"Sư phụ.." Tiểu sư muội mở đôi mắt thấm ướt mồ hôi, trong đôi mắt chứa đựng sự đau đớn và ấm ức. 

"Tạm thời đừng nói gì cả, giữ sức đi." Cốc chủ vô cùng lo lắng, ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng, bà ấy lấy một viên thuốc từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng cho vào miệng tiểu sư muội. 

Một lát sau, tiểu sư muội chớp đôi mắt cay sè, cô bé cảm thấy mí mắt trở nên nặng nề, chẳng mấy chốc đã dần ngủ thiếp đi. 

Thấy cô bé đã ngủ, Cốc chủ chậm rãi cởi vải thưa ra, tháo xuống. 

Ngón trỏ chỉ còn lại một miếng da nối với bàn tay đầm đìa máu tươi bất ngờ xuất hiện trước mắt mọi người. 

"Hầy!" Cốc chủ kiểm tra một lúc rồi thở dài. 

Bị thương rất nghiêm trọng, dù đã cầm máu nhưng ngón trỏ cũng bị đứt rồi. 

"Cốc chủ, còn có thể nối ngón trỏ của tiểu sư muội lại không?" 

Trong mắt Tiết Nhất Khang loé lên cảm xúc phức tạp, hắn ta cất giọng nặng nề hỏi. 

"Chắc là không được nữa" Cốc chủ lắc đầu bất đắc dĩ. 

Nghe thấy câu này, bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề. 

Dù Cốc chủ Dược Cốc nổi tiếng về độc, nhưng y thuật của Cốc chủ đương nhiên không thấp, đến bà ấy còn nói không được thì thật sự không thể chữa trị rồi. 

Chỉ thương tiểu sư muội còn nhỏ đã bị đứt ngón trỏ, sau này... 

Sở Kiều Tịnh chậm rãi đi tới, bình tĩnh nhìn một vòng xung quanh, sau đó dừng lại ở khuôn mặt tái mét của tiểu sư muội. 

Tuy nàng ở phía sau, nhưng thị lực của nàng không tệ, có thể nhìn rõ vết thương. 

Mặt cắt của vết thương rất phẳng, vừa đứt không lâu, ngón tay vẫn có thể nối lại được. 

"Cốc chủ, tại hạ chắc chắn có thể nối lại ngón trỏ cho tiểu sư muội. 

Giọng nói trong veo không lớn không nhỏ vang lên trong phòng, mọi người nhìn về nơi giọng nói vang lên, lập tức nhìn thấy một công tử dịu dàng như ngọc đang hờ hững đứng một bên, chỉ đứng im như thế nhưng vẫn khiến người ta không dám coi thường. 

Cốc chủ nhìn nàng bằng ánh mắt ngạc nhiên, sau đó im lặng đứng dậy, bước từng bước về phía Sở Kiều Tịnh. 

Bà ấy lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, giọng nói cũng tựa như băng giá nghìn năm: "Chắc chắn ư? Ha! Ai cho ngươi sự tự tin đó vậy!" 

Có lẽ Cốc chủ không biết khi nói ra câu này, trong giọng nói của bà ấy còn chứa đựng sự run rẩy. 

"Xin Cốc chủ cho tại hạ thử một lần, nếu không thành công thì Cốc chủ cứ việc trách phạt! Tại hạ sẽ không oán trách câu nào!" 

Bốn mắt chạm nhau, Cốc chủ nhìn chằm chằm Sở Kiều Tịnh, muốn phát hiện chút khác thường trên mặt nàng, nhưng trên mặt Sở Kiều Tịnh ngoài vẻ chắc chắn và tự tin thì không còn gì khác cả. 

"Cốc chủ, người cứ cho Tam Sinh thử xem sao!" Tiết Nhất Khang đứng bên cạnh, nhìn cô bé trên giường với vẻ lo lắng. 

Cốc chủ thu hồi tầm mắt, trong đôi mắt lạnh lùng thấp thoáng có chút chờ mong, bà ấy cao giọng nói: "Được! Ta cho ngươi một cơ hội, nếu thất bại, ngươi sẽ phải ở lại Dược Cốc mãi mãi, cả đời không được rời đi!" 

"Được!" Sở Kiều Tịnh thẳng thừng đồng ý. 

"Bây giờ tại hạ cần vải thưa, nước, thảo dược cầm máu và kim chỉ sạch, mong Cốc chủ sắp xếp" 

Nghe thấy thế, Cốc chủ nhìn chằm chằm Sở Kiều Tịnh, những thứ này đều vô cùng đơn giản, thật sự có thể nối xương được ư? 

Ánh mắt kiên định của nàng từ đầu đến cuối vẫn chưa từng thay đổi, Cốc chủ lại thu hồi tầm mắt, sau đó phái người đi chuẩn bị. 

Lúc chuẩn bị, trong mắt Dư Nam chứa đựng sự lo lắng. 

"Chủ nhân.." 

"Yên tâm.” 

Phát hiện nỗi lo lắng của Dư Nam, Sở Kiều Tịnh hờ hững trả lời, mang đến cho Dư Nam một lòng tin vô hình. 

Dư Nam nhanh chóng chuẩn bị đầy đủ. 

Sau khi kiểm tra thấy không có gì sơ sót, Sở Kiều Tịnh lạnh nhạt nói với Cốc chủ: "Mời Cốc chủ và những người khác tạm thời ra ngoài." 

Cốc chủ biết thầy thuốc cứu người cần yên tĩnh, bà ấy nuốt xuống lời muốn nói, dẫn những người khác đi ra ngoài. 

Sau khi tiếng bước chân lập cập biến mất, trong căn phòng chỉ còn lại sự yên tĩnh. 

Vì tránh tiểu sư muội tỉnh lại quá sớm, Sở Kiều Tịnh lấy kim gây mê từ trong không gian ra, tiêm vào người cô bé. 

Nàng vừa cẩn thận kiểm tra vết thương vừa tiến hành khử khuẩn dao phẫu thuật và kim chỉ, sau đó khử trùng vết thương, đặt ngón tay vào trong nước thuốc đặc biệt, tránh nó bị hoại tử hoặc co lại do hoại tử. 

Sau khi chuẩn bị ổn thoả, Sở Kiều Tịnh cẩn thận đặt ngón tay về lại chỗ cũ, nàng rất bình tĩnh, thực hiện đúng trật tự. 

Nàng tiến hành rửa bộ phận bị thương lại lần nữa, sau đó cắt bỏ chỗ bị hoại tử, cố định xương và khớp xương, có tác dụng để khớp xương trở về vị trí cũ. 

Trông có vẻ dễ dàng đơn giản, nhưng mỗi một việc đều phải cẩn thận, nếu sai một chút thì đều không thể chữa lành được. 

Sau đó, Sở Kiều Tịnh lấy kim chỉ ra, bắt đầu nối gần và bắp thịt. 

Bước cuối cùng rất tốn sức, thời gian dần trôi, lúc này trên trán Sở Kiều Tịnh đã đổ rất nhiều mồ hôi, nàng nâng vai lau trán, sau đó vừa thuần thục vừa cẩn thận khâu vết thương lại. 

Vì tập trung cao độ, còn hao tâm tốn sức, đợi sau khi khâu xong, sắc mặt Sở Kiều Tịnh hơi tái đi. 

Việc phẫu thuật rất thành công, sau khi thấy ngón trỏ hồng hào trở lại sau khi nối, cuối cùng nàng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. 

Sở Kiều Tịnh động đậy cần cổ cứng đờ, chậm rãi thu dọn đồ đạc, sau đó thở hắt ra một hơi cực áp lực, ổn định lại tâm trạng. 

Tiếp theo, nàng lạnh nhạt mở cửa phòng. 

Người bên ngoài đã đợi tận ba canh giờ, khi nhìn thấy cửa mở ra, Cốc chủ lập tức đi về phía Sở Kiều Tịnh. 

Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Sở Kiều Tịnh, Cốc chủ nhìn nàng với vẻ phức tạp. 

Vì quá lo lắng cho tiểu sư muội nên Cốc chủ vội vàng đi vào phòng, sau khi nhìn thấy ngón trỏ hồng hào trở lại của tiểu sư muội và dáng vẻ mệt mỏi của Sở Kiều Tịnh, bà ấy càng khiếp sợ hơn, thành kiến với Sở Kiều Tịnh cũng ít đi một chút. 

Sau khi dặn dò người bên cạnh chăm sóc cho tiểu sư muội, bà ấy đi tới bên cạnh Sở Kiều Tịnh. 

"Cảm ơn ngươi." 

Vẻ mặt của Cốc chủ hơi mất tự nhiên, nhưng bà ấy vẫn nói cảm ơn Sở Kiều Tịnh. 

Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh khẽ cười xua tay. 

"Cứu người bị thương là nhiệm vụ của thầy thuốc, Cốc chủ đừng khách sáo. 

Sự lạnh lùng trong mắt Cốc chủ chậm rãi tan đi, bà ấy mím môi nói: "Nếu đã thế, không biết ngươi muốn thù lao là gì?" 

Ánh mắt Sở Kiều Tịnh sáng lên, nàng nhìn chằm chằm Cốc chủ với thái độ thành khẩn. 

"Cốc chủ, mong muốn duy nhất của tại hạ chính là quả Long Diên. Nhưng Cốc chủ yên tâm, tại hạ chỉ mượn dùng một lúc thôi, sau khi xong chắc chắn sẽ trả lại! Hơn nữa đây không phải thù lao của việc cứu chữa cho tiểu cô nương, đây chỉ là lời nhờ vả" 

Cốc chủ hơi sửng sốt, không ngờ Sở Kiều Tịnh lại nói thế, không nhịn được mà có thêm chút thiện cảm với nàng. 

"Được, bổn cốc chủ đồng ý!" 

Cốc chủ không chút do dự, lập tức sai người đi lấy quả Long Diên đưa cho Sở Kiều Tịnh. 

Cuối cùng cũng lấy được quả Long Diên, trong đôi mắt trong veo của Sở Kiều Tịnh thoáng lộ vẻ thoả mãn, nàng điềm đạm cảm ơn Cốc chủ. 

Ở trong phòng đã lâu, đến lúc ra ngoài Sở Kiều Tịnh mới phát hiện trời đã bắt đầu tối, vì thế nàng bèn nói tạm biệt Cốc chủ. 

Vừa đi không lâu, sau lưng chợt có một giọng nói vội vàng vang lên. 

eyJpdiI6ImxBNnVkMklNNEVTbHh1a2tLZ2g4WlE9PSIsInZhbHVlIjoibTZBRDJSVGtkQzluTVlQU0Z0M2tsc3BIS3VSV2RGOUN0SFwvZ0M2NW1rMWxZNTlIWm9ZTkJiNFdqRjZwcDNzVkpQNkdFZCtnREphbEhzR0hHZmswRXZ3TGVocVJEZDhpXC91YnVFWVwva2JTN0hXMFFpRDFxa09ZTmwweXNROUdVQm4iLCJtYWMiOiJkYmExNDRjYWRjODM4MTc5NjdkYWQyYWIxZTc2ZWRjMjUxNzc0MGNiYWUwZGNjZDFkY2ZjMGU4NDczNmRkNDc3In0=
eyJpdiI6ImxQMU1jMUpSM3VtXC85NlwvaG1YaDJmdz09IiwidmFsdWUiOiJoK0JhUHlpZjBrdDdHaEZjRFY5QXBpU3VsRkJvdlJ0MWpBNlpUT0NVbmUzd1VnT1l5bjJqUFp4dXBmbjcwXC93dFwvK2JubmE2OWM3VjFsRVY5R09hQ1JXQ01YVUZrNFM3c0c0bndVOVdOYlU1aXpzN1pqbmpFWmNZXC9tWU1tcFwvTjV1YXlNZTMyQ2VWMXN6RHhOeTBTcG10d25mdGhZMjRtejlYKzRDeWNmdXF0d3FLSEgzMEZRWXEyWG56UEhcL1BWRUVBZ1BzODNNeUVyOTFScnlybzd3bUE9PSIsIm1hYyI6IjA2MjM1NTNjYmUzZDVlOWE5NmUxNDY4MTcyMjhhMzY3ZGYyNDViNmNmNzYzYTAzY2Q3OGY5OWM4ZjIwZDJlNmMifQ==

Sau đó lập tức thấy Tiết Nhất Khang vác một cái giỏ gì đó ở sau lưng vội vã chạy về phía họ.

Ads
';
Advertisement
x