Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Hai cận vệ trung thành

Gia Cát Lập Vân tiếc nuối nhìn theo bóng lưng nàng.

Lâm Tử Kỳ cắt ngang dòng tiếc nuối của y: "Vương gia, nếu theo kế hoạch thì quân ta có thể đánh thẳng đến thành Uy Vinh, đẩy quân Nam Hạ lùi về sau vài trăm dặm, như thế chúng không có cơ hội quấy nhiễu dân chúng, giữ thái bình cho dân cư vùng biên cương Nam Thành."

Gia Cát Lập Vân thở dài: "Nhưng lệnh vua không thể không tuân."

Trên tay y cầm là tấm da có ghi mật thư, trong đó viết 'Hoàng thượng có lệnh, An Định Quận Vương chỉ được phòng thủ biên cương, không được tự ý xuất chinh xâm lấn, sẽ gây mất tình hữu nghị trẫm đã gìn giữ bấy lâu nay, nếu kháng chỉ, giết không tha.'

"Cơ hội tốt thế này tìm lần thứ 2 cũng khó, sao hoàng thượng lại ra chỉ thị này chứ." - Ngô Quang Huấn thở dài bất lực.

Gia Cát Lập Vân đưa mắt nhìn xa xăm, trong lòng đã hiểu được vài phần.

"Nhưng là ai báo tin về kinh thành để hoàng thượng biết được chuyện này? Nếu theo tính toán thì phải tầm hai ngày sau khi quân ta xuất chiến tin tức mới đến tay hoàng thượng chứ." - Lâm Tử Kỳ vò cằm thắc mắc.

Ngô Quang Huấn đạp vào chân y: "Ngươi đi đánh trận liền bỏ quên đầu ngoài chiến trường hả? Ngõ ngách nào trong doanh trại cũng có người của hoàng thượng, ngươi nghĩ họ có báo tin không?"

"Nếu hoàng thượng đã ra chỉ thị thì lệnh cho quân lính canh phòng nghiêm ngặt, luôn trong trạng thái sẵn sàng nghênh địch, nếu chúng bất ngờ tiến công thì phải phản công cho chúng tháo chạy về kinh, lúc đó chiếm thành cũng không muộn." - Gia Cát Lập Vân ngồi xuống ghế, chậm rãi rót ly trà uống.

Không cho ta tự ý xuất chinh thì phòng vệ chính đáng để đánh đuổi chúng, thuận nước đẩy thuyền, hoàng thượng đâu thể trách tội.

"Vương gia, dừng lại."

Cả hai cùng nhau lên tiếng.

Gia Cát Lập Vân không nhanh không chậm nhấp nhẹ môi vào ly trà rồi để xuống, liếc mắt nhìn bọn họ: "Có chuyện gì?"

"Sao người lại uống trà đó? Là vương phi mang đến, sao người không để thần thử trước?" - Lâm Tử Kỳ bước đến giật khay trà, rót một ly cho mình, một ly cho Ngô Quang Huấn, anh em chí cốt, có chết cùng hốt.

Gia Cát Lập Vân tiếp tục uống hết ly trà, hương thơm thoang thoảng thật, dư vị ngọt ngào, chỉ có nàng mới pha được loại trà dịu ngọt thế này: "Vương phi mang đến thì sao? Nàng ấy là thê tử của ta, pha trà cho ta là chuyện hiển nhiên."

Lâm Tử Kỳ uống xong ly trà liền sáng mắt, hương vị hoàn toàn mới mẻ, không đắng lại rất thơm, nhưng giây sau liền cảnh giác: "Vương phi một lòng muốn trở về bên hoàng thượng, đối tốt với người chắc chắn có âm mưu, vương gia, người đừng quá tin nàng ta được không?"

Gia Cát Lập Vân cong nhẹ cánh môi: "Hiện tại nàng ấy rất khác, ngươi không hiểu đâu."

Nói xong y lại rót thêm ly khác.

Ngô Quang Huấn cứ nhấp mãi ly trà không buông, gật đầu cảm thán: "Ngon thật, mỹ nữ pha trà quả nhiên dư vị cũng giống như người, vương gia tin nàng cũng phải thôi, chết vì nữ nhân trong lòng chính là cái chết hạnh phúc, huống hồ nó rất ngon, ta thấy cũng đáng đó Lâm Tử Kỳ... Haha..."

"Vậy sao người không nói cho nàng biết rõ mọi chuyện?" - Lâm Tử Kỳ khó chịu khi nhắc đến chuyện này, chủ tử luôn im lặng chịu mọi khổ sở, một lời cũng không chịu nói để giành lại những thứ là của mình.

"Ta muốn nàng ấy tự cảm nhận được tình cảm này, không phải ép buộc nàng ấy vì trả ơn mới đến bên ta." - Gia Cát Lập Vân vừa nhìn ly trà vừa trầm tư.

Ta yêu nàng, ta muốn che chở nàng, nhưng không giam cầm cả trái tim hay thể xác nàng, ta muốn nàng được tự do bay nhảy, có sở thích riêng và cuộc sống của riêng nàng... Đó mới chính là người ta yêu.

Ở một nơi rất xa, trong hoàng cung nguy nga lộng lẫy.

"Thế nào?"

Tướng lĩnh trên người vẫn còn vươn mùi gió bụi, ắt hẳn đã một mạch chạy đi chạy về không ngưng nghỉ, khuỵ gối hành lễ: "Bẩm hoàng thượng, thần đã giao tận tay quận vương rồi ạ."

"Tốt." - Gia Cát Chính Hiến khoác long bào đứng ở đỉnh tháp cao nhất cấm cung nhìn ra tứ bề lãnh thổ, cười như không cười.

"Nhưng.." - Tướng lĩnh ngập ngừng muốn hỏi gì đó.

"Nói."

Tướng lĩnh nhìn lên: "Chúng ta có cơ hội giành thắng lợi rất cao, sao không thuận thế tiến công ạ?"

Gia Cát Chính Hiến cười lớn: "Haha... Nếu thuận thế tiến công thì quận vương vẫn tiếp tục là quận vương, được người người tung hô như chiến thần, nhưng nếu ngừng lại, đợi kẻ địch chuẩn bị sẵn sàng để đánh úp tới thì quận vương lại trở thành con rùa rút cổ, là kẻ thất bại khiến dân chúng lầm than, là tội đồ trong mắt con dân Hiến Quốc, vậy không phải tốt hơn sao?"

"Nhưng dân chúng vô tội...." - Tướng lĩnh muốn nói lại không thể nói, lệnh vua như lệnh trời, đã ban xuống thì sao thay đổi.

"Hy sinh một vài dân đen để đổi lại điều trẫm mong muốn, coi như mạng họ có giá trị." - Gia Cát Chính Hiến vẫn lạnh lùng đứng sừng sững mặc cho gió lớn không ngừng tạt vào.

eyJpdiI6IlJScVFlUDNleE91RE5LTFE1SGs1K3c9PSIsInZhbHVlIjoiZHJqczU3dzRhQVJnb3dIUm1QNmdQais4M1ZjTUwzV0tLSzdFMjFvRDBsSUVlUVd6YVVtS1dBM2hmdjhkU3FmZ05VMHZJTGlZTE82cnViNGM0OFhvQ0VwUnNpRHJlaHpob25zb2hrdzBQSGt0N1huU1ZKUXUyUjd4cmFkQnhrQm1cL1Bpek50UjZuVFpsOFwvc3BPVnV6THRQWE1ZSmwybFRFQlhCSWhXMkYyOUNoWXVqWVZLSWRRMlFzT3RhUGdWRkhiVStES0lQZ1lGdWVHNnVtTTdwbGw5ekFWZWNIMitzUFZWbzFnOVdnQXpcL3c2NHNhNklnbEg5WWdUMUc4XC90OFdKSGs2Y1lFQkNMbXltNWdIRVwvZHZkbjF0YWhVUGZQcHNJaWQwdXNqQ2pERlRsRjFaNHhkWFBoS0tiWVdNODBxaHBMZk1CbGRnSDRtMFYxdTJqV21pWGdydVVNc3Y3YmZXSnFrQzlERXV2bFh5aHNkemlqdHo3Rm9ERTFYVFpZSzEiLCJtYWMiOiJjMzQ5NzI3ODczZWI3NzI1MzQwZGE1MjRmNjkxZjUzMGM1YjJjNzI1MDgzMGE4NTk5NTI3N2U0Yjk5ZTkwYTExIn0=
eyJpdiI6IldZOGRWUTZzcWVGS0tReFZaSEdjVnc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9DbUNhZ0YzOEVYbFlQTnRrT2hqM0hOc0lcL29sdWR4OTkyVWFxYytYZURha0NONzBBYjFIYlNIUm1ORGhNbFpVbTVxZFN0WFdcLzFwZ2Z2XC91M09MZEw2WmNTOGZDY2h5dUR3Vnc3RkdXaTNGNjh5Z29wWmdtT2FYMkV2Zll5QXMzY1MxdkFTYzRpVTZEbElHSXZ5dmNSWHN6ZE5cL3dpajU1ZFlvOGJ2bjhDWW5sUG5TRXZwa0pWbkM0dCtnTHV0c2hyTFYrZEV3MGZPc2VBdmJ2ZzJWRVpoZmRYUDdlN1FrQndDcTZwTDJ0SGZHamlkUGZcL3VqbEc3YmF4ODVnUnVIZVY4Q2U2ZkVjbVIrdW15Y3hBbHIrb0E9PSIsIm1hYyI6IjRhYjVkNGRhYzUwNTAzNzQ0MjFhYjJkZDM1N2JkYjYyNjMxODlkZTAzZmNhNGY1M2E5MjVlNjNjZTMzMTZmMjEifQ==

 

Ads
';
Advertisement