Gia Cát Lập Vân gật đầu ngồi xuống.
Hoan Cẩn Tú thấy tình hình bất lợi liền khóc lóc nài nỉ: "Tỷ tỷ, mong tỷ nghĩ tình mà tha tội cho muội, là muội có mắt mà không thấy thái sơn, sau này sẽ cẩn trọng hơn không nói năng bừa bãi nữa, cũng sẽ quản lý tốt người của mình hơn không chọc tỷ giận nữa."
Vương Tử Lăng nhếch môi cười vui vẻ: "Haizzz... Thật ra ta cũng không muốn phạt muội, nhưng quốc có quốc pháp, gia có gia quy, hôm nay không phạt muội thì sao có thể răng đe người khác, ta là nữ chủ nhân của phủ này đương nhiên phải công tư phân minh."
Nói xong nàng lại vờ trầm tư: "Ờmmm... Nếu muội đã thành tâm hối lỗi thì ta cũng không làm khó muội, phạt đóng cửa kiểm điểm một tháng, nữ tắc chép 100 lần, gia quy phủ vương gia chép 100 lần không thiếu một chữ."
Hoan Cẩn Tú ngã ngồi ra sau trừng mắt: "Vương phi, là tỷ cố ý đúng không?"
Vương Tử Lăng nhún vai: "Ta cố ý gì chứ... Muội làm sai nên đóng cửa để ăn năn hối lỗi, nữ nhân phải công dung ngôn hạnh nhưng ngôn của muội không nghiêm chỉnh thì phải học lại nữ tắc, là một chủ tử trong phủ vương gia mà không quản nghiêm người của mình thì phải chép lại gia quy... Tướng công, chàng thấy thiếp định tội có chỗ nào sai không?"
Gia Cát Lập Vân như được lập trình sẵn, lắc đầu: "Không có."
Từ khi nào vương phi của y thốt nên câu nào lại thấu tình đạt lý câu nấy, không hề ngông cuồng ngang ngược như xưa, không còn hung hăng vô pháp vô thiên như ngày nào.
Chưa đợi Hoan Cẩn Tú lên tiếng, nàng lại nảy ra ý kiến: "Hay thế này, trắc phi không chịu ngồi đoan chính chép phạt như một chủ tử thì phạt gậy như nô bộc của mình được không? Năm mươi gậy kèm theo năm mươi tát.... Hửm... Trắc phi là chủ tử nên phải làm gương, nhiều hơn nô bộc của mình là chuyện hiển nhiên ha."
Hoan Cẩn Tú thẫn thờ nhìn hai người, đã rất lâu Gia Cát Lập Vân không ghé ngang phòng nàng ta, đáng nói hơn là Vương Tử Lăng dạo gần đây lại đến ve vãn chàng, thế nên hôm nay mới đến lấy lòng, nào ngờ lại chuốc hoạ vào thân.
"Thiếp, không dám làm trái lệnh vương phi, sẽ về đóng cửa suy ngẫm một tháng."
"Tốt lắm." - Vương Tử Lăng vui vẻ đứng dậy quàng tay Gia Cát Lập Vân: "Được rồi, tướng công có thể đi xử lý quân vụ rồi ạ."
Hoan Cẩn Tú nhìn theo bóng lưng chàng, lòng ngậm ngùi uất hận, vì sao ai nấy đều phải gọi chàng một tiếng vương gia hai tiếng vương gia, chỉ riêng Vương Tử Lăng bất chấp quy tắc không dùng kính ngữ chàng lại xem như không có gì.
Vì sao luôn lạnh nhạt lãnh đạm với mọi người nhưng khi nhìn Vương Tử Lăng ánh mắt chàng lại nhu hoà như nước, vì sao luôn nghiêm khắc với tất cả nhưng lại bỏ qua Vương Tử Lăng.
Vì sao Vương Tử Lăng không yêu chàng, chỉ một lòng muốn ở bên người khác mà hết lần này đến lần khác chàng đều im lặng chịu đựng.
Vương Tử Lăng, chỉ khi ngươi chết đi thì vương gia mới một lòng một dạ ở bên ta.
Hoan Cẩn Tú nghiến răng ken két, ánh mắt mang theo vô vàn tử khí.
Vương Tử Lăng đi cùng Gia Cát Lập Vân đến cửa phủ, nàng ngừng lại: "Thiếp về phòng trước đây, phu quân đi thong thả."
"Nàng không đi cùng ta sao?"
Vương Tử Lăng khó hiểu nhìn y: "Thiếp đã tiễn chàng tới cửa rồi còn gì, nữ nhi không xen vào chuyện triều chính mà."
Gia Cát Lập Vân nhếch môi: "Vậy ta đi trước."
Nhìn theo bóng lưng chàng, lòng Vương Tử Lăng lại nao nao chộn rộn, ban sáng chàng ấy đang bênh vực ta ư? Nghĩ thế nàng vui vẻ về phòng.
Vừa vào trong nàng liền ra lệnh: "Như Như, đi luộc vài trứng gà cho ta."
"Dạ."
Nàng ngồi xuống ghế, kéo Xuân An ngồi xuống cạnh mình.
"Nô tì không dám." - Xuân An giật mình đứng bật dậy.
Vương Tử Lăng cau mày vỗ vỗ lên ghế: "Ngoan ngoãn ngồi xuống cho ta."
Thấy ánh mắt đầy sát khí của chủ tử, Xuân An chầm chậm ngồi xuống ghế.
"Ngẩng mặt lên." - Vương Tử Lăng nâng cằm cô nàng lên xem xét.
Ban nãy chưa nhìn kỹ, giờ thấy có vài chỗ da thịt nứt ra rỉ máu, lòng nàng giận lại càng giận, đánh kiểu gì lại rách da rách thịt thế này chứ.
"Thuý Quỳnh lấy cho ta hộp thuốc bôi da."
Vương Tử Lăng vừa xoa vừa thổi nhè nhẹ vào vết thương nhỏ: "Em ráng chịu đau chút, nếu không những chỗ này sẽ để lại sẹo."
"Vương phi..." - Xuân An cảm động sắp rơi nước mắt, trước nay chưa từng có cảnh chủ tử săn sóc cô nàng thế này.
"Khóc cái gì mà khóc, ta đã đòi lại công đạo cho em rồi, sau này gặp bọn chúng phải mạnh mẽ lên, có ta chống lưng cho em." - Vương Tử Lăng vừa nói vừa xoa xoa gương mặt 'tròn trịa vô cớ' của Xuân An, nàng xoay người nhìn Thuý Quỳnh cùng Lộ Tâm, Lộ Tuyền, nhẹ giọng: "Kể cả các em cũng vậy, sau này nếu bị người khác ức hiếp phải bẩm báo với ta, nếu có thể, người khác đánh thế nào thì trả lại thế nấy, không được để bản thân uất ức, chủ tử là ta không chịu được."
Trước đây nàng luôn ước mình có anh chị em để có thể nô đùa cùng nhau, san sẻ đồ ăn hoặc đơn giản có người để tâm sự... Hiện tại họ đã là người của nàng, trung thành tận tuỵ, vậy thì vương phi như nàng phải có trách nhiệm bảo kê để họ không thiệt thòi.
"Vương phi, ban nãy người biết rõ là trắc phi đang nói dối, sao người không vạch trần." - Xuân An nhỏ giọng hỏi, gò má sưng phồng làm đôi môi cô nàng chúm chím rất cưng.
Vương Tử Lăng mỉm cười: "Em ngốc quá, nếu một người cố tình nói dối thì em có vạch trần họ cũng chẳng chịu nhận, huống hồ dù có chối thì ta vẫn có cớ phạt nàng ta, chỉ là ta muốn tiểu nô tì kia nhìn rõ bộ mặt của chủ tử mình."
Thuý Quỳnh đứng nép bên cạnh nói: "Hiên Hiên cũng không phải xấu xa gì, chỉ tại gặp phải chủ tử không yêu thương mình thôi... Đâu có phước như bọn em, được vương phi săn sóc thế này."
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất