Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Vương Gia, ta lại đến đây!

"Thế nào? Hợp khẩu vị không?" - Vương Tử Lăng chồm người lên hỏi.

Gia Cát Lập Vân xoay mặt lại vừa đúng lúc hai ánh mắt chạm nhau, nhìn thật lâu y mới gật đầu: "Rất ngon."

Nàng mỉm cười hai má ửng hồng, đối diện gương mặt anh tuấn ngút trời tâm hồn thiếu nữ có chút xao động ngại ngùng.

"Cá Chép Hoá Rồng?" - Gia Cát Lập Vân gắp miếng cá đưa lên trước mặt nàng hỏi.

Vương Tử Lăng lắc đầu: "Táo Quân Lội Vạc Dầu, nhưng mà tên tướng công đặt rất hay, sau này sẽ đổi."

Chất giọng ngọt ngào nhẹ nhàng, từ "tướng công" phát ra từ miệng nàng nghe thật êm tai khó cưỡng.

Nàng không hiểu hai từ "tướng công" "phu quân" phát ra từ miệng nàng có sức ảnh hưởng lớn thế nào đến tâm tình Gia Cát Lập Vân.

Hãy nhớ rằng từ lúc gả vào Vương Phủ đến nay ngay cả nhìn nàng cũng lười chứ đừng nói tìm đến đây còn xưng hô ngọt ngào thế.

Tay áo nàng phất lên, Gia Cát Lập Vân nhìn thấy vài vệt đỏ trên áo liền nắm lại: "Nàng bị thương?"

Vương Tử Lăng lắc đầu: "Không có, khi nãy ta làm cá vô tình dính thôi, không bị thương."

Gia Cát Lập Vân buông đũa nhìn bàn đồ ăn thịnh soạn khẽ nhếch môi: "Nàng tốn công phí sức thế này vì muốn ta thành toàn cho nàng thôi sao?"

Y nhìn thẳng vào mắt nàng giọng nói có chút bất lực: "Ta cho nàng thời gian suy nghĩ nhưng một tháng qua nàng luôn bày trò đòi sống đòi chết, còn.... Vương Tử Lăng, Nàng chưa từng quay đầu vì ta một lần sao?"

Trong vài giây ngắn ngủi nàng cảm nhận được vài tia đau thương lúc ẩn lúc hiện trong mắt chàng.

Vương Tử Lăng hả họng ú ớ, thôi xong bị hiểu nhầm rồi.

"Ta không có, cái này là ta thật lòng muốn làm vì chàng mà."

Gia Cát Lập Vân xoay người trở lại ghế đọc sách, không quan tâm đến nàng: "Hoặc nàng tự bước ra, hoặc ta sẽ đuổi nàng như hôm qua, tuỳ nàng chọn."

Vương Tử Lăng đứng dậy đi tới: "Chàng nghe ta nói, trước đây ta thật sự bị ngốc nên mới làm những chuyện như vậy, từ đây về sau sẽ không có chuyện tương tự xảy ra nữa."

Y vẫn để sách che khuất gương mặt mình, trầm giọng: "Nàng vẫn chưa ra quyết định."

"Được rồi được rồi, ta đi." - Vương Tử Lăng tiếc nuối vừa đi vừa xoay người lại nhìn: "Món ăn vẫn còn trên bàn rất nhiều, khi nào chàng đói thì ăn một chút nha, ăn nóng sẽ ngon hơn để nguội."

Gia Cát Lập Vân gọi thẳng họ tên nàng với giọng điệu mất kiên nhẫn: "Vương Tử Lăng."

"Đi ngay." - Nói xong nàng chạy thẳng ra ngoài đóng cửa.

Xuân An,Thuý Quỳnh, Như Như đứng bên ngoài gấp gáp hỏi: "Vương phi, sao rồi?"

Vương Tử Lăng ỉu xìu lắc đầu, chuyện lấy lại thiện cảm không phải ngày 1 ngày 2, có lẽ do mình quá hấp tấp rồi.

Thuý Quỳnh đứng sau lưng nói nhỏ với Xuân An: "Lần nào trong phòng vương gia ra vương phi cũng ỉu xìu như vậy, không biết có sao không nữa."

"Yên tâm, qua hôm sau vương phi sẽ lại tươi tỉnh." - Xuân An vỗ vỗ lưng Thuý Quỳnh.

Đợi bên ngoài vắng bóng, Gia Cát Lập Vân từ từ hạ quyển sách quăng lên bàn thở dài.

"Món ăn nàng nấu rất dở nhưng bù lại rất nhiệt tình."

Nhìn bàn ăn thịnh soạn y không khỏi mỉm cười nhưng nghĩ đến việc nó không phải vì mình mà xuất hiện trong lòng lại dâng lên cảm xúc chua xót.

Sáng hôm sau Vương Tử Lăng lại vui vẻ gọi Xuân An.

"Em bới tóc cho ta, sắp trễ giờ làm cơm rồi."

Xuân An nháy mắt với Thuý Quỳnh rồi nhanh chân chạy đến: "Hôm nay người vẫn tiếp tục làm bữa trưa sao Vương Phi?"

Vương Tử Lăng gật đầu, hôm qua có tiến triển khá tốt, ngài ấy nói chuyện với mình khá vui vẻ, đương nhiên phải thuận thế tiến công thôi.

"Đương nhiên, phục vụ phu quân không phải chuyện một thê tử cần làm sao?"

Trên đường đi đến nhà bếp, Vương Tử Lăng thấy có điểm khác lạ liền quay sang hỏi Xuân An: "Em thấy trên mặt ta dính gì sao?"

Xuân An lắc đầu: "Rất xinh đẹp."

"Sao bọn họ đều nhìn ta với ánh mắt quái dị?"

Nô tì các chủ tử khác đi ngang đều lén nhìn nàng rồi nhanh chóng bỏ đi.

Rất nhanh đã đến nhà bếp, hôm nay nhà bếp đóng cửa.

"Ủa?" - Vương Tử Lăng lùi ra sau vài bước nhìn lên bảng "Phòng Bếp".

"Xuân An, chúng ta có đi nhầm phòng bếp cũ bỏ hoang nào không?"

Xuân An lắc đầu: "Không có, sáng nay nô tì đi lấy bữa sáng cho người vẫn còn mở cửa mà."

Nàng nhìn ổ khoá to tướng trên cửa khó hiểu hỏi: "Hôm nay phủ chúng ta không cần ăn cơm trưa à?"

Xuân An,Thuý Quỳnh, Như Như lắc đầu.

Lộ Tâm, Lộ Tuyền từ xa chạy đến: "Vương phi, Vương Phi."

Hai cô nàng thở hổn hển.

"Có chuyện gì từ từ nói."

Lộ Tâm hít thở sâu, nói từng chữ: "Nô tì vừa nghe quản gia nói, Vương Gia ra lệnh không cho Vương Phi đến phòng bếp nữa."

Thế nên, mới canh lúc ta đến đây liền khoá cửa luôn ư?

Vương Tử Lăng hít thở thật sâu, xoay người trở về phòng.

Nàng chống cằm, tay gõ nhịp từng ngón lên bàn.

Thuý Quỳnh đẩy tay Xuân An: "Nếu theo lẽ thường, Vương Phi sẽ quậy tung nhà bếp xong chạy đến chỗ Vương Gia náo loạn một phen, sao hôm nay người điềm đạm yên lặng đến đáng sợ vậy?"

Xuân An lắc đầu: "Từ hôm tỉnh dậy đến nay vương phi khá trầm ổn, có lẽ người đã thông suốt gì đó, chủ tử thay đổi là chuyện tốt, em thắc mắc làm gì."

Hai người đang nói nhỏ, Vương Tử Lăng đập bàn "rầm" làm hai người đứng tim vội quỳ xuống nhận tội.

"Nô tì biết sai, xin vương phi tha tội."

Vương Tử Lăng trố mắt nhìn họ: "Làm gì sai? Ta đã nói gì các em đâu?"

Nàng nhớ lại hành động vừa rồi gây ra động tĩnh hơi lớn, mỉm cười: "Ta chỉ nghĩ ra cách khác để đến gặp Vương Gia thôi, không có chuyện gì hết."

Hai người ngước mặt lên chỉ thấy vương phi cười đắc ý.

"Như Như, giờ này chắc phòng bếp mở cửa lại rồi, em đến đó đun cho ta ấm nước sôi mang đến đây."

"Xuân An chạy đến nhà kho tìm cho ta vài loại trà thơm mang đến đây."

"Thuý Quỳnh, tìm cho ta bộ tách trà đẹp mang đến đây, có màu đỏ thì càng tốt."

eyJpdiI6IndnZGhSZTBYSWs3VTk3VDlQTEJVdVE9PSIsInZhbHVlIjoiQUoxdWdmM2pSVE12Yms4K1FoUCtRUlFSUHJRMmhPb2RoNTBlXC9xWkE4S0s2ZDVCNThtVnNoYm5la2YzVkhpTVE5V3F5QWU5cjhnZVRob2xuVlFTOFwvNWtPaFJqVmdhUlZZcmJ4ekc5Wm1nXC9mTDEyNzQwWjhieWV5RGVFamJEUVc3Vlwva3R4bktCMG9XNE8rRURCb2x1ZHZGdjFncTJNbWtNUVo0eEJZU3QyM2tXNzhcL3BWallHRE1wT0F4WnZLNkdmZFVaNW4xTnhCZmFyZW9zT1U2am9FUThiYlZrZ3Q5bXZtVTQ5b2RxSmZZV2VjTXBPK1FiWnY5NVFPbjh3WitRIiwibWFjIjoiNTExOWU0NmM0ZDgzZGJlNTRiMDEzY2FmNGU0MzRhMmRlNDI3ODA2NzM3ZWE2YWU4NjkzMGQwNTdiYWU4ZmU5NSJ9
eyJpdiI6Im8yMW16VjQzdTFyRU05akFJZlRuRGc9PSIsInZhbHVlIjoiejZnSklmM1NmTnJUOHN2MU5kYjhDY2dLSGw3MUwxa2dQeTFPTFwvU0JlQ0tJNmREeWVcL1lmNndSdlIyTUYxdHpSWjR0Q2c3eFZnZGpUQzZURVpPSjNXeXJKbDhSWkVXUytvNUpramIxcUp1SUErVFFHR1pJRUw1SEtWSklzYlFBYVg3Y3YyU3h3TThvRnlFa1k1Z2tJM3lZVHVaTXI0NTJTOVF3cElhUlgrMEU1ejJzT2dOUklyU3hsUzZpSjhFeXZScXBGMUVhcFBFQ0NwNk5ES2dGTTlnOHV6Q3pUQ0g2MExsMUNMMHpiMkxuQlpPdmhLUjhSUlNrU1JXN1lsMnVPQlZ2UFJWVXNtcWt3XC9hSTlqTWlORmFiY2hSdndmQis1SVdKQXlORjNiUkVOM0o3NzlBa3hFZUcwQmExbGFoSGN5OXdvSkNnZlRnbFdSTDJRMEtPeXg5XC85OGMwa29mNklWNWR4UnBoOHV0R0hkQklvVk0yaldtZTRSZVp3OEJOQlpPdzlpWE40VkFnNXNFSElXdlVPeFdPekhjQXduM0NFaGVhdm1JaEJzWXpENjJINnFIRkV1d3E4SWttODJKXC81IiwibWFjIjoiYzA0YTU0NGMyYzMyZGQ1ZjFkN2JkNGEwMjQ1MDE4MTVhYzQ4ZmVkZWI0ZDQyM2YxMTUyODUzMTRiZTZmZGMxNCJ9

 

Ads
';
Advertisement