Đêm đến, theo lời hứa hẹn Vương Tử Lăng cầm theo khay trà cùng trầm hương tìm đến phòng Gia Cát Lập Vân.
"Ta muốn..." - Vương Tử Lăng vừa mở miệng cửa đã được mở ra.
Thị vệ theo lệnh của vương gia nên không cần bẩm báo vẫn mở cửa cho nàng vào.
"Hôm nay tốt vậy."- Nàng lẩm bẩm rồi bước vào trong.
Đập vào mắt nàng không phải hình ảnh 3 thanh niên cau mày nhăn mặt bàn chuyện đại sự, cũng chẳng phải một chủ tử nghiêm chỉnh đọc sách hai phó tướng mài mò tìm tòi, mà là hình ảnh...
Tướng công nàng đang chơi cờ nhào với Lâm Tử Kỳ, ai thua sẽ bị bôi mực và thế người kia vào, mặt Lâm Tử Kỳ và Ngô Quang Huấn lấm lem mực với mực, chỉ riêng tướng công nàng vẫn sáng rực như gương.
Đây là hình ảnh nghiêm nghị, lạnh lùng, cứng ngắc, lãnh đạm, cao cao tại thượng mà mọi người thường hay nhắc về một chủ hai tớ này sao?
"Thiếp... Mang trà và trầm hương đến."
Gia Cát Lập Vân mỉm cười: "Nàng biết chơi cờ nhào không, chúng ta lập thành một đội."
Vương Tử Lăng gật đầu, lúc nhỏ nàng rất hay chơi cùng đám trẻ trong xóm, chỉ không ngờ vương gia cũng thích chơi trò chơi nhân gian này.
"Ta và Lăng Nhi một đội, hai ngươi một đội, đội thua sẽ bị phạt làm cho đội thắng một việc, nhắc trước là không vượt quá bổn phận." - Gia Cát Lập Vân hứng khởi kéo ghế cho nàng ngồi vào.
Vương Tử Lăng mất mấy giây mới hồi thần, nghe nói vào thời cổ đại này được gọi hai tiếng Lăng Nhi chính là rất mực gần gũi, thân thương... Chàng ấy vừa gọi nàng là Lăng Nhi.
Bốn người chụm đầu vào bàn cờ, sau hơn một tiếng cuối cùng đã phân thắng bại.
Ngô Quang Huấn vỗ vai Lâm Tử Kỳ: "Lúc nãy ngươi nghe ta thì có thể thắng rồi, tính ngươi quá xốc nổi."
Lâm Tử Kỳ thụi lại eo Ngô Quang Huấn: "Theo lời ngươi nói chưa hẳn đã thắng vương gia."
Vương Tử Lăng mỉm cười, tay rót ly trà đưa Gia Cát Lập Vân: "Chàng mau uống kẻo nguội."
Gia Cát Lập Vân đón ly trà, liếc nhìn hai người: "Trong tất cả trường hợp, đã là đồng đội với nhau phải cố gắng thấu hiểu, thoả thuận trong hoà bình, đưa ra ý kiến và chờ ý kiến phản hồi của đồng đội, như thế mới cầu thắng lợi, hai người ai cũng giành phần hơn, ai cũng nghĩ mình giỏi, nếu gặp phải đối thủ mạnh hơn thì làm sao có thể chiến thắng."
Lâm Tử Kỳ nhìn Ngô Quang Huấn, hai người cúi mặt gãi đầu, không dám lên tiếng.
"Vương gia muốn chúng thần làm gì ạ?"
Gia Cát Lập Vân nhìn Vương Tử Lăng: "Vương phi có ý gì mới không, ta cho nàng sai khiến họ thoả thích."
Vương Tử Lăng trong lòng đã nảy ra một ý định nhưng chưa dám mở lời: "Nếu tướng công đã nói vậy thì thiếp xin được để lại mong muốn này, sau này dùng được không?"
"Được chứ, khi nào nàng nghĩ ra thì nói với ta." - Gia Cát Lập Vân hào sảng gật đầu.
Lâm Tử Kỳ và Ngô Quang Huấn ỉu xìu, không biết vị vương phi gian xảo này lại bày trò gì với hai người đây.
"Hai người uống không? Đây là trà an thần, trị mất ngủ ta đặt biệt pha cho tướng công." - Vương Tử Lăng hào phóng rót hai ly trà đưa họ.
Lâm Tử Kỳ, Ngô Quang Huấn nhìn chủ tử mình uống cạn ly trà này đến ly khác, lòng thấp thỏm không thôi: "Vương gia..."
Gia Cát Lập Vân liếc mắt về phía họ: "Vương phi tận tay pha, tận tay rót, biết đây là phúc phần lớn thế nào không?"
Hai người lo sợ nhìn ly trà có màu không giống trà trước mặt.
Vương Tử Lăng nhìn ra nét mặt khác thường của họ: "Lẽ nào hai vị phó tướng đây đang lo ta hạ độc trong trà?"
(P/s: ra sa trường họ giữ chức vị phó tướng quân, về nhà là cận vệ của vương gia, nên vương phi xưng hô như thế.)
Hai người ngượng ngùng nhìn nhau, ngước mặt lên lại thấy ánh mắt rực lửa của Gia Cát Lập Vân đang nhìn mình.
Gia Cát Lập Vân nhìn họ mãi vẫn không uống, cau mày: "Hai ngươi nghi ngờ vương phi của bổn vương."
Hai người lắc đầu: "Không có, thần không dám."
Lâm Tử Kỳ, Ngô Quang Huấn nâng ly trà lên, cung kính: "Tạ vương phi."
Nói xong nhắm mắt uống cạn, hàng mày khẽ cau lại.
"Thế nào?" - Vương Tử Lăng vui vẻ chờ đợi.
Khẽ nhìn sang Gia Cát Lập Vân thấy vẫn nhìn mình chằm chằm, dù đã đắng đến tâm tàn phế liệt Lâm Tử Kỳ vẫn cười vui vẻ: "Rất ngon, rất thơm ạ, trà vương phi pha rất tuyệt."
Ngô Quang Huấn chẳng hó hé gì, gật đầu phụ hoạ.
Nàng chăm chú đánh giá hai người, Lâm Tử Kỳ tính tình thẳng thắn, đôi lúc có hơi ngơ ngơ, khá vui vẻ hoạt bát nhưng khi đứng trước đông người lại tỏ ra mình rất lạnh lùng khó gần, gương mặt đẹp theo kiểu thư sinh nhưng tính tình thì khá võ sinh, nếu chấm theo thang điểm nhan sắc nàng tự đặt ra thì hắn được 8/10, thua xa tướng công nàng.
Ngô Quang Huấn thì ngược lại, điềm đạm hơn đôi chút, đầu óc khá nhạy bén, gương mặt điển trai theo lối nam tính mạnh mẽ nhưng tính tình hoà nhã hơn Lâm Tử Kỳ nhiều, dù đông người hay ít người thì hắn vẫn ít nói, trầm lặng và tỏ vẻ xa cách với mọi người, trừ Gia Cát Lập Vân.. Chấm theo điểm nhan sắc thì hai người này bằng nhau.
"Hai ngươi có thể về rồi." - Gia Cát Lập Vân cắt ngang dòng đánh giá của nàng, thái độ y hơi gắt gỏng.
Lâm Tử Kỳ,Ngô Quang Huấn đứng dậy cúi người: "Thần cáo lui."
Nói xong lại sực nhớ, ủa, thư phòng này là chỗ trú ngụ của hai người từ trước đến giờ, đáng lẽ vương gia phải ngủ cùng phòng với vương phi nhưng bị ruồng bỏ mới đến đây giành địa bàn của hai người, giờ kêu về biết về đâu?
Hai người nhìn nhau rồi nhìn Gia Cát Lập Vân, khó xử.
Gia Cát Lập Vân thấy họ mãi không đi, nghiêm nghị hỏi: "Phủ vương gia rộng lớn không nơi nào để các ngươi dung thân sao? Trước giờ nghỉ ở đâu?"
Hai người chỉ về hai góc phòng có hai chiếc giường nhỏ, nếu không để ý sẽ không thấy.
Vương Tử Lăng trầm trồ, họ cuồng vương gia của mình một cách triệt để nhưng nàng quên vốn dĩ vương gia nào đó phải ngủ cùng nàng, là tướng công nàng giành chỗ ngủ của người ta.
"Ra ngoài gọi nô bộc trong nhà chuẩn bị hai căn phòng cho hai ngươi." - Gia Cát Lập Vân thẳng tay đuổi hai người ra khỏi phòng.
Thấy Gia Cát Lập Vân khó chịu, Vương Tử Lăng khó hiểu hỏi: "Tướng công không khoẻ ở đâu sao?"
"Không có, ta chỉ là.." - Gia Cát Lập Vân nhìn nàng, nhớ lại ánh mắt si mê của nàng nhìn hai cận vệ của mình, thật giống ánh mắt nhu tình nàng nhìn hoàng huynh Gia Cát Chính Hiến, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác khó chịu không thể tả bằng lời.
Nàng bước đến sờ trán y rồi lại sờ trán mình, áp tay vào cổ y rồi áp vào người mình: "Không nóng, vậy do chàng buồn ngủ phải không?"
Gia Cát Lập Vân khẽ gật đầu, cơ thể y nóng râm rang, bộ phận nào đó không nghe lệnh điều khiển từ trung ương não bộ nữa.
"Nàng, hôm nay không cần hầu hạ ta ngủ nữa, về phòng ngủ sớm đi."
Vương Tử Lăng khó hiểu, không phải đuổi hai con kỳ nhông to tướng kia đi để ở riêng với nàng ư, sao lại đuổi về.
"Thiếp lo tướng công giật mình nửa đêm, thiếp vẫn khoẻ, nếu đêm nay không ở cạnh tướng công thiếp sẽ trằn trọc không ngủ được."
Gia Cát Lập Vân vốn không thể qua được ải mỹ nhân Vương Tử Lăng, chỉ cần dịu giọng nói ngọt vài lời, kể cả mạng mình y cũng có thể dâng lên.
Nhưng việc khống chế cơ thể mình y khó có thể đảm bảo.
"Nếu đã nói vậy thì tuỳ nàng."
Vương Tử Lăng vui vẻ ngồi lên trường kỷ vỗ vỗ đùi mình.
Gia Cát Lập Vân ngoan ngoãn nằm xuống, y ước có thể thế này mãi mãi, trong mắt nàng chỉ có mình y, trong tim nàng cũng chỉ có mỗi Gia Cát Lập Vân y.
"Tướng công." - Vương Tử Lăng rụt rè gọi.
"Sao?"
Nàng nhỏ giọng: "Chàng có thể kể cho thiếp nghe về quá khứ của chàng không?"
Gia Cát Lập Vân mở mắt ngước nhìn nàng: "Nàng muốn nghe."
Vương Tử Lăng gật đầu lia lịa: "Muốn, rất muốn."
Trầm ngâm vài giây, y lại ngước lên: "Nhưng nhiều quá, ta không biết nên kể từ đâu."
"Ờm... Thiếp muốn nghe tất cả."
"Nhưng nàng muốn ta ngủ sớm." - Gia Cát Lập Vân cười bất lực, người muốn y ngủ ngon ngủ sớm là nàng, giờ lại kêu y kể chuyện cho nghe.
Vương Tử Lăng cười tươi như hoa: "Thiếp quên mất, vậy hôm khác chàng phải kể thiếp nghe đó, hứa nè."
Nàng giơ ngón út ra, lúc nhỏ nếu hứa với nhau một chuyện gì phải móc nghéo ngón út và đóng dấu bởi ngón cái thì mới xác lập lời hứa.
Gia Cát Lập Vân bật cười vì sự ngây ngô của nàng nhưng cũng giơ tay lên hợp tác.
Đêm đó, Vương Tử Lăng không ngồi massage cho Gia Cát Lập Vân mà nằm bên cạnh y.
"Hay là để thiếp giúp chàng dễ ngủ, nằm như vậy có hơi chật." - Tự dưng y kéo nàng nằm xuống bên cạnh, không khí có chút ngượng ngùng mặc dù nàng đã chuẩn bị tinh thần từ trước là sẽ có những chuyện hơn thế này xảy ra.
"Không cần đâu, có nàng nằm bên cạnh chính là liều thuốc tốt nhất." - Gia Cát Lập Vân nói xong liền xoay qua ôm nàng vào lòng.
Vương Tử Lăng cứng đờ người, cố nằm yên thở đều đặn.
Hồi lâu sau không thấy y buông mình ra, nàng khẽ gọi: "Tướng công."
Không nghe âm thanh hồi đáp.
"Tướng công, chàng ngủ chưa?"
Vẫn không phản hồi.
Nhanh vậy đã ngủ say rồi ư?
Vương Tử Lăng nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nhìn.
Đối diện với gương mặt gần như tuyệt thế nam nhân, tim nàng lại rộn ràng giống trống, từng đường nét như được vẽ ra tỉ mỉ, hàng lông mày rậm rạp vẫn cau lại khi ngủ, có vẻ lòng chàng rất bất an, đôi hàng mi dày và cong đang nhắm nghiền vẫn nhẹ động đậy, chứng tỏ chàng không thể đi sâu vào giấc ngủ, dọc xuống là chiếc mũi cao và đôi môi đỏ như son.
Nàng nhìn mãi cánh môi, như có mị lực thu hút nàng tiến đến gần hơn, gần hơn, đến khi môi mình chạm vào môi y nàng mới giật mình mở trừng mắt nhưng người đối diện vẫn ngủ say chưa hay biết gì, nàng vội thụt lùi xuống yên lặng mà nằm.
Tim đập nhanh như vừa chạy qua 5-7 con hẻm, mặt đỏ bừng bừng như vừa vào lò xông hơi ra.
(đêm trước bà chị ôm người ta say đắm, giờ bày đặt mắc cỡ ^^)
Hồi lâu sau Vương Tử Lăng bình tĩnh lại, cơn buồn ngủ ập đến làm nàng không còn tâm trí suy nghĩ thêm gì nữa, hoà quyện với trầm hương là hương thơm từ cơ thể chàng, dịu nhẹ đưa nàng vào sâu giấc ngủ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất