"Chuyện tối qua là lỗi của ta. Sau này sẽ không xảy ra nữa đâu!"
Dạ Chí Thần chú ý tới cơ thể người bên cạnh đột nhiên cứng đờ, hắn hé đôi môi mỏng, hứa hẹn với nàng.
Sở Kiều Tịnh ngước mắt lên, khẽ liếc nhìn Dạ Chí Thần, sau đó thờ ơ gật đầu.
Nói thật, về chuyện xảy ra ngày hôm qua, cơn giận của nàng đã không còn lớn như vậy nữa. Chẳng qua khi đối mặt với Dạ Chí Thần sẽ thấy không thoải mái thôi.
Va vào đôi mắt lạnh nhạt đen láy kia của Dạ Chí Thần, Sở Kiều Tịnh như bị ma nhập, suýt nữa đã rơi vào vòng xoáy, không tài nào thoát ra được.
Nàng rời tầm mắt đi, sau đó khẽ họ một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Ta hy vọng, sau này giữa hai chúng ta có không gian riêng tư nhất định.
Nói rồi, Sở Kiều Tịnh dừng lại, nhìn thẳng vào Dạ Chí Thần, giọng điệu thêm phần chắc chắn: "Ngươi yên tâm, sau này ta sẽ luôn chú ý thân phận Vương phi của mình, không xảy ra chuyện về nhà giữa đêm như hôm qua nữa. Cũng trong khoảng một năm này, ta sẽ cố gắng hết sức làm Thần Vương phi thật tốt, không để ngươi mất thể diện!" Giọng điệu nàng đầy xa cách khiến Dạ Chí Thần cảm thấy hơi mất mát, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã che giấu đi.
Tính tình Sở Kiều Tịnh bướng bỉnh, nếu kích động vội vàng quá e rằng sẽ dọa nàng bỏ chạy. Không thể nóng vội được cứ từ từ thôi.
Sau đó, Dạ Chí Thần không nói gì nữa.
Hai người im lặng đi tới một ngã ba đường, Dạ Chí Thần mấp máy môi, vừa định hỏi Sở Kiều Tịnh đi đâu thì nàng đã lên tiếng trước. "Lát nữa ta còn phải tới Tàng Thư các, nhưng ngươi yên tâm, lát nữa ta nhất định sẽ tới cửa phủ đúng giờ!" Sở Kiều Tịnh hứa hẹn chắc nịch.
Dạ Chí Thần lạnh lùng "ừ" một tiếng, sau đấy cất bước đi về phía ngược lại.
Ban nãy nàng cảm thấy hình như Dạ Chí Thần hơi do dự, có phải muốn nói gì với nàng không?
Sở Kiều Tịnh nghi ngờ nhìn bóng dáng càng đi càng xa của Dạ Chí Thần, cuối cùng nàng phủi tay, không thèm để ý mà đi về phía Tàng Thư các.
Nàng đi vào Tàng Thư các, tiếp tục tìm đọc sách về cổ trùng.
Nhưng hai người đều không phát hiện, khi họ đi vào lối rẽ, thì ở một lối rẽ khác, có hai người từ từ đi ra.
"Tiểu thư... Hoàng hậu và Ngũ Công chúa tàn nhẫn thật, không ngờ lại diệt khẩu Thư Hương!"
"Nếu Hoàng hậu không tàn nhẫn, sao có thể ngồi lên vị trí bây giờ, sừng sững không đổ được!" Mặt mày Tôn Nhã Tịnh lạnh lùng, sau đó nhìn cửa viện lúc nãy, ánh mắt thêm phần khó đoán: "Cũng tại ta bỏ qua điều này nên mới liên lụy tới Thư Hương."
"Sao lại trách tiểu thư được, tiểu thư cũng chỉ bảo nô tỳ vô tình nói cho Ngũ Công chúa biết Sở Kiều Tịnh ở Tàng Thư các, muốn cho nàng ta một bài học thôi!" Nha hoàn bên cạnh nghiêm túc, tiếp tục nói: "Hơn nữa, Sở Kiều Tịnh vốn là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, muốn chiếm vị trí Thần Vương phi, vị trí đó đáng lẽ là của tiểu thư mới đúng! Tiểu thư chỉ dạy dỗ nàng ta thôi, làm vậy đã là rất nhân từ rồi, có trách thì chỉ có thể trách Thư Hương bạc mệnh!"
"Được rồi, từ nay về sau giữ kín những lời này trong bụng đi, đừng nói nữa. Để người khác nghe thấy được, e là cả hai chúng ta đều không thể tránh khỏi bị phạt!"
"Nô tỷ đã biết thưa tiểu thư" Nha hoàn gật đầu, nhưng sau đó lại kiêu ngạo nói: "Nhưng tiểu thư sẽ không bị phạt đâu, dù gì Thiên hậu cũng yêu thương tiểu thư nhất mà!" "Ha! Yêu thương?" Khuôn mặt lạnh lùng của Tôn Nhã Tịnh hiện lên vẻ khinh thường, môi đỏ hơi hé: "Bà ta chỉ đang nghĩ tới con cháu nối dõi của Tôn gia thôi. Cha và các huynh trưởng chết trận nơi sa trường, dòng chính cũng chỉ còn lại mình ta, đương nhiên bà ta phải đối xử khác biệt với ta rồi."
"Nếu nói là yêu thương, thì thà rằng nói là bà ta chỉ thương hại ta chút thôi!" Ánh mắt Tôn Nhã Tịnh cao thâm khó dò, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm lối rẽ hai người Dạ Chí Thần biến mất, gợn sóng trong ánh mắt mãi vẫn không thể lặng xuống.
Ở bên kia, trong Tàng Thư các.
Mãi tới đêm, Sở Kiều Tịnh cũng không tra ra được chút gì, không khỏi cảm thấy bất lực.
Sau khi thu dọn mớ lộn xộn dưới đất, lúc này Sở Kiều Tịnh mới từ từ thổi tắt nến, đẩy cửa đi ra.
Màn đêm bao phủ, bầu trời buông xuống, ánh trăng mờ ảo phủ lên vạn vật.
Một bóng người thon dài quay lưng lại với Sở Kiều Tịnh, mặc hắc y, tay áo thêu mây đen, lất phất theo làn gió thổi.
Người này nghe thấy động tĩnh đằng sau thì chậm rãi quay người lại, đôi mắt lạnh lùng lóe sáng như hắc diệu thạch, lóe lên sự lạnh lẽo nghiêm nghị dưới ánh trăng mông lung. Nhìn thì bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại giấu sự sắc bén trong đó.
Công thêm cả khuôn mặt sắc nét như được điêu khắc, khiến lòng người chấn động đến lạ.
"Dạ Chí Thần?" Trong lòng hơi kinh ngạc.
Đồng thời cũng không hiểu tên này đến đây làm gì? Lẽ nào không tin lời mình nói, cho nên cố ý tới sao?
Dạ Chí Thần nhìn thấy hết vẻ mặt kinh ngạc của Sở Kiều Tịnh, hắn không kìm được mà vui vẻ mỉm cười.
Hắn đi vài bước tới, vẻ mặt trở lại như trước đây, sau đấy khẽ nói: "Đi thôi"
Sở Kiều Tịnh đáp "ừ" không chút do dự, đi tới bên cạnh Dạ Chí Thần.
Sở Kiều Tịnh lặng lẽ liếc nhìn đằng sau, cảm thấy thị vệ đang nhìn bọn họ, lập tức hiểu tại sao Dạ Chí Thần lại đợi nàng ở đây.
Chắc chắn hắn muốn những người khác biết rằng quan hệ của Thần Vương và Thần Vương phi không bất hòa như lời đồn.
Thế này là muốn thay đổi cái nhìn của mọi người à!
Sở Kiều Tịnh tặc lưỡi trong lòng, thầm khen Dạ Chí Thần thể hiện cũng kinh đấy.
Thế là hai người cùng về Vương phủ.
Hôm sau, tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua khe cửa sổ chiếu vào phòng, Sở Kiều Tịnh chậm rãi mở mắt ra, mơ màng dụi mắt. "Vương phi, rửa mặt thôi." Lúc này Mai Anh bưng chậu vào.
"Ừ."
Rửa mặt rồi ăn mặc chỉnh tề xong, Sở Kiều Tịnh khẽ ngáp một cái, đi tới phòng ăn.
Vừa tới đó đã thấy Dạ Chí Thần ngồi nghiêm chỉnh tại chỗ.
"Chào buổi sáng!" Thấy hắn, Sở Kiều Tịnh chủ động chào hỏi.
Lúc Dạ Chí Thần nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, khuôn mặt lạnh lẽo như được hòa tan, khóe miệng cong lên ý cười như có như không: "Chào buổi sáng!"
Sở Kiều Tịnh thoải mái ngồi xuống, tao nhã cầm thìa lên, liếc mắt nhìn qua, sau đó bất ngờ phát hiện bữa sáng hôm nay có thêm mấy món nàng thích so với những ngày khác.
Nàng nhìn Dạ Chí Thần với vẻ nghi hoặc, sau đó nhanh chóng thu hồi, yên lặng bắt đầu ăn.
"Bánh hoa mai nàng thích ăn đây"
Còn chưa nuốt cháo xuống, nàng đã thấy Dạ Chí Thần gắp một miếng bánh hoa mai trong suốt như tuyết trắng đặt vào bát nàng.
Sở Kiều Tịnh sững sờ nhìn miếng bánh hoa mai này. Nàng hơi nghiêng đầu, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi gì, sau đó bỏ miếng bánh này vào miệng, nhai chậm rãi.
Sở Kiều Tịnh lại tiếp tục kinh ngạc trước hành động này của Dạ Chí Thần. Nàng buông đũa xuống nhìn chằm chằm hắn, cứ như muốn nhìn thấu hắn vậy. Nhưng lại chẳng nhìn ra được gì cả.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất