Tiết Nhất Khang thở hổn hển chạy về phía Sở Kiều Tịnh, cầm lấy thảo dược chuẩn bị cho Sở Kiều Tịnh ở sau lưng, đưa nó cho nàng. "Xin lỗi, ta không thể nhận được!"
Chỉ nhìn thoáng qua, Sở Kiều Tịnh đã nhận ra trong đó có thảo dược quý giá, nàng lập tức từ chối.
Thấy nàng từ chối, Tiết Nhất Khang vội nói: "Những thứ này đều là thứ Dược Cốc không cần, cô cứ mang đi đi"
Tiết Nhất Khang nhìn Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt mong đợi, chờ mong nàng có thể nhận lấy nó.
Sở Kiều Tịnh suýt không thể giữ được vẻ hờ hững trên mặt nữa.
"Không được đâu Nhất Khang, ta không thể tự nhiên nhận quà của ngươi được, ngươi.." Nói được một nửa, Sở Kiều Tịnh im lặng, hơi bất đắc dĩ nhìn ánh mắt cố chấp của Tiết Nhất Khang.
"Thôi được rồi" Sau một hồi chống đối trong im lặng, Sở Kiều Tịnh đồng ý, không đợi Tiết Nhất Khang vui vẻ thì nàng đã nói: "Nhưng ta muốn mua những thảo dược này, nếu không ta sẽ không lấy.
"Được! Vậy ta chỉ lấy ba lượng! Nhiều hơn ta cũng không lấy.
Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh suýt không kiểm soát được nét mặt của mình.
Hay lắm, ở đây có mấy loại dược liệu quý giá, giá trị chắc chắn không rẻ.
Tên này phá của thế này, không biết Cốc chủ sẽ có suy nghĩ gì đây.
"Nhất Khang, nếu nói ta từng giúp ngươi khi ở Hồi Hồn phường thì lần trước ngươi đã cho ta dược liệu rồi, nên ngươi không cần phải làm thế đâu!"
"Không phải chúng ta là bạn sao?" Trong đôi mắt trong veo của Tiết Nhất Khang tràn đầy sự chờ mong, khiến Sở Kiều Tịnh không biết nói gì hơn.
Không lay chuyển được Tiết Nhất Khang, Sở Kiều Tịnh chỉ đành lấy ra ba lượng từ trong tay áo, thuận thế đưa cho hắn ta mấy viên đan Thanh Độc và mấy chai thuốc nàng chế tạo gần đây.
Sau đó, Sở Kiều Tịnh và Dư Nam cùng ngồi xe rời đi.
Tiết Nhất Khang nói tạm biệt, đưa mắt nhìn hai người rời đi, vừa định xoay người về cốc thì đã bị người nào đó nắm lấy lỗ tai.
"Dược Cốc này của ta sớm muộn gì cũng bị con phá sạch!"
"Cô cô... cô cô... Đau... Người mau buông tay đi!" Tiết Nhất Khang hô to.
Cốc chủ nghe thấy thế thì khịt mũi, nhưng lại càng véo mạnh hơn: "Con còn biết đau hả? Bổn cốc chủ phải véo đứt tai con thì con mới biết nghe lời!"
"Ui da... Cô cô... người còn kéo nữa thì tai con sẽ rụng thật đấy!"
"Rụng thì càng tốt!" Cốc chủ liếc hắn ta, nhưng thấy dáng vẻ này của hắn ta thì cuối cùng vẫn đau lòng buông tay.
Tiết Nhất Khang cũng biết bà ấy khẩu xà tâm Phật, cho nên xoa tai đi tới bên cạnh bà ấy, tỏ vẻ lấy lòng làm nũng: "Cô cô, người cũng thấy y thuật của Hề công tử cao siêu thế nào rồi đấy, không phải người nói muốn con tích cực làm quen với những người giỏi giang, đừng đi cùng mấy tên hầu hay sao? Con nghe lời thế cơ mà!"
"Lão nương bảo ngươi làm quen chứ không bảo ngươi tặng cả Dược Cốc cho người ta, lúc trước còn lén bảo Lam Y mượn danh ta đi tặng thuốc cho Y các, ngay cả... ngay cả quả Long Diên cũng tặng! Sao con không tặng cả con luôn đi!"
"Thật ra con cũng có suy nghĩ đó...
"Con nói cái gì!"
"À không... Ý con là không phải người nói sớm muộn gì quả Long Diên này cũng là của con sao, con chỉ dùng quyền trước thôi!" Tiết Nhất Khang giải thích, sợ Cốc chủ lại tức giận, hắn ta không nhịn được lùi về sau hai bước!
"Cái thằng... thằng nhóc ngu ngốc kia! Con muốn chọc lão nương tức chết đúng không! Lão nương không cần biết, sau này nếu để ta nhìn thấy con lén buôn bán lỗ vốn thế này, ta sẽ đánh gãy chân con!"
"Người đã nói câu này không dưới một trăm lần rồi...
"Con nói gì cơ!"
"Dạ? Con nói con còn đang nấu thuốc, con đi trước đây!" Nói xong, Tiết Nhất Khang lập tức bỏ chạy.
Để lại Cốc chủ đứng sau lưng không ngừng mắng to!
Bóng đêm buông xuống, nhà cửa đèn đuốc sáng trưng.
Sở Kiều Tịnh không trở về Hồi Hồn phường, nàng dán sẹo luôn trên xe ngựa, sau đó thay lại quần áo nữ.
Sở Kiều Tịnh đưa quần áo nam cho Dư Nam, dặn dò hắn ta mang về Hồi Hồn phường, sau đó đi thẳng về Vương phủ.
Về việc chữa trị cho Thần Ca, hiện tại trời đã tối, cả ngày không trở về Vương phủ thì cũng hơi khó ăn nói.
Chỉ có thể đợi đến chạng vạng ngày hôm sau rồi hẵng đi chữa trị.
Sở Kiều Tịnh mệt mỏi trở về phòng, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ thiếp đi.
Nàng vừa ngủ không bao lâu, bóng dáng của Dạ Chí Thần xuất hiện ở sau một gốc cây cách đó không xa.
Bầu trời đêm tối om, trăng sáng biến mất, hoàn toàn không có một ánh sao, tựa như tô một lớp mực dày.
Dạ Chí Thần nhìn chằm chằm đến khi nến tắt, căn phòng rơi vào bóng tối, cảm xúc phức tạp dao động trong mắt.
Một lúc lâu sau đó, gió nhẹ thổi tới, lá cây khẽ lay động, nơi đó tựa như chưa từng có ai đến.
Ngày hôm sau, Sở Kiều Tịnh lần đầu tiên ngủ đủ giấc, mặt trời lên cao mới chậm rãi thức dậy.
Vừa thức dậy, bụng nàng đã bắt đầu kêu ùng ục.
Mai Anh vẫn luôn đợi bên ngoài cửa, nghe thấy tiếng lộp cộp vang lên bên trong, nàng ấy vội vàng chạy chậm đi lấy nước cho Sở Kiều Tịnh rửa mặt.
Một lát sau, đến khi Sở Kiều Tịnh tỉnh táo hơn, Mai Anh cũng vừa khéo đẩy cửa đi vào.
Sau khi rửa mặt qua loa, Sở Kiều Tịnh định một mình đi đến Hồi Hồn phường, bắt đầu tính toán tối nay nên chữa trị thế nào.
Nhưng vừa đi tới thiền điện đã thấy Thượng Quan Ý chậm rãi đi tới.
"Tỷ tỷ vội vàng thế, đang định đi đâu vậy?"
Nghe thấy giọng nói ra vẻ nũng nịu của Thượng Quan Ý, Sở Kiều Tịnh không thèm để tâm, nàng vốn muốn coi như không nghe thấy mà đi luôn.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Ý lại chắn trước mặt nàng, hốc mắt đột nhiên ửng đỏ, ánh mắt ủ rũ.
"Tỷ tỷ không quan tâm muội muội, có phải muội muội làm sai điều gì không? Chẳng lẽ quan tâm tỷ tỷ cũng là sai sao?"
Sở Kiều Tịnh đột nhiên dừng bước, ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.
Sau đó nàng xoay người nhìn chằm chằm Thượng Quan Ý, trong mắt lộ vẻ chán ghét.
"Ngươi chỉ là một thê thiếp, có tư cách gì hỏi bổn vương phi đi đâu."
Dứt lời, Sở Kiều Tịnh rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Thượng Quan Ý nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt hung dữ, bàn tay không khỏi siết chặt lại.
Sở Kiều Tịnh, đợi đó cho ta! Qua tối hôm nay, ta sẽ khiến ngươi không thể kiêu căng được nữa.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
Trong phòng của Thượng Quan Ý ánh nến lay động, nàng ta mặc yếm đỏ ngồi trước gương đồng, khoác lụa mỏng màu đỏ trên người. Làn da trắng nõn không tì vết càng có vẻ quyến rũ hơn dưới lớp vải đỏ, làm tôn lên đường cong hoàn mỹ của nàng ta, bóng dáng mông lung khiến người ta yêu thích.
Nét mặt nàng ta vô cùng quyến rũ, kết hợp với ánh nến màu vàng kia, người đẹp mặc lụa mỏng, khiến căn phòng thoáng chốc có thêm mấy phần mờ ám và kiều diễm.
Nàng ta lấy ra một cái bình từ trong hộp trang điểm, nhìn lư xông hương ở bên cạnh, rót bột trong bình vào bên trong, cong môi nở nụ cười, sau đó đậy lư xông hương lại.
"Đi mời Vương gia đến đây, nói là ta có việc gấp tìm chàng ấy"
"Vâng thưa chủ nhân.
Thượng Quan Ý ngồi trước gương đồng nhìn mình trong gương, chợt có thêm chút chờ mong và thẹn thùng.
Một lúc lâu sau đó, có cơn gió thổi đến, cánh cửa khép hờ bị gió thổi mở ra, ánh nến cũng tắt, trong phòng chiếu còn lại ánh trăng chiếu rọi, lại có thêm mấy phần mông lung.
Thượng Quan Ý cảm nhận được thân thể đối phương thoáng trở nên cứng đờ, giọng nói của nàng ta càng nhỏ nhẹ hơn: "Thần ca ca, mấy ngày nay chàng đều không đến tìm Ý Nhi, cũng không quan tâm đến Ý Nhi, có phải Ý Nhi làm gì sai không?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất