Sở Kiều Tịnh biết Bắc Thanh quan tâm Thần Ca nên nàng cũng không so đo, nhưng cũng sẽ không để mặc cho người ta nổi giận với mình.
"Khụ khụ!" Sở Kiều Tịnh họ khẽ một tiếng phá vỡ không gian yên tĩnh, khiến Bắc Thanh nhìn về phía nàng.
Sở Kiều Tịnh giơ hai ngón tay, nàng hơi nhướng mày nói bằng giọng chắc nịch: "Ta không nhận cơn tức của ngươi không công đâu, thế này đi, tăng gấp đôi số thảo dược người đã hứa với ta! Được chứ?"
Thấy đối phương cho mình đường lui, hơn nữa đúng là do hắn ta đã quá nóng lòng, Bắc Thanh bèn gật đầu: "Được."
"Đúng rồi, khi nãy cô nói là độc chứ không phải cổ trùng à?"
Sở Kiều Tịnh lần lượt rút châm bạc trên người Thần Ca ra, nàng cười khẽ, hôm qua sau khi xác định độc, nàng đã nghĩ tới một cách.
Tác dụng của đan Thanh Độc không giống đan Tiêu Độc, đan Thanh Độc có thể loại trừ tế bào gây hại đến cơ thể.
Trước đó nàng luôn nghĩ rốt cuộc thuốc độc trong người Thần Ca là gì mà lại chống đối với cổ trùng, kích thích đối phương.
Vì nàng suy nghĩ quá phức tạp, lại quên mất mình có thể xem nó là độc đơn giản nhất để giải độc.
Trong các loại dược liệu quý giá đều có cùng một công dụng là thanh nhiệt giải độc, lại kết hợp với đan Thanh Độc, hai thứ đánh nhau trong cơ thể, kết hợp với châm bạc sẽ có thể khiến độc trong người được phun ra kèm theo máu.
Cứ thế, độc trong người không còn nữa, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng đến cổ trùng.
Sở Kiều Tịnh lần lượt giải thích lý do, dù Bắc Thanh không hiểu y thuật nhưng cũng nghe hiểu được, hắn ta không khỏi gật đầu. Nhưng thấy Thần Ca vẫn còn đang ngủ say chưa tỉnh, hắn ta bỗng thấy hơi nghi ngờ.
"Thế vì sao Thần Ca còn chưa tỉnh lại?"
Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh im lặng suy nghĩ một lúc rồi bước tới bắt mạch.
Mạch tượng rất ổn định, nàng vén mí mắt Thần Ca lên, bất ngờ phát hiện hắn ta đang ngủ say.
Sở Kiều Tịnh chợt nghĩ tới một chuyện, dường như nàng từng đọc ở một quyển sách nào đó có một loại cổ trùng là cổ trùng ngủ, đây là một loại cổ trùng mang tính khống chế. Một khi tiến vào cơ thể người, nó sẽ khiến người bị khống chế rơi vào trạng thái ngủ mê man. Nếu để thế này mãi, một tháng sau dù có giải được cũng sẽ khiến người bị trúng trở nên ngu ngốc.
Nhưng cũng may bây giờ mới chỉ được nửa tháng.
"Bắc Thanh, lát nữa ta sẽ châm cứu đưa cổ trùng đến cánh tay của Thần Ca, đến lúc đó ngươi phải nhanh tay cắt một đường. Đặt thảo dược này lên chỗ vết thương, dụ cổ trùng ra" Sở Kiều Tịnh nói xong, tâm niệm khẽ động, sau đó trong ống tay áo bất ngờ xuất hiện một gốc thảo dược.
Sở Kiều Tịnh lấy thảo dược ra đưa cho Bắc Thanh.
Bắc Thanh vẫn hiểu lấy cổ trùng là gì, hắn ta lập tức gật đầu.
"Được."
Thấy Bắc Thanh lấy một con dao găm ra, Sở Kiều Tịnh giơ châm bạc lên, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Nàng động đậy ngón tay, châm bạc nhanh chóng cắm chính xác vào huyệt vị, kích thích cổ trùng ngủ. Chỉ trong chốc lát, chỗ eo của Thần Ca hơi gồ lên, nhưng biến mất rất nhanh, sau đó lại xuất hiện ở một chỗ khác.
Cả quá trình đều phải tập trung cao độ, Sở Kiều Tịnh châm cứu rất nhanh, những cây châm bạc khiến cổ trùng không còn chỗ trốn.
Lúc sắp ép cổ trùng ngủ đến chỗ cánh tay, cổ trùng lại biến mất một lần nữa, sau đó không còn xuất hiện.
Lần này Sở Kiều Tịnh lại bắt đầu thấy nghi ngờ, rốt cuộc là sai ở đâu.
Nhưng ngay sau đó, phần da trên cánh tay phải của Thần Ca đột nhiên gồ lên, Sở Kiều Tịnh nhanh tay dùng châm bạc cố định nó.
Nàng còn chưa kịp kiểm tra cẩn thận thì một bên khác lại gồ lên tiếp.
Cái gì thế này? Trong mắt Sở Kiều Tịnh thoáng lộ vẻ nghi ngờ, nàng cau mày, trong tay có ánh sáng lạnh loé lên, châm bạc cắm vào huyệt vị, thứ vừa gồ lên ở bên kia như sợ hãi mà biến mất.
Cũng chưa bao lâu, trên da lại gồ lên một lần nữa, nhưng lần này xuất hiện ở vị trí bụng.
Mấy lần như thế, Sở Kiều Tịnh phát hiện thứ này thà rằng di chuyển lung tung ở những nơi khác cũng không muốn đến gần cánh tay phải.
Trong đôi mắt lạnh nhạt của nàng có thêm chút tò mò, xem ra cách trước đây nàng sử dụng không có tác dụng với lần này rồi.
"Sao thế?" Bắc Thanh thấy Sở Kiều Tịnh cau mày, có vẻ rất nặng nề thì thầm thấy căng thẳng, không nhịn được hỏi.
Sở Kiều Tịnh cau mày không trả lời Bắc Thanh, nàng mím chặt môi, trên trán có một lớp mồ hôi rỉ ra từ bao giờ.
Nàng nâng tay châm cứu, định thử thêm một chút, muốn thứ gồ lên này biến mất.
Tiếc là chỗ gồ lên dần dần không chịu đứng yên nữa, di chuyển khắp nơi trong người một cách điên cuồng như bị chọc giận.
Đến cả Sở Kiều Tịnh cũng chưa từng nghĩ đến tình huống thế này.
Trên mũi nàng bắt đầu đổ mồ hôi, ngón tay hơi cong, đôi môi mím chặt, trong mắt tràn đầy nỗi khó hiểu.
Bắc Thanh ở bên cạnh nhận ra sự khó hiểu của người trước mặt, nét mặt hắn ta trở nên sâu thẳm khó dò, đáy mắt còn chứa đựng một chút ánh sáng không rõ hàm nghĩa, giọng nói lạnh lùng của hắn ta vang lên trong ám thất: "Hay là cô thử tay trái xem?"
Nghe hắn ta nói thế, Sở Kiều Tịnh càng nhíu chặt mày hơn, nàng lập tức bác bỏ: "Không được, tay trái gần với tim, nếu dụ đến đó sợ rằng cổ trùng sẽ chạy đến tim mất!"
Nghe thấy lời của hắn ta, giọng điệu của Sở Kiều Tịnh càng nghiêm túc và nặng nề hơn.
"Vậy à, ta không biết.."
Bắc Thanh dời mắt đi, ánh mắt sáng ngời trở nên u tối, hắn ta cụp mắt, rơi vào trầm tư.
Vào khoảnh khắc Bắc Thanh đề nghị đổi sang tay trái, Sở Kiều Tịnh lập tức nhìn về phía hắn ta, mỗi hành động và nét mặt của hắn ta đều bị nàng nhìn thấy hết.
Không đúng! Bắc Thanh có gì đó rất kỳ lạ!
Sở Kiều Tịnh nhìn chằm chằm Bắc Thanh bằng ánh mắt sắc bén, bên trong đôi mắt nhìn rõ mọi vật kia loé lên khí thế đáng sợ, chắc chắn Bắc Thanh có chuyện gì đó giấu nàng!
Nghĩ thế, Sở Kiều Tịnh vô thức thấy không vui. Nàng lạnh lùng nhìn về phía hắn, trong đôi mắt trong veo lạnh nhạt tràn đầy sự bất mãn, nàng nói lớn: "Có bệnh không thể ngại thầy thuốc, càng không thể giấu giếm bệnh tình, đây là điều kiện chữa bệnh của ta, không ngờ các hạ lại có chuyện che giấu!"
Nói xong, nàng đột nhiên cao giọng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: "Ngươi biết tình huống sức khoẻ của Thần Ca mà lại không nói hết cho ta biết! Nếu thế thì các hạ tới nơi khác tìm người giải cổ trùng đi! Xin cứ tự nhiên!"
Dứt lời, Sở Kiều Tịnh ra tay mời, muốn đuổi khách.
Nghe thấy thế, Bắc Thanh lập tức nâng mắt lên, cảm nhận được ánh mắt sắc bén như dao của Sở Kiều Tịnh, cơ thể hắn ta thoáng cứng đờ, ánh mắt trở nên tối tăm.
Bắc Thanh dời mắt đi, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
"Phải, tại hạ thật sự có điều giấu cô nương." Bắc Thanh nhìn nàng bằng đôi mắt u ám, dù chứa đựng sự áy náy nhưng trong đáy mắt lại chứa đựng áp lực khó hiểu.
Bắc Thanh chậm rãi thở ra một hơi cực áp lực, sau đó nhìn chằm chằm Sở Kiều Tịnh, chậm chạp lên tiếng.
"Xin cô nương thứ lỗi, chỉ vì chuyện này liên quan đến quá nhiều thứ nên tại hạ mới không thể nói thật với cô nương. Đây là lỗi của tại hạ, mong cô nương có thể tiếp tục chữa
trị cho Thần Ca."
Sở Kiều Tịnh nhẹ nhàng liếc nhìn Thần Ca đang ngủ say bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Nàng giơ tay nâng cánh tay phải của Thần Ca lên, chạm nhẹ vào chỗ bị gồ, khẽ nói: "Con cổ trùng ngủ này không muốn đến gần cánh tay phải, có phải vì nơi này còn có một con cổ trùng khác không?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất