Vương Phi Giá Đáo!!! Lê Tất Thất

Ngã vào lòng chàng

Vương Tử Lăng cốc đầu cô nàng: "Em đang suy nghĩ gì đó, ta chỉ đơn thuần đến giúp vương gia ngủ ngon hơn thôi, chưa có làm gì hết."

Nàng ngồi trầm tư giây lát, có lẽ nên đi từng bước thật chậm để chàng ấy cảm nhận được tình cảm chân thành này.

Buổi trưa, ánh nắng gắt khiến mùa hè trở nên oi bức hơn bao giờ hết, ai nấy chỉ muốn chui rúc trong phòng chẳng dám ra ngoài, thật may trong khuôn viên sân vườn có vài hàng cây lá rộng lấy bóng mát làm vương phủ mát mẻ hơn đôi chút.

Bên ngoài có tiếng ồn ào.

Vương Tử Lăng lười biếng lên tiếng: "Thuý Quỳnh, em ra ngoài xem có chuyện gì mà ồn ào thế?"

"Dạ."

Hồi lâu sau Thuý Quỳnh chạy về: "Là cận vệ của vương gia, Lâm Tử Kỳ và Ngô Quang Huấn trở về ạ."

Nàng đang nằm dài trên trường kỷ của mình, Xuân An và Như Như đứng bên cạnh không ngừng quạt.

"Họ đi đâu?"

Thuý Quỳnh thuật lại những gì mình biết: "Nô tì nghe nói họ nhận lệnh của vương gia ra biên ải dẹp loạn ạ, đã hơn nửa tháng mới được trở về."

Nàng gật đầu: "Họ đảm nhận chức trách gì? Thường ngày làm việc ở đâu? Có vợ con gì chưa? Tính tình thế nào?"

Thuý Quỳnh cầu cứu Xuân An, Xuân An mỉm cười: "Hai vị cận vệ này vẫn chưa lập gia đình ạ, bình thường thì hai người sẽ kề cận để bảo vệ cũng như giúp vương gia giải quyết chuyện quân vụ công vụ... Tính tình thì chúng nô tì không rõ, chỉ thấy hai người ấy rất cứng nhắc, ít nói ít cười, nhìn nét mặt rất nghiêm khắc không thua kém vương gia."

Vương Tử Lăng bật dậy.

"Vương phi cẩn thận." - Cả năm người hoảng hốt.

"Các em nói vương gia nghiêm khắc hả?"

Năm người gật đầu.

Nàng khẽ cười: "Lẽ nào chỉ mình ta thấy chàng ấy rất dễ tính."

Mỗi lần ở bên cạnh, nàng nói gì y cũng gật đầu đồng ý, bảo gì nghe nấy, kêu gì làm nấy, nói gì cũng chịu... Rất dễ chịu, dễ chiều mà nhỉ, sao ai cũng nói tướng công nàng nghiêm khắc, lạnh lùng.

"Nô tì thấy chỉ có đối với vương phi thì vương gia mới dễ chịu thôi ạ." - Xuân An vừa quạt vừa nói.

Vương Tử Lăng cười khúc khích: "Ta cũng thấy vậy nha."

Nàng tươi cười xong lại thở dài, haizzz.. Tự nhiên lại thấy nhớ tướng công mình.

"Chuẩn bị nước pha trà để lát nữa tướng công về có trà ngon uống, còn có đi mua trầm hương cho ta, tối nay phải tiếp tục cố gắng."

Chỉ mỗi Xuân An ở lại quạt cho nàng, còn lại bốn người chia nhau ra ai làm việc nấy vì trước đó vương phi đã phân công sẵn rồi.

Buổi chiều Vương Tử Lăng vui vẻ đi cùng Xuân An và Thuý Quỳnh đến hoa viên ngắm hoa thưởng trà.

"Tướng công." - Nàng cười tươi chạy đến, chất giọng ngọt ngào thân quen làm Gia Cát Lập Vân đang quay lưng về phía nàng cũng phải bật cười trong vô thức.

Từ "tướng công" này, chàng thích.

Vương Tử Lăng vốn chẳng quen đi hài cổ đại này, chạy mấy bước liền vấp chân.

"Á..."

Xuân An, Thuý Quỳnh phía sau chạy theo không kịp, bất lực hét lên: "Vương phi, cẩn thận."

Theo đà nàng ngã về phía trước, bỗng có một cánh tay rắn chắc quàng qua eo đỡ lấy nàng xoay mấy vòng mới đứng vững.

"Nàng không sao chứ?" - Chất giọng trầm ấm vang lên, Gia Cát Lập Vân lo lắng nhìn nàng.

Vương Tử Lăng mặt trắng bệch, lắc đầu: "Thiếp không sao, may mà có tướng công võ công phi phàm, nếu không e là mặt thiếp bằng như mặt đường rồi."

"Nhưng mà được ngã vào lòng chàng, có té thêm vài lần cũng không sao." - Nàng nói lí nhí.

Gia Cát Lập Vân có lẽ nghe được, mỉm cười cốc nhẹ vào đầu nàng: "Sau này cẩn thận hơn, đi không quen thì đừng đi nó nữa."

Y nhìn thấy đôi hài cao võng vót kia, mỗi lần gặp nhau nàng đều đi tập tễnh, nghe nô bộc trong nhà nói thời gian trước chân nàng còn bị rộp phồng da, có hôm đi té bị trẹo chân.

Vương Tử Lăng khó xử nhìn y: "Thiếp cũng chẳng biết ai ra quy định phải đi hài này, khó đi chết được, thiếp đi mãi mà cũng không quen."

Xuân An và Thuý Quỳnh lo lắng đứng phía sau.

Gia Cát Lập Vân lúc này mới nhớ ra y vẫn đang ôm khư khư nàng trong tay, vội buông ra.

"Khụ khụ, các ngươi hầu hạ vương phi kiểu gì mà để nàng ấy ngã vậy, nếu có mệnh hệ nào liệu có gánh nổi trách nhiệm không?"

Xuân An cầm khay trà khuỵ gối xuống, Thuý Quỳnh thấy vậy cũng quỳ theo: "Nô tì biết tội, mong vương gia vương phi thứ tội."

Vương Tử Lăng xua xua tay, khom người đỡ hai tiểu tì nữ của mình dậy: "Thiếp không sao, là do thiếp quá nôn nóng gặp tướng công nên mới chạy, sao có thể trách hai đứa trẻ này được."

Vô tình ánh mắt nàng lướt qua sau lưng Gia Cát Lập Vân, nhìn thấy hai gương mặt lạ lẫm, nàng đoán chắc là hai cận vệ trung thành bên cạnh vương gia, Lâm Tử Kỳ và Ngô Quang Huấn.

Nàng vờ như không thấy họ, vui vẻ chỉ vào khay trà: "Thiếp biết tướng công vừa xử lí quân vụ về rất mệt nên đặt biệt pha trà, chàng có thời gian ngồi uống cùng thiếp không?"

Gia Cát Lập Vân nhìn khay trà, mỉm cười: "Trà ta có thể uống nhưng hiện tại không thể uống cùng nàng, ta còn đang bận xử lí chuyện biên ải."

eyJpdiI6IkVxWG5YZHdhUk02V0lzSk13VlFJM0E9PSIsInZhbHVlIjoiTVE2eCt1XC9cL2pHdzVZeGN1Y01tZVc5dUdUN3ppV3h5M2dyVzBSKzlsRktScXZZeU5wUzZaSHc3bXk0YXg2bEFVSnNROXBXMGxCdERJVVBnSXdVVlczQXA0ZUprM0FuK3BpYjVxNzliTWtjbndjUlB1cjJiR1JXdkxpMVp4bk5MckJQWFdWaWdHRVA3M0NNcXpSalQxbUZrZEs0aEhXZFdJMVwvUHZPODdYaG91WWpSSmNsWGJEVVJxdWx1S3BXR0JFS1N5SEc4UnFuVmtGVlgwd2hOWldpdXBzMDN1WW04K0UxU1lrZkJ6eDVUZk1vVTJmc1hLRzBpZjlZd1RBSmpKblwvSjZHVjJ5aFhMMThXZ3lLdXFCYXUrU1ZXZnlYNFBJV3ViK1d1cURMUHY0PSIsIm1hYyI6ImVjOGE2MDdhNzcxMmUwMGUzYWYxOTQyZDRmMjgwODYxZjE1YWViNDRmZGIxMjI0OGVkNTc0MzFjZWZiZDRlMjIifQ==
eyJpdiI6IkJpR2VFYzVPTkVtaUo0SXRhMUdlOHc9PSIsInZhbHVlIjoieGsyUUVjcHJQK0l1b0dBNFpIMHcxaTk2clFWdkRXMm9zeWZKdkZySXZIZ203a1wvbkhONm83b0dyc0tZbm0yRW9YMVJRbDRBU1FSRzlhaUpNTkMraEhQRFBUK2pLS1RyZnl2RDhjK3ExcFJKeVU1eEtOMDIzS0ZvY1hnWXp6M016ckZIc253c3R0dVhNRXp0YXRLb1Iyc1lUaGl1K3ZVeFwva0pcL2dDMW9jSEp4Q251QjFLREJac2I3SnNuU2tCSnZCSjg2VFRPUlRMQlwvQ0lEU1dtXC8rdkZaRk5Nc0lsQUtDaTNVcWZCSk1YYjI2RWczZXlEeE5rR2RIWEQ4enFmMVZjR1luOUtHTWVETWtCcE1CUEJcL3I0TFhXWUo2RTVONitKSnhVMlI5b0pYZXc9IiwibWFjIjoiZjI5MjE5YjU4N2I4N2U0YzIyM2FhZjEyMDQxNTg2NDUzYzRkODU3N2M3YWRmNjY4ODk1ZjZmZmFiMzk3M2ZhZiJ9

 

Ads
';
Advertisement