Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Vương Phi Vào Bếp.

Hồi lâu vẫn không động tĩnh, Vương Tử Lăng lầm lũi bỏ đi, không có cách này ta bày cách khác.

"Vương phi, chờ nô tì." - Xuân An nhanh chân chạy theo, ban nãy đi còn không vững mà hiện tại chạy theo không kịp.

Ngồi trong phòng, Gia Cát Lập Vân nhìn qua cửa sổ thấy bóng dáng họ dần khuất, môi khẽ cong một nụ cười.

Lại muốn giở trò gì đây?

Hôm sau.

"Vương phi, người định làm gì?" - Xuân An cảm thấy bất an khi nhìn Vương Tử Lăng cầm dao phây to tướng trên tay.

"Vào bếp đương nhiên là nấu ăn, chẳng lẽ em nghĩ ta vào đây thưởng hoa." - Vương Tử Lăng nói xong liền "bụp" một phát, con cá to nằm trên thớt đứt làm đôi, máu văng tung toé.

"Áaaaa... Máu, vương phi, người có sao không?" - Xuân An, Thuý Quỳnh vừa hét vừa chạy đến.

Vương Tử Lăng ủn mông đẩy họ ra xa mình: "Hét gì mà hét, chuyện này không làm khó được ta."

Nàng nhanh tay nhìn rất thành thạo, đừng đùa chứ, bổn cô nương đây từng đi làm phụ bếp cho quán ăn vài năm đó. (Cũng vài năm mà ngày làm 2 3 ngày nghỉ trốn nợ á)

Xuân An, Thuý Quỳnh thấp thỏm đứng bên cạnh lóng ngóng.

Vương Phi chưa bao giờ bước chân đến nhà bếp vì nàng nói ở đây khói bụi rất nhiều còn rất hôi tanh, đến nhìn cũng chẳng thèm chứ đừng nói cầm dao làm cá thế này.

"Vương phi, hay là để đầu bếp làm thì hơn, người xem chẳng ai dám gì lỡ như bữa trưa làm không kịp thì chúng nô tì lại bị phạt." - Thuý Quỳnh khép nép bên cạnh khuyên nhủ.

Quản gia từ ngoài bước vào, điều đầu tiên ông ta thấy chính là vương phi vào bếp, điều đầu tiên ông ta nghĩ chính là phủ vương gia hôm nay có quỷ. Ma xui quỷ khiến mới thấy được vương phi xuất hiện chốn này.

"Các ngươi không cần làm việc hả? Sao để vương phi xuống bếp, có biết thân phận người cao quý thế nào không? Tra ra tội thì ai chịu được đây?" - Quản gia lớn tiếng quát, ai nấy cúi đầu làm việc chẳng dám nói năng gì.

Vương Tử Lăng thấy một người đàn ông tầm 30 mấy 40 tuổi quát trước mặt mình, nàng nhỏ giọng hỏi Thuý Quỳnh đứng cạnh bên: "Ông ta là ai?"

Thuý Quỳnh nhỏ giọng đáp: "Là quản gia Hứa Minh, ông ta rất hung hăng lộng quyền nhưng do làm rất được việc nên Vương Gia cũng chẳng quan tâm mấy, ông ta rất ghét Vương Phi vì lúc trước người từng phạt ông ta."

Nàng ngoắc tay gọi lão đến.

Quản gia Hứa Minh đi đến trước mặt nàng cúi nhẹ đầu chào: "Vương phi."

Vương Tử Lăng mỉm cười: "Cũng còn biết ta là vương phi, có ai nói với ngươi khi ở trước mặt chủ nhân không được lớn tiếng quát nạt chưa? Ta còn chưa lên tiếng thì ngươi quát cái gì? Nếu tính theo tội thì đầu tiên bước vào bếp không cung kính hành lễ với vương phi là tội bất kính, điều thứ hai chủ nhân chưa nói đã xen lời chính là vô lễ, ngươi muốn ta xử ngươi thế nào?"

Hứa Minh mặt đỏ bừng vì tức giận, cố nín nhịn cúi đầu: "Là nô không biết lớn nhỏ phải trái, mong vương phi thứ tội."

Vương Tử Lăng trông ông ta có vẻ không phục liền bỏ con dao xuống xoay người đối diện, ánh mắt sắt lẹm: "Ông thấy ta nói sai ở đâu sao?"

"Không có, không sai." - Hứa Minh lắc đầu lia lịa không dám ngẩng lên.

"Vậy tốt, ta đang làm bữa trưa đừng làm phiền ta." - Vương Tử Lăng nói xong xoay người lại tiếp tục thái hành.

Nét mặt Hứa Minh trông rất khó coi chạy ra khỏi phòng bếp, trước đây Vương Phi tuy mồm miệng hung hăng nhưng rất dễ ức hiếp, chỉ nói vài ba câu nàng ta liền quát nạt om sòm trông rất thô thiển rất mất giá, sao hôm nay lại lanh lợi điềm đạm thế này.

Xuân An nói lí nhí: "Ông ta thù rất dai đó vương phi."

Nàng mỉm cười: "Thì sao?"

Xuân An lại nói nhỏ: "Không biết sau này ông ta có giở trò xấu xa gì với người không nữa."

"Haizzz... Sống hết hôm nay trước đã, chuyện tương lai mai này tính, ông ta muốn làm gì ta cũng phải đợi làm xong bữa trưa cho vương gia."

"Sao người lại vào bếp, dặn đầu bếp làm xong mang lên cho vương gia là được rồi." - Xuân An đứng bên cạnh thắc mắc.

Vương Tử Lăng lắc đầu: "Ngươi không hiểu đâu, ta nghe người lớn nói muốn lấy trái tim của đàn ông, à không nam nhân, đường đi dễ dàng nhất và nhanh nhất chính là qua bao tử."

Xuân An gật gù tỏ vẻ hiểu nhưng thực chất chẳng hiểu gì, lẽ nào nấu cho người ta ăn no thì họ sẽ ái mộ mình?

Gia Cát Lập Vân đang ngồi trong thư phòng đọc sách nghe bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, vương phi cầu kiến."

"Để nàng ấy vào."

Vương Tử Lăng vui vẻ bưng khay cơm tình tang vào trong đặt trên bàn: "Tướng công, mời chàng dùng bữa."

Giọng điệu ngọt ngào khiến người ta lưu luyến.

Gia Cát Lập Vân từ từ hạ quyển sách nhìn nàng: "Người hầu đâu, sao lại là nàng mang cơm đến?"

Vương Tử Lăng vừa dọn cơm ra vừa đáp: "Hôm nay thiếp đích thân xuống bếp nên cũng đích thân mang đến đây cho chàng."

Hôm nay Gia Cát Lập Vân vận trên mình bộ y phục xanh thêu mây trời, tóc xoã quá nửa trông rất lãng tử, tay y chóng cằm đánh giá nàng.

"Nàng vào bếp?"

Vương Tử Lăng gật đầu: "Không sai, chàng nếm thử xem là hương vị tình yêu ta đặt biệt nấu đó."

Gia Cát Lập Vân chần chừ hồi lâu nhưng vì không muốn phụ lòng nàng nên vẫn đi đến ngồi xuống ghế.

Vương Tử Lăng đưa bát đũa cho chàng, lấy thêm một đôi đũa khác gắp từng món cho vào chén.

"Món này là Uyên Ương Hồ Điệp Mộng."

Gia Cát Lập Vân nhìn cục thịt trong chén nhìn mãi cũng chẳng biết nó là gì, ngẩng mặt lên: "Là gì?"

"Vịt xào gừng."

Gia Cát Lập Vân nhếch môi cười: "Ta chẳng thấy nó liên quan gì đến Uyên Ương Hồ Điệp."

Vương Tử Lăng (hàng fake) này vốn dĩ văn không thông thơ không giỏi, nàng chỉ biết dùng những từ hoa mỹ mình nghe được để ghép lại thôi: "Không phải Uyên Ương là vịt sao, Hồ Điệp là bướm, mà bướm sẽ tìm hoa, do không biết chế biến với món gì có hoa nên ta chọn món này, gừng cũng là một loại thực vật mà."

Gia Cát Lập Vân bật cười gật đầu: "Đúng, là ta không suy nghĩ thấu đáo." - Nói xong y cắn thử một miếng.

"Mùi vị thế nào?"

Thấy y gật đầu, Vương Tử Lăng vui vẻ gắp miếng tiếp theo: "Đây là Rồng Xanh Vượt Đại Dương."

Gia Cát Lập Vân gắp miếng rau muống lên, nheo mắt đánh giá: "Đây không phải rau muống sao?"

eyJpdiI6ImdOaVVWRSszeHpUT0xXQ1lucVRnZGc9PSIsInZhbHVlIjoiVUJtRUVUZWozcWlWXC81Z01ZUGJOdjI2Vnk1MlZ4RDhKYW5NVDY2a09ETzI2b2w3SzVBRDVvWVp5N2VNc1pqWmFRUzVMdCszN0pjNXdFaURIZTg2WVpcL0pqTDNmSUxOQnhDT2x2ZlJvY05lazlNaHdscmVEQksrTHVJT043cHd2dUVWazZob2pZMENwdnI3ZVN1eWFNRDg3SWZ4YVRIdzBIZUVlZVJsZmV0QlhsRUFmVDNyNGc2MlpWUnVMVjFWMzc2SWg2NmUxcG5BRmpCY3lZOE5qR0NaM0ZPcGFXbEw0XC84TE1Td2pBSzIrczJndUVnR21ET25MVWRuYmFkU2gzc2VMWlwvTU0rSlNFYk53SDU5M0FlWlhkSzlmaENIZ1E4SGc3YXVRcmdvd2srSjVjcVl1dlZQZFQzdjlxeGwzQnRHXC8zZ3pcL2RLbWpJOURRb1lIc1E4NlVSOUo5YnVOWENjM3l2MlJ1WjZVMVhZSjZwTFJuMXRLS1BRdlhcLzlyUGpwMUxHQ09YK0pcL3lvNllGMjU3XC9tbFIzUENNRitsVkJqb21zZmwrVXY1dnFsckticzcrOU9rZ2s0QnRMNFJjdnlyK3NcLzRVbWNKejlEU1lkajRUc2tYd2dYVXFSQlE2Z2ZjK3VFamtmV1ZabVNGVGd5T2xPS0xZdU9wVW9GaGh3VWZsS2V3bTJpUTFMQkljbDdBSjRObW1lcW8wRmVqK2lHUGFxN2d3UTRZQXNCanJzZkFLSldMT2twU0gwS1J5MzBIa0hzUVpNdlU3MEErcjQxWG9mbk8wMGc9PSIsIm1hYyI6ImM5NWY4YjVlZTIwOTE3YmFlZWIwMzA0NTFlYzhhODBhYjBiZDk5YTE0MWZiNmFhM2ZkOTAxYmI1YzA2MTY3MjMifQ==
eyJpdiI6IjByM3I5RXdZWGhBcTQ3d3hmSkZ0WUE9PSIsInZhbHVlIjoiMWM4YXhDMHlCYmx4MXhBSHBEcFwvdkFXeVwvYmFFUWIyakFTOW1hSE94cE9tS05zT2hzKzhGZVN2OW14em9KMjdXbUM0b3pXMllvQmJSRnZBSExsdURIVDIyMEpkT2NCRTZORzRYdlNcLzY1VWJLR2FhSUhLdUhcL2FLMDdhRjZLczFDWXV4OXJYbzlFRGw1UG1EWkJnTlM2U25FemxZVm5BcmJZNG0zWElqK0FVYz0iLCJtYWMiOiI2N2JiODNhYTM2ZDQzYzIxNmEwMTdlNWU4ZmY3YTdmODdlODQ3YzY0YTM4Y2ViMThjMTljYmViOWM2YTU1YTM0In0=

 

Ads
';
Advertisement