Nàng dùng thuốc đặc chế tháo vết sẹo trên mặt xuống, sau đó mặc đồ nam vào. 

Chưa bao lâu cánh cửa đã mở ra, một công tử mặc áo trắng xuất hiện, Dư Nam đang đứng đợi một bên. "Đi! Tới Dược Cốc!" 

"Vâng thưa chủ nhân!" Dư Nam nhanh nhẹn đáp lại, trên mặt tràn đầy sự vui vẻ. 

Cuối cùng cũng không cần ở trong phủ nữa rồi. 

Trên bầu trời xanh thẳm không dính một hạt bụi, gió nhẹ mát mẻ thổi đến, cảm giác thoải mái vô cùng. 

Không biết hôm nay đến Dược Cốc có thể thuận lợi mượn được quả Long Diên không. 

Dù sao trước đó nàng cũng đã trả về cho người ta, bây giờ còn phải đi mượn, đúng là hơi ngại thật. 

Sau một nén nhang, xe ngựa đã đi qua cánh rừng hoang vu, không biết chạy thêm bao lâu nữa thì chậm rãi dừng lại. 

"Đến rồi!" Sở Kiều Tịnh cất lời, sau đó dẫn đầu bước xuống xe ngựa. 

Dư Nam nhìn cánh rừng cây cối um tùm trước mặt, không khỏi tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây. 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn cánh rừng độc rộng lớn trước mặt, sau đó lấy một viên đan Thanh Độc từ trong tay áo ra đưa cho Dư Nam. 

Thấy Dư Nam đã nuốt đan Thanh Độc vào, Sở Kiều Tịnh mới dẫn hắn ta tiến vào trong rừng. 

Hai người đi mất một lúc, vừa ra khỏi cánh rừng độc, không ngờ lại gặp được Tiết Ly. 

"Hề công tử! Sao công tử lại đến đây!" Nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, Tiết Ly thoáng sửng sốt, con ngươi trong suốt sáng lên tản ra ánh sáng vui mừng. Dường như nhớ ra điều gì đó, không đợi Sở Kiều Tịnh lên tiếng, hắn ta đã kích động nói: "Phiền Hề công tử đợi một lát!" 

Dứt lời, Tiết Ly đã biến mất trước mặt hai người như một cơn gió. Thấy thế, khoé miệng Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà khẽ run rẩy. 

Không lâu sau đó, hai người lập tức nghe thấy giọng nói kích động của Tiết Ly: "Hề công tử ở phía trước!" 

Chẳng mấy chốc, một đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong veo và sạch sẽ như không vướng một hạt bụi đập vào mắt. Nhưng thứ khiến người ta chú ý nhất là khi người đó cười, mí mắt cong cong, trong mắt như có ánh sáng rộ lên, khiến người ta không nhịn được mà nhìn lâu hơn. 

"Tam Sinh! Cô đến tìm ta sao?" 

Mùi thuốc quen thuộc phả vào mũi, Sở Kiều Tịnh hơi nhếch môi: "Nhất Khang, đã lâu không gặp. 

Tiết Nhất Khang đi về phía Sở Kiều Tịnh, trong mắt chứa đựng ý cười: "Ta nhớ cô chết đi được mà không thấy cô đến. À đúng rồi, nào, vào trong nói chuyện đi!" 

Tiết Nhất Khang vỗ lên đầu mình một cái, đưa tay ra hiệu mời. 

Bốn người nhanh chóng bước vào Dược Cốc. 

Trên đường đi đến phòng, ngửi mùi thảo dược thoang thoảng, sự lạnh lùng trong mắt Sở Kiều Tịnh cũng nhạt đi mất phần, nàng nhìn về phía Tiết Nhất Khang, nói thẳng vào điểm chính: "Hôm nay ta đến đây là có việc muốn nhờ ngươi giúp. 

"Chuyện gì? Cô cứ việc nói! Nếu cần dược liệu thì cô cứ lấy thoải mái!" Vừa nghĩ tới có thể giúp đỡ Sở Kiều Tịnh, Tiết Nhất Khang lập tức cười hì hì, rất hào phóng. 

"Không biết có thể dẫn ta đến gặp Cốc chủ của các ngươi không?" 

Nghe nàng nói đến Cốc chủ, Tiết Nhất Khang không nhịn được mà rùng mình, hắn ta muốn ngăn cản Sở Kiều Tịnh nhưng đã chậm một bước mất rồi. 

Một cơn gió lớn kỳ lạ thổi tới khiến người ta không thể mở mắt. 

Đợi gió lớn đi qua, Sở Kiều Tịnh mở mắt, nhìn về phía cách đó không xa bằng ánh mắt lạnh lùng và cảnh giác, nhìn thấy một nữ nhân mặc áo trắng khoảng ba bốn mươi tuổi đang đi cùng mấy thị nữ chậm rãi đến đây. 

Càng đến gần, mùi thuốc trên người bà ấy càng nồng. 

Sở Kiều Tịnh quan sát người đang đi đến, mà Cốc chủ cũng đang quan sát nàng. 

Khi nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của Sở Kiều Tịnh, ánh mắt bà ấy dần trở nên say đắm, tầm mắt di chuyển trên người nàng, thoáng ngẩn ngơ. 

Lão Đại! Bà ấy thầm ngạc nhiên thốt lên, không không không, hắn không phải Lão Đại, tuổi tác không phù hợp! Chẳng lẽ là nhi tử của Lão Đại? Cũng không đúng lắm, lúc đó khi 

gặp mặt Lão Đại lần cuối, Lão Đại nói bà ấy sắp sinh nữ nhi. 

Nhưng cuối cùng lại nhận được tin bà ấy chết vì sinh non. 

Dù tin tức lúc đó là giả thì đáng lẽ cũng phải sinh nữ nhi mới đúng chứ! 

Cốc chủ lúc thì gật đầu, lúc thì lắc đầu. 

Trong mắt bà ấy nhanh chóng lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó thì lại trở về vẻ lạnh lùng, khí lạnh rùng mình tản ra, lúc chậm rãi quan sát còn mang đến cho người khác một áp lực vô hình. 

Sau đó Cốc chủ nhanh chóng đi tới cạnh Tiết Nhất Khang, bà ấy không nói nhiều mà lập tức đánh lên đầu hắn ta, giận dữ nói: "Đồ phá của, sớm muộn gì Dược Cốc cũng bị con mang đi cho hết!" 

Giọng nói trong trẻo nhưng lại chứa đựng uy nghiêm không thể nói thành lời. 

Tiết Nhất Khang bị đánh nên che đầu, nhìn Cốc chủ với vẻ bất đắc dĩ. 

"Con đã lớn thế này rồi còn đánh đầu, làm thế con còn mặt mũi gì nữa!" 

Vừa nghe bà ấy nói chuyện đã biết bà ấy là Cốc chủ, Sở Kiều Tịnh vội vàng tiến lên, lễ phép cúi chào: "Cốc chủ, tại hạ tên là Hề Tam Sinh, hôm nay đến đây là vì có chuyện muốn làm phiền Các chủ!" 

Nhìn Sở Kiều Tịnh mỗi hành động đều rất tao nhã, còn lễ phép, nét mặt lạnh lùng của Cốc chủ trở nên dịu dàng hơn một chút, bà ấy hờ hững nhìn Sở Kiều Tịnh, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?" 

"Lần này tại hạ đến đây là vì muốn mượn quả Long Diên!" 

Vừa nghe người trước mặt muốn mượn quả Long Diên, Cốc chủ không nhịn được mà khịt mũi, lần trước Tiết Nhất Khang mượn danh bổn cốc chủ lén tặng quả Long Diên cho Hề Tam Sinh này, bà ấy vốn đã định rút kiếm đi ra ngoài rồi, không ngờ vừa khéo gặp Lam Y đi về, nói với bà ấy là Hề Tam Sinh không nhận, nên bà ấy mới đỡ giận hơn. 

Kết quả không ngờ tên ẻo lả này chỉ làm ra vẻ thôi! Hôm nay còn dám đến đây đòi. 

Nghĩ vậy, ánh mắt Cốc chủ càng lạnh lùng hơn: "Không có! Mời công tử về cho!" 

"Tiết Ly, tiễn khách!" 

Nghe thấy thế, Tiết Nhất Khang lập tức sửng sốt, sau đó nhỏ giọng nói: "Sao lại không có, không phải lần trước người đã cất rồi sao?" 

Thằng ranh con này! Khóe miệng Cốc chủ khẽ run rẩy, bà ấy nén giận, cắn răng nghiến lợi: "Bổn cốc chủ dùng hết cũng cần phải nói với con à?" 

Sở Kiều Tịnh hơi cau mày, trong lòng sáng tỏ, xem ra Cốc chủ này có ý kiến với nàng. Vậy vì sao lần trước nàng khai trương Y các, Dược Cốc mang đến nhiều quà thế? 

Nàng tỏ vẻ nghi ngờ, sau đó nhìn về phía Tiết Nhất Khang. 

Xem ra chuyện lúc trước có liên quan đến Tiết Nhất Khang rồi! 

Nhìn thế này, dù cách nói chuyện của Tiết Nhất Khang và Cốc chủ khá khác biệt, nhưng vẫn có thể thấy được cảm xúc cưng chiều trong mắt bà ấy. 

Xem ra quan hệ của hai người không bình thường cho lắm. 

Sở Kiều Tịnh họ khẽ một tiếng, sau đó lại cúi người tỏ thái độ thành khẩn: "Mong Cốc chủ có thể cho ta thêm một cơ hội, tại hạ chỉ mượn dùng thôi, sau khi xong chắc chắn sẽ trả lại!" 

"Bổn cốc chủ sẽ không cho người lạ mượn quả Long Diên, các hạ về đi!" 

Cốc chủ quyết định không giả vờ nữa mà nói thẳng ra. 

Ánh mắt Sở Kiều Tịnh chợt trầm xuống, nàng vừa định thuyết phục thì tiếng bước chân dồn dập vang lên đã ngắt lời nàng. 

Một thị vệ mang nét mặt hốt hoảng vội vã chạy tới, quỳ xuống trước mặt Cốc chủ, lo lắng nói: "Không xong rồi Cốc chủ, tiểu sư muội chế thuốc không cẩn thận làm đứt ngón tay rồi!" 

Nghe thấy thế, Cốc chủ thoáng sững sờ, sau đó cũng không rảnh để tâm đến mấy người nhóm Sở Kiều Tịnh ở sau lưng, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh thoáng thay đổi, trong mắt lộ vẻ lo lắng, sải bước vội vàng đi đến chỗ tiểu sư muội. 

Thấy thế, Sở Kiều Tịnh cũng đuổi theo. 

eyJpdiI6Ikd6Y1owd1pWVXFGOVk0YTBDT3FrNXc9PSIsInZhbHVlIjoiZTVGVFwvd3U5TFdzZTRJTlJ6THJcL0FtQlpqZnEybnRxZTZGcnFrRlR6T2xFZGQ4VUNRbUgxeXVnM05sUTJCT241R2hhblNyaUpFdDhPMDhBbTd6bDA5d0xwSTlpcldYa2M2K3pTOFdZRWV1QWlkWTdmUm41c3dlQXVnWVVjRWtsdHZcLzQwNm5CSjRLS2U1ZXhBNU5hOXNJd1VoNzlWNFNES0szd05ka1pWVXVLSjJETitOOTFWOWg3cEdQYjRjWUp4TUVlU0FIWXpydDJ2Nys5aFpPclRHdEVWaXZxUkUwS3JVemE0T09JZTBPdlhJZVFQZHFFaWJUV3RJSGtGNGRQVVE2K2t0MW5qamRYc01xaXUxOFJoSnZwd05zZkdCT3M3Rmc4R2NIdllmT0Q0aHd2M2ZGd01UOTB5Uk5BdWFiV0xIVkVLOVJoMlpTRGNjNURkaWF5SkUxY0tIeCtVSmZJaXA2TGJYNHhaemR3PSIsIm1hYyI6IjRjZjQ0NDlmOTk5NWNiZTRkMzQ2OTVkNGY3ZTg1YWQ4ZWI1NzYyYWVjNjdjYTc4ZDAxNDNlZTBjNDkyNDA1MTAifQ==
eyJpdiI6Iml3MHRRR3g4V21wU1h3clBnNUlDblE9PSIsInZhbHVlIjoicE1ueWtEN3lpTUxvN0dKZnN5RGpUNU01UTNxeEs1UjMxbWE3SG1rUU1GK3J3QWJ6M2s1WnVSeUxJbFFobm9iZmdUYThzVFFySGh4K1wvTVprNW1wemNwY0dBRUJlWWdhVlwvVFpGWU1sbXZOSnZTRWJIREJ6QTRmNG1xKzFhZmNiY2FuUk9NZFYzWUVkU1RhWWRSOGV5V2l2ZEd6a2xtZ3N4TFNSMkxLYk16dlJsOGl6a2Y4SzZPYTFMSXV5b1F6NHNkS2hXbkxRTWlrYWczWFI5T25MV054QUtsTk9IMmRvdU1IQ091RkxjVGFyeVFaUUNSNUFoam54MlwvVTE0cWJcL3VsSEFjeWtvSzZ3TkF1K01Sb1h6TE1HMnYyOWFsaDdDQmlPNjl2NDhIWTBHczhUNjdyY21tTExvU0UwK3dpbVZPVjVwZThnWkI1akpGRnNnV3h0Sk5uWlM2ZnFMV2RGMWcyWmNIWVdxcW1LUWpTQ2tOSkhjOUJvNFRqM3JacnFkeURqTG5uSVJSd0E3U1RXU3ZwdFpoSHZIclMwd3ZRYWpyaVV1WjZOZ2U2cHhUeWNvc3hoanh4XC9CVkc0TWlsZTJkMXRyN0FqY3dUbUVwUkxoNnRIRUlXY0lPUG9lTHdkWXpnQ2lGMWE5UUZ0TT0iLCJtYWMiOiJkMDcyZWJkYzIyMjdhOGY3NjM2YjU2ZjdmNzMyY2M2OTFiNTZjZDJhYmIyZDRiZjFiYmQ1NjMxODIwNjU4OWRjIn0=

hoảng hốt làm gì đó trong phòng.

Ads
';
Advertisement
x