"Công chúa muốn đi sao?" Giọng Sở Kiều Tịnh không lớn, nhưng lúc này lại át đi tất cả âm thanh một cách hoàn hảo.
Trong lúc mọi thứ đều im lặng, giọng nói của nàng trở nên vô cùng nổi bật.
"Bổn... Bổn công chúa muốn về." Dạ Thanh Bình bị cảnh tượng vừa rồi dọa sợ, sắc mặt xanh mét.
"Không phải Công chúa muốn Hoàng thượng bênh vực lẽ phải cho mình sao?"
Sở Kiều Tịnh thướt tha đi tới gần Dạ Thanh Bình, túm lấy tay nàng ta, trên mặt là nụ cười tà mị.
"Nếu Công chúa không chột dạ trong lòng, tại sao không ở đây xem tiếp chứ?" Sở Kiều Tịnh âm thầm dồn sức, cảnh cáo bóp tay Dạ Thanh Bình.
Dạ Thanh Bình chỉ cảm thấy ngón tay tê dại, lạnh lẽo như sắt.
"Bổn công chúa chỉ chỉ... chỉ không muốn ở đây hóng chuyện thôi. Phụ hoàng, nhi thần xin cáo lui ạ" Dạ Thanh Bình lắp bắp, nói một câu lung tung lấy lệ rồi rời đi.
"Không phải Ngũ Công chúa nói phụ hoàng còn chưa giải quyết chuyện ta đánh ngươi trước đây sao? Chi bằng ở lại đi, đúng lúc có thể tra rõ ràng, tại sao không đợi thêm chút nữa?" Sở Kiều Tịnh không buông tha, chặn ngay con đường Dạ Thanh Bình nhất định phải đi qua. Dạ Thanh Bình thấy khuôn mặt cực kỳ xấu nhưng lại vô cùng thản nhiên của Sở Kiều Tịnh, lập tức nổi cơn tam bành!
"Bổn công chúa muốn đi thì đi, đến lượt ngươi chỉ chỉ trỏ trỏ sao? Ngươi cũng chỉ là một Vương phi thôi, còn bổn công chúa là Công chúa đích thân, ngươi có tôn ti trên dưới không vậy?"
Thấy Dạ Thanh Bình cao ngạo ngông cuồng như vậy, vẻ mặt Dạ Chí Thần ở bên cạnh vô cùng lạnh lẽo.
"Ngươi luôn mồm nói tôn ti trên dưới, lẽ nào đã quên bổn vương là ca ca ngươi sao? Nàng ấy là Vương phi của bổn vương!" Ý là, Dạ Thanh Bình ngươi còn phải gọi nàng là tẩu tẩu đó.
Sở Kiều Tịnh cũng không muốn làm khó nàng ta quá, mâu thuẫn giữa bọn họ vẫn chưa đến mức đó.
"Phụ hoàng, chuyện này quá kỳ lạ, vẫn mong phụ hoàng tiếp tục tra theo manh mối" Lông mày Sở Kiều Tịnh khẽ nhíu lại.
"Hoàng hậu!" Hoàng thượng đã nhìn ra vấn đề từ lâu.
Hoàng hậu vội vàng đứng ra bảo vệ trước mặt Dạ Thanh Bình: "Có thần thiếp.."
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Hoàng thượng, Hoàng hậu lại vội nói: "Chắc chắn là Lưu ma ma trộm trâm vàng, thần thiếp không biết nó biến mất lúc nào!"
Hoàng thượng híp mắt, nhìn chằm chằm bà ta, bỗng cất lời.
"Dù hôm nay nàng không ở cùng Lưu ma ma, nhưng Lưu ma ma kia cũng là người của nàng, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, là nàng thất trách!" Hoàng thượng lạnh lùng hỏi, Hoàng hậu nhũn ra, ngã phịch xuống như con rối mất đi sự điều khiển.
"Mẫu hậu!" Thấy Hoàng hậu ngã xuống, Dạ Thanh Bình vội vàng đỡ lấy, cuối cùng cũng đỡ vững được Hoàng hậu.
Sở Kiều Tịnh cũng liếc nhìn thi thể được khiêng tới cách đó không xa, giọng nói hơi bi thương: "Cho dù thế nào, người chết cũng không thể sống lại, mong Hoàng thượng để người chết được nhắm mắt ạ."
Dù kết quả như thế nào, chắc hẳn Hoàng thượng đã thấy rõ được bộ mặt của Hoàng hậu, cũng biết chuyện chắc chắn có liên quan tới Hoàng hậu, chuyện này cũng nên kết thúc ở đây!
Sở Kiều Tịnh ngồi bên cạnh thi thể, thầm niệm một câu gì đó, bàn tay trắng nõn phủ lên đôi mắt sưng húp kia...
"Lưu ma ma là người thân cận với Hoàng hậu, bà ta làm chuyện như vậy, chắc Hoàng hậu sẽ vô cùng đau lòng, không có tâm trạng quản lý hậu cung nữa. Vừa khéo Sở Quý phi đã uống thuốc an thai của Tịnh nha đầu trong khoảng thời gian này, khỏe hơn nhiều rồi, sau này quyền chưởng quản hậu cung sẽ giao cho nàng ấy xử lý! Nàng nghỉ ngơi trong cung cho tốt đi!" Vẻ mặt Hoàng thượng nghiêm nghị, lạnh nhạt liếc nhìn Hoàng hậu.
Khóe miệng Hoàng hậu rũ xuống, hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Hoàng thượng thông minh tới mức nào chứ, nói như vậy cũng là đang giữ thể diện cho bà ta thôi. Bà ta đành phải biết điều!
"Còn con.." Hoàng thượng nhìn Dạ Thanh Bình, còn chưa nói gì, Dạ Thanh Bình đã vội vàng lùi về sau, trốn sau lưng Hoàng hậu tìm sự bảo vệ như chim non gặp chim ưng.
Hoàng hậu sợ Sở Kiều Tịnh tiếp tục làm khó, càng sợ Hoàng thượng giận chó đánh mèo lên Dạ Thanh Bình, vội giải thích: "Bình Nhi còn nhỏ, có lẽ nói năng còn chưa suy nghĩ thấu đáo nên mới xảy ra xung đột với Thần Vương phi. Trẻ con cãi nhau, con nó còn bị thương, mong Hoàng thượng thương xót!"
"Đương nhiên trẫm sẽ thương xót nữ nhi của mình, nhưng làm Công chúa tính tình lại kiêu căng hống hách, hôm nay trẫm sẽ cho hộ vệ hộ tống con tới chùa Thanh Linh chép kinh thư, sửa lại tâm tính! Chép đủ một nghìn cuốn mới được hồi cung! Sau khi hồi cung con ở trong điện của mình theo ma ma học cho tốt, không có sự cho phép của trẫm thì không được bước ra khỏi cửa điện nửa bước!"
"Phụ hoàng... nhi thần không muốn...
"Xin Hoàng thượng nể tình nhà ngoại của thần thiếp và cháu trai của thần thiếp làm vẻ vang đất nước, đừng trừng phạt Bình Nhi!"
Hoàng hậu lập tức lên tiếng, bà ta thà gánh chịu tất cả một mình cũng không muốn Dạ Thanh Bình phải chịu chút tổn thương nào.
"Trẫm đã nể mặt các ngươi lắm rồi, đừng có được nước lấn tới!" Hoàng thượng nổi giận đùng đùng: "Bao năm qua, nếu không phải trẫm nghĩ tới nhà nhà ngoại của Hoàng hậu, Hoàng hậu tưởng rằng vị trí của ngươi vẫn bất động như núi sao?"
Bao năm qua Hoàng hậu phạm nhiều tội, đầy rẫy vết nhơ, Hoàng thượng đã nhìn ra từ lâu rồi. Nếu bây giờ không phải quyền thế của nhà ngoại Hoàng hậu che trời, không phải cháu trai của Hoàng hậu lập công lớn, thì bà ta đã gặp đại họa từ lâu.
Thấy Dạ Thanh Bình vẫn muốn cãi lại, Hoàng hậu giữ lấy nàng ta.
"Bình Nhi, còn không mau tạ chủ long ân?"
Dạ Thanh Bình không làm được gì, đánh phải bĩu môi tạ ơn.
Chuyện xảy ra đến đây, nắm tay Dạ Chí Thần cũng thả lỏng, cuối cùng Sở Kiều Tịnh cũng nở một nụ cười ngọt ngào.
"Hoàng hậu mệt rồi thì đi nghỉ ngơi đi" Hoàng thượng vừa hạ lệnh, thái giám bên cạnh đã tới gần Hoàng hậu.
Hoàng hậu thở dài, bị người đưa đi.
"Mẫu hậu, mẫu hậu!" Sau lưng là Dạ Thanh Bình kêu điên cuồng, nhưng Hoàng hậu đã đi càng lúc càng xa.
"Tiện... Thấy Hoàng hậu rời đi rồi, Dạ Thanh Bình đã mất lý trí, vung tay muốn đánh Sở Kiều Tịnh, nhưng cổ tay nàng ta bị một đôi tay cứng như sắt thép nắm lấy: "Dạ Thanh Bình, hành xử cho đúng mực đi!"
Dạ Thanh Bình bất ngờ trợn tròn mắt, nhìn sang Dạ Chí Thần bằng vẻ không thể tin nổi. Nàng ta không biết tại sao Dạ Chí Thần cùng là Hoàng tộc nhưng lại bênh vực người
ngoài như thế?
"Dẫn đi!" Hoàng thượng phiền chán nhíu mày, sau đó có mấy người tiến tới tóm Dạ Thanh Bình lại rồi dẫn đi.
Đợi mọi người đều rời đi rồi, Sở Kiều Tịnh bình tĩnh nhìn Dạ Chí Thần.
"Chúng ta cũng đi thôi." Hai người vừa phối hợp rất tốt, tuy từ đầu đến cuối Dạ Chí Thần không nói quá nhiều, nhưng không biết tại sao, hắn đứng bên cạnh, nàng lại có cảm giác yên tâm.
Giọng điệu nàng rất nhẹ, dường như chuyện hãi hùng khiếp vía khi nãy không ảnh hưởng chút nào tới nàng.
Sở Kiều Tịnh vô thức nhìn lên trời.
Hoàng hôn đã buông xuống, bầu trời nặng trĩu tích từng đám mây trông như từng cây trâm sắt. Màu xanh ngọc bích rực rỡ của những đám mây xanh tạo thành sự tương phản rõ nét với mây đen, một cơn mưa mùa thu đang kéo đến...
Hai người lẳng lặng bước đi cùng nhau, một lúc lâu sau, giọng nói lạnh lùng mà dịu dàng vang lên bên tai.
"Ta xin lỗi."
Sau đó Sở Kiều Tịnh lập tức nhớ tới chuyện xảy ra tối hôm qua, nàng cụp mắt, che đi sự lúng túng sâu trong đáy mắt mình.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất