cũng nghĩ về huynh trưởng, đột ngột đổi sang ngọt ngào với mình lẽ nào không đáng nghi ngờ, chỉ là chàng vẫn quyết định tin nàng.
Bởi....
"Thế nào?" - Vương Tử Lăng ngồi bên cạnh hỏi nhỏ.
Gia Cát Lập Vân gật nhẹ đầu: "Rất thoải mái, nàng học cánh xoa bóp này từ đâu?"
Vương Tử Lăng nhớ lại, học ở đâu hả? Có lẽ là mấy bà dì chuyên đấm bóp giác hơi ở đầu ngõ, lúc rảnh rỗi nàng lại ngồi la cà vô tình học được tuyệt chiêu.
Mách nhỏ, ông trời lấy của nàng gia đình êm ấm và cuộc sống sung túc thì bù lại cho nàng một trí nhớ phi phàm, chỉ cần nhìn một đến hai lần là có thể nhớ được đến 90%.
Bôn ba ngoài trường đời suốt 12 năm, nàng học được không ít thứ, thế mới có thể tự lo cho bản thân.
"Thiếp vô tình học được từ người họ hàng xa... ừmmm... Chàng có muốn nghe kể chuyện không?"
Gia Cát Lập Vân gật gật đầu.
Vương Tử Lăng xoay người chàng lại, gối đầu chàng lên đùi mình.
Gia Cát Lập Vân hơi sững sờ ngước mặt nhìn lên.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của y, nàng thong thả nói: "Nằm thế này mới dễ ngủ, chàng thoải mái nhắm mắt lại đi, thiếp có làm gì tổn hại chàng đâu." - Vương Tử Lăng vừa nói vừa cười, tay nhẹ massage vùng thái dương và đầu.
Hương hoa hồng bên cạnh nàng hoà vào trầm hương dịu nhẹ, bàn tay mềm mại như không xương mát lạnh của nàng ấn đến đâu cơ thể thư thả đến đó, Gia Cát Lập Vân dần dần nhắm mắt dưỡng thần.
Vương Tử Lăng chậm rãi nói, chất giọng nàng ngọt ngào trong trẻo, âm thanh vang lên đều đặn nhẹ nhàng rất hay: "Thiếp sẽ kể chàng nghe một câu chuyện, ờm, có một cô bé mồ côi từ nhỏ, một mình tự bươn chải cuộc sống, mỗi ngày phải chạy đầu đường xó chợ tìm việc làm để mưu sinh nhưng cô bé luôn có niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống, biết đâu mai này mình may mắn gặp được một gia đình tốt nhận nuôi hoặc lớn lên tìm được phu quân tốt có thể che chở cho mình quãng đường gian nan phía trước, mang trong người hi vọng đó cô bé luôn vui vẻ mặc dù cuộc sống luôn thiếu thốn và bị đám đòi nợ rượt đuổi suốt ngày, khi lớn lên ông trời đã không bạc đãi nàng, vì một sự cố hy hữu mà nàng đã gã vào một gia đình rất giàu có và sung túc, sau đó...."
Nàng nhìn xuống đã thấy Gia Cát Lập Vân ngủ say từ lúc nào, môi nàng bất giác mỉm cười.
Trông chàng ngủ rất say, đôi hàng mi nhắm chặt, gương mặt trông dịu dàng hơn lúc thức rất nhiều.
Ngắm thật kỹ nhan sắc tuyệt mỹ này, nàng thì thầm: "Thiếp sẽ chăm sóc chàng thật tốt, bù lại những mất mát chàng đã trải qua, có lẽ hình bóng chàng đã khắc trong tim thiếp rồi."
Vương Tử Lăng cẩn thận kê gối xuống để nhấc chân ra, nàng định đứng dậy thổi tắt đèn để dễ ngủ hơn.
Vừa đứng dậy liền bị bàn tay to lớn nắm chặt lại.
"Đừng, đừng bỏ ta lại, đừng."
"Không, đừng chết."
"Đừng giết ta..."
Gia Cát Lập Vân cau chặt mày, mắt vẫn nhắm nghiền, trong cơn mơ chàng liên tục hét lên.
Vương Tử Lăng ngồi xuống thềm nắm chặt tay chàng vỗ nhẹ: "Thiếp không đi, thiếp vẫn ở đây, không đi đâu cả, đừng sợ, đừng sợ ha."
"Thiếp ở đây, Vương Phi của chàng đây, đừng sợ, đừng sợ."
Gia Cát Lập Vân dần dần bình ổn không còn cựa quậy nữa.
Vương Tử Lăng áp tay chàng lên mặt mình, lẽ nào chàng bị mất ngủ không phải vì bệnh bẩm sinh mà là do ám ảnh tâm lý, có người muốn giết chàng ư?
Còn chuyện gì mà Vương Phi ta chưa được biết vậy?
Sáng hôm sau.
Mặt trời chầm chậm bước lên trời cao, ánh nắng ấm áp chiếu sáng khắp muôn loài.
Ngoài vườn có vài chú chim hót líu lo đón mừng ngày mới tươi vui, thật mừng vì hôm nay vẫn còn sống.
Bên ngoài thị vệ vẫn đứng canh gác, có vài người đến làm lao nhao.
"Ta muốn gặp Vương Gia."
"Vương Gia vẫn chưa dậy ạ."
"Ngươi nói láo, chẳng bao giờ Vương Gia lại ngủ trưa thế này, nhanh cho ta vào gặp Vương Gia."
"Trắc phi, người đừng làm khó chúng ta, Vương Gia đã căn dặn khi nào có lệnh mới được cho người khác vào thư phòng."
Hoan Cẩn Tú đứng bên ngoài hậm hực: "Thế sao đêm qua Vương Tử Lăng có thể vào."
"Vương Gia cho phép ạ."
Hoan Cẩn Tú khoanh tay trước ngực: "Cả tối qua đến giờ Vương Phi vẫn chưa rời khỏi đây ư?"
Thị vệ gật đầu.
Từ xa Xuân An cùng Thuý Quỳnh và Như Như chầm chậm đi tới, trông rất vui vẻ hí hửng.
Xuân An phát hiện Hoan Cẩn Tú đứng ở cửa liền khựng người kéo tay Thuý Quỳnh và Như Như quay đầu, nhưng muốn chạy thì đã muộn.
"Đứng lại." - Hoan Cẩn Tú bước tới.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất