Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, đương nhiên cổ trùng cũng có thứ mà nó sợ. Chỉ con cổ trùng có thể khắc chế cổ trùng ngủ mới có thể tồn tại trong cơ thể của hắn ta thôi.
Chỉ không biết đây là loại cổ trùng gì?
Thấy vẻ băn khoăn trong mắt Bắc Thanh, Sở Kiều Tịnh cho rằng hắn không muốn nói, vừa định im lặng xoay người rời đi thì nghe thấy giọng nói nhỏ đến mức đáng sợ của Bắc Thanh vang lên từ sau lưng.
"Đương nhiên tại hạ sẵn sàng tin tưởng cô nương. Có điều chuyện này rất nghiêm trọng, cũng không phải chuyện của riêng tại hạ, làm thế này đã là trái với giới hạn rồi, mong rằng cô nương có thể giữ kín những gì tại hạ nói sau đây.
Lúc này Bắc Thanh vốn luôn bông đùa chợt trở nên vô cùng nghiêm túc. Tuy giọng điệu kính trọng, nhưng trong con ngươi lạnh băng lại tràn đầy sự cảnh cáo.
Bất đắc dĩ lắm mới phải nói với nàng, nhưng nếu Sở Kiều Tịnh dám có suy nghĩ khác thì chờ đợi nàng chính là cái chết!
Dù sao người chết mới là an toàn nhất mà!
Sở Kiều Tịnh dừng chân, xoay người nhìn vào ánh mắt hung ác của Bắc Thanh.
Trong con ngươi đen nhánh kia vẫn rất lạnh lùng, ngoài ra còn chứa đựng sự giễu cợt.
"Ánh mắt của các hạ thế này, nếu bổn cô nương có suy nghĩ muốn tiết lộ, e rằng ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ta rồi nhỉ.
Bắc Thanh không ngờ Sở Kiều Tịnh sẽ nói thế. Hắn ta nhất thời sửng sốt, sau đó bật cười, trong mắt có thêm mấy phần hứng thú.
Không ngờ Thần Vương phi này lại là một người thông suốt, thú vị đấy!
"Các hạ cứ yên tâm, chỗ bọn ta có một thứ gọi là y đức! Chính là đạo đức thái độ và quy tắc của người làm y. Mà việc giữ quyền riêng tư của bệnh nhân là một trong những quy tắc đó!"
"Cho nên ngươi không cần lo lắng, ta chỉ cần chữa bệnh thôi, những việc khác ta đều không quan tâm!"
Dứt lời, ánh mắt Sở Kiều Tịnh vẫn rất thờ ơ và lạnh lùng, đôi mắt tựa như đầm nước sâu không lường được.
Bầu không khí thoáng chốc trở nên lắng đọng, hai người đưa mắt nhìn nhau, không ai dời mắt đi trước.
Một lúc lâu sau đó, Bắc Thanh đột nhiên cười khẽ, phá tan bầu không khí yên tĩnh.
"Cổ trùng trên cánh tay phải của Thần Ca là cổ trùng con" Lời nói nhẹ nhàng được thốt ra từ trong miệng Bắc Thanh.
"Cổ trùng con?" Sở Kiều Tịnh rũ mắt xuống, thầm nhắc lại một lần, trong đầu chợt có ánh sáng loé lên, trong ánh mắt trong veo lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi: "Cổ trùng mẹ
con?"
Trong ánh mắt lạnh lùng của Bắc Thanh thoáng lộ vẻ hung ác, nhưng sau đó hắn ta đã giấu đi một chút, sau đó từ từ gật đầu thật mạnh, xác nhận lời của Sở Kiều Tịnh.
"Cổ trùng mẹ con này là cổ trùng khống chế. Đưa cổ trùng con vào trong cơ thể, còn cổ trùng mẹ thì nuôi trên một người khác, tác dụng của cổ trùng mẹ là khống chế cổ trùng con vào thời khắc quan trọng, hơn nữa còn có thể biết được suy nghĩ của cổ trùng con. Chỉ là, làm như thế sẽ tổn hại đến ý thức của người bị cổ trùng con ký sinh, thời gian lâu dần sẽ khiến người đó trở thành một kẻ ngốc. Nhưng có thể chắc chắn một điều là khả năng tương thích của loại cổ trùng này rất mạnh, sẽ không tạo thành bệnh trạng khác với bất cứ chất độc và cổ trùng nào."
Bắc Thanh thở dài một hơi, trong mắt lộ vẻ hung ác.
Sau một hồi giải thích như thế, Sở Kiều Tịnh tỏ vẻ hiểu rõ.
Sau đó nàng nhìn về phía Thần Ca đang ngủ say, cổ trùng ngủ vô ảnh vô tung, thích ẩn nấp, còn rất kháng cự việc đến gần cổ trùng con, vậy bây giờ chỉ có thể giải quyết cổ trùng con trước, giải trừ khống chế với Thần Ca, sau đó lại suy xét đến cổ trùng ngủ.
Sở Kiều Tịnh thầm đưa ra quyết định, nàng nhìn cánh tay phải của Thần Ca với nét mặt bình thản, nhẹ giọng nói: "Hiện tại chỉ có thể giải cổ trùng con trên tay phải trước thôi!"
Bắc Thanh coi trọng chuyện này như thế, hơn nữa đây là một cổ trùng con, hắn ta không vội xử lý nó chắc là có lý do gì khác, người bỏ cổ trùng này chắc chắn không tầm thường chút nào.
Cho nên vẫn phải hỏi kỹ thì hơn!
Nghe thấy thế, trong con ngươi lạnh lùng của Bắc Thanh lộ vẻ do dự khó mà giấu đi, Sở Kiều Tịnh im lặng không lên tiếng, đứng một bên đợi quyết định của Bắc Thanh.
Một lúc lâu sau đó, trong con ngươi đen nhánh của hắn ta chứa đựng vẻ kiên định: "Được, tại hạ xin cảm ơn cô nương. Chỉ mong cô nương đừng quên giao hẹn giữa hai chúng
ta."
"Đương nhiên là không rồi!" Nhớ tới tình cảnh khi nãy, ánh mắt của Sở Kiều Tịnh càng trở nên sâu thẳm, ngay cả giọng nói cũng chứa đựng sự lạnh lẽo thấu xương.
"Nhưng các hạ cố tình che giấu thì phải thêm tiền thù lao đấy."
Khoé miệng Bắc Thanh không nhịn được mà khẽ run rẩy, nàng rõ ràng là Thần Vương phi, Thần Vương cắt tiền tiêu của nàng hay gì.
"Được!"
Sở Kiều Tịnh không quan tâm đến Bắc Thanh nữa, nàng xoay người rút châm bạc trên người Thần Ca đi.
Mấy ngày nay nàng đọc rất nhiều sách, từ đó cũng tìm hiểu không ít phương pháp để giải cổ trùng, cho nên trong lòng nàng đã có cách giải quyết với chuyện này rồi.
Con ngươi Sở Kiều Tịnh sáng lên, sau đó lại trở về vẻ bình tĩnh. Muốn giải cổ trùng cũng dễ thôi, nhưng bây giờ thiếu một loại dược liệu, dược liệu này chính là quả Long Diên.
Lúc trước Dược Cốc từng tặng nàng một quả, nhưng nàng đã từ chối khéo, bây giờ ngẫm lại, xem ra phải tốn chút công sức rồi.
Bắc Thanh thấy Sở Kiều Tịnh tỏ vẻ chần chừ, trong mắt có ánh sáng loé lên, mãi mà không có hành động gì, bèn trầm giọng hỏi: "Sao vậy? Có khó khăn gì à?"
Bắc Thanh hiểu rõ về cổ trùng cổ, đương nhiên biết muốn lấy nó ra sẽ khó đến mức nào, Sở Kiều Tịnh có thái độ thế này cũng hợp lý.
Sở Kiều Tịnh nhìn Bắc Thanh, khẽ gật đầu.
"Hiện tại ta còn thiếu một vị thuốc"
Nghe thấy thế, trong mắt Bắc Thanh thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, ngay cả dược thảo trong vườn của hắn ta cũng không có cỏ Băng Lam mà nàng còn lấy ra một cách dễ dàng. Mà lần trước trong phủ bên hồ, nàng cũng chỉ đòi mấy loại dược thảo thôi.
Hôm nay nàng lại ngập ngừng vì một vị thuốc, e rằng vị thuốc này không tầm thường chút nào.
Bắc Thanh ngẫm nghĩ rồi cất giọng cứng rắn: "Cô nương cần gì cứ việc nói, tại hạ sẽ lập tức phái người đi tìm.
"Chỉ Dược Cốc mới có loại thuốc này.
Nghe nàng nói tới Dược Cốc, Bắc Thanh không nhịn được mà sửng sốt, Sở Kiều Tịnh đang suy nghĩ đến chuyện khác nên cũng không chú ý đến sự khác thường của hắn ta. "Thế này đi, sáng ngày mai ta sẽ xuất phát đến Dược Cốc, ngươi có thể đợi ta ở đây, đương nhiên nếu không yên tâm cũng có thể rời đi" Sở Kiều Tịnh cất châm bạc, lạnh lùng
nói.
Bắc Thanh mở miệng nhưng không nói gì, Sở Kiều Tịnh phát hiện điều khác thường, bèn thắc mắc nhíu mày.
"Sao vậy?"
"Dược Cốc canh phòng nghiêm ngặt, có cần tại hạ đi cùng cô không?"
"Không cần, ta tự có cách của mình, ngươi cứ ở lại đây tập trung xem xét tình trạng của bạn ngươi đi"
Trên mặt Bắc Thanh lộ vẻ băn khoăn, nếu xảy ra chuyện gì làm chậm trễ việc chữa bệnh cho Thần Ca...
Nghĩ một hồi, Bắc Thanh lại nhìn Thần Ca đang nằm trên giường với vẻ lo lắng.
Dường như Sở Kiều Tịnh nhận ra nỗi lo của hắn ta, nàng lạnh lùng nói: "Ngươi yên tâm, trong Dược Cốc có người quen của ta, ta sẽ tranh thủ trở về, không làm chậm trễ việc chữa bệnh cho hắn ta đâu"
Nghe thấy thế, Bắc Thanh chợt nhớ lần trước ở trong Hồi Hồn phường, Sở Kiều Tịnh đã từng giúp người kia.
Sở Kiều Tịnh nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, đi đến Hồi Hồn phường bằng tốc độ nhanh nhất.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất