"Chuyện đã rõ ràng" Dạ Thanh Bình xích lại gần Hoàng đế: "Phụ hoàng, người nên mau chóng xử lý Lưu ma ma đi. Hơn nữa chuyện của nhi thần vẫn chưa xử lý xong đâu, Sở Kiều Tịnh đánh nhi thần, bây giờ kéo Thư Hương vào chỉ để lấy cớ, vẫn xin phụ hoàng làm chủ" 

Thời khắc mấu chốt như vậy, nha đầu không hiểu chuyện này lại còn so đo được mất. Hoàng hậu không nhịn được mà liếc nhìn Dạ Thanh Bình. 

"Bình Nhi... không được phép lộn xộn!" 

"Nàng là Hoàng tẩu của con! Đường đường là Công chúa, lễ nghi của con đều bị con ăn sạch rồi hả!" Hoàng thượng tức giận trừng mắt nhìn Dạ Thanh Bình, vẻ mặt vô cùng nghiêm khắc! 

"Nhi thần.." Dạ Thanh Bình tỏ vẻ tủi thân, nàng ta vừa định nói tiếp thì đã bị Hoàng hậu kéo tay, lắc đầu với nàng ta. Dạ Thanh Bình lập tức ngậm miệng. 

Sở Kiều Tịnh thờ ơ liếc nhìn hai người bọn họ. Nàng ngồi xổm xuống, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào Lưu ma ma. 

"Lưu ma ma, e là ngươi cũng không muốn chết một cách lãng xẹt như thế. Chỉ cần ngươi chịu nói ra người đứng sau, chắc chắn phụ hoàng sẽ cho ngươi cơ hội hối cải sửa sai, xử phạt nhẹ nhàng" 

"Phụ hoàng" Dạ Chí Thần nhìn sườn mặt của Sở Kiều Tịnh, sau đó đột nhiên nói: "Lưu ma ma sống cùng mẫu hậu ở trong cung đã nhiều năm, cũng biết rõ phép tắc trong cung, chỉ một mâu thuẫn nhỏ sao có thể dẫn đến mức độ giết người diệt khẩu? Có lẽ Lưu ma ma có điều gì khó nói, sợ là trong chuyện này còn có điều kỳ lạ, nhi thần khẩn cầu phụ hoàng tạm hoãn việc bắt giữ, để nhi thần và Tịnh Nhi tiếp tục thẩm vấn" 

"Được!" Hoàng thượng nghiêm nghị nói, ông nhéo trán, phất tay, thái giám bên cạnh mang ghế ngồi tới. 

Ông ngồi ngay ngắn, mặt mũi uy nghiêm nhìn kỹ những người ở nơi này. 

"Lưu ma ma, nếu ngươi không nói, có lẽ ngươi cũng đã biết kết quả của mình rồi chứ?" Sở Kiều Tịnh nhích lại gần Lưu ma ma, nói rõ từng từ từng chữ để Lưu ma ma nghe rõ: "Nước ta có rất nhiều hình phạt nghiêm khắc, có thể khiến ngươi chịu cơn đau đớn lớn nhất, muốn chết không được, muốn sống cũng không xong, còn đau đớn hơn một đao hai đoạn nhiều" 

Lưu ma ma đã sống trong Hoàng cung hơn nửa đời người, đương nhiên cũng biết đến những cực hình trong đại lao của Hình bộ, đó là điều bà ta không dám nghĩ tới. 

"Ngươi vẫn không định nói à? Bổn vương phi đảm bảo, chỉ cần ngươi nói ra người sai khiến phía sau, chắc chắn phụ hoàng sẽ xử lý nhẹ! Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng không nói, e là sau này sẽ phải sống trong đau khổ đấy!" Sở Kiều Tịnh cười khúc khích nhìn Lưu ma ma, nhưng lại khiến bà ta rét run cả người. 

Sống lưng Lưu ma ma lạnh buốt, cả người giống như ở trong hầm băng, lạnh run cầm cập, bà ta vừa định lên tiếng. 

Thì Hoàng hậu ở bên cạnh đột nhiên ho khan: "Xin lỗi, mùa thu năm nay thật sự hơi lạnh, e là bổn cung đã nhiễm lạnh rồi. Đúng là trông ngóng mùa xuân năm sau tới nhanh, khi đó thời tiết ấm áp, đám sen nhỏ mới nhú ra đầu nhọn, bổn cung nhất định sẽ che chở chúng thật tốt, không để cho gió bẻ gãy. 

Nghe đến đó, Sở Kiều Tịnh thầm chửi thề một tiếng. 

Hoàng hậu nương nương làm việc cẩn trọng, bình thường các ma ma và nô tài được trọng dụng, ắt có người nhà nằm trong tay bà ta. 

Bây giờ bà ta nói ra những lời này, sợ là cố ý nói với Lưu ma ma! 

Nếu đoán không sai, e là sen nhỏ này ám chỉ cháu trai hoặc cháu gái của Lưu ma ma. 

Trong lời nói của Hoàng hậu có ẩn ý, chỉ cần Lưu ma ma gánh hết mọi việc thì sẽ "đứng vững", nếu không sẽ bị "mưa gió thổi đi". 

Nghe những lời Hoàng hậu nói, quả nhiên sắc mặt Lưu ma ma hơi thay đổi. Bà ta suy nghĩ một lát, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kiên định và tuyệt vọng. Lưu ma ma quay về phía mọi người dập đầu thật mạnh. 

"Tất cả đều là do lão nô làm, người tin tưởng lão nô cũng được, không tin cũng được, lão nô bằng lòng chịu tội!" 

Sở Kiều Tịnh lập tức cau mày, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Lưu ma ma, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe được: "Bà còn muốn u mê không tỉnh tiếp à? Bà cũng chỉ đang làm không công cho Hoàng hậu thôi. Nếu bà nhận tội, với thủ đoạn của Hoàng hậu thì bà ta có thể tha cho người thân của bà sao? Tốt nhất bà nên suy nghĩ rõ ràng 

đi." 

Lưu ma ma im lặng. 

Nước mắt bà ta không ngừng rơi xuống, nhưng lại không nói một lời nào. 

Tình hình đang rơi vào thế bế tắc, nhưng vào lúc này, mặt trời lên cao, trong bụi cỏ sau lưng Lưu ma ma chợt có một tia sáng lọt vào mắt Sở Kiều Tịnh. Nàng thấy khó hiểu, chậm rãi đứng dậy đi mấy bước về phía nguồn sáng. 

Trâm cài? 

Nàng cúi người, nhặt trâm cài trong bụi cỏ lên, trong mắt lộ vẻ vui mừng. 

Trong Hoàng cung, trâm cài tóc hình phượng hoàng là đặc quyền độc nhất của Hoàng hậu, để xem hôm nay bà ta còn chối kiểu gì! 

Nàng cầm trâm cài trong tay, đi đến trước mặt Hoàng thượng. 

"Phụ hoàng, nhi thần nhặt được thứ này cách đó không xa" 

Hoàng đế cầm trâm phượng nhìn một chút, bàn tay dần siết chặt, trầm giọng nói: "Đây là đồ của Hoàng hậu à?" 

Trong lòng Hoàng hậu vô cùng hoảng hốt, bà ta nhìn chằm chằm vào cây trâm trong tay Hoàng thượng. 

Hoàng thượng cầm trâm phượng tới gần Hoàng hậu, đôi mắt sắc bén như chim ưng phát ra ánh sáng sắc lạnh: "Chẳng lẽ Hoàng hậu không muốn giải thích gì sao?" 

Hoàng hậu run rẩy một hồi, cúi đầu một lúc lâu cũng không nói ra được lý do. 

Thấy vậy, Dạ Thanh Bình ở bên cạnh không nhịn được run rẩy, lúng ta lúng túng nhìn Hoàng thượng. 

"Phụ hoàng.." Hiển nhiên Dạ Thanh Bình muốn giải vây giúp mẫu hậu, nhưng nàng ta lại chẳng biết nên nói gì cho phải, chỉ biết lo lắng suông thôi. 

Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi, nhìn hai người bọn họ bằng ánh mắt khinh thường và chế giễu, sau đó lại nhìn về phía Lưu ma ma. 

"Chẳng lẽ Lưu ma ma không có gì muốn nói sao? Sáng nay Lưu ma ma tới đây một mình hay là đi cùng Hoàng hậu?" 

Trước giờ bên cạnh Hoàng hậu cũng chỉ có vài người hầu cận như hình với bóng, Lưu ma ma này và Vương ma ma là cánh tay phải đắc lực của bà ta, Hoàng hậu ở đâu, hai người này cũng đi theo đó. Nếu nói sáng nay họ không ở bên cạnh Hoàng hậu thì sẽ vô cùng bất thường. 

Lưu ma ma bị ép vào thế bí, tiến thoái lưỡng nan, quai hàm run rẩy dữ dội. 

Đột nhiên Lưu ma ma đứng bật dậy, trong mắt hiện đầy tơ máu đỏ tươi. Biến cố xảy ra, Dạ Chí Thần chỉ sợ Lưu ma ma sẽ hung bạo làm thương người khác, vội vàng kéo Sở Kiều Tịnh ra. 

Lưu ma ma nhanh nhẹn như một con báo đốm, đập mạnh vào cây cột đối diện. Trong lúc mọi người kinh hãi nhìn nhau, Lưu ma ma đã phun máu ngay tại chỗ. 

"Lưu ma ma." Thấy nhân chứng duy nhất cũng đã tự sát, trong lòng Sở Kiều Tịnh cảm thấy lạnh lẽo. Tưởng chừng như sắp thắng lớn, không ngờ vào thời khắc then chốt lại xảy ra tình huống bất ngờ. 

Lưu ma ma tự sát, không còn ai biết đến bí mật kia nữa. 

Gió thu vẫn đang thổi, cảm giác lạnh lẽo từ lòng bàn chân truyền đến đỉnh đầu, mọi người đều cảm thấy ớn lạnh. 

Còn Hoàng thượng thì vẫn bình tĩnh: "Người đâu, ném vào bãi tha ma!" 

Người như vậy đương nhiên không thể an táng, mấy tên thám giám tiến lên kéo thi thể Lưu ma ma đi giống như kéo một con chó chết. Trên mặt đất vẫn còn sót lại một vũng máu đỏ tươi, Dạ Thanh Bình thấy vậy liền run lẩy bẩy, trốn sau lưng của Hoàng hậu. 

eyJpdiI6InNaUGFLWDh6TGhvK01JK3BadkNLZWc9PSIsInZhbHVlIjoiVjVVbGlRWWNxSGZWQkJmZFAzdWI4UUp5UGgzWUZ2ODh6RTlZU2htUUFiT1M2aExCUklqdklYMHVmR1BxSjJid1kyZjljUmpub1NTSjhJQUtuVWROVGVFR2dGdGNVMDYreGVJY214bkJ3VEN4TGwyUFJ0YTFHQktXSnJNRDhOcjFEOWtOV2toVWV1aWY1VnhaRGZ3V3VWQkZXUlVxbFR6Z0dOelRtTk5vXC9DTVF2eWVKTHlVN3hYb2RhV203QkEwYTJoYjlrU2YrbWpxZlR4dlhndWM0aVE9PSIsIm1hYyI6ImQyYTRlYjNmZDZiNjM3MmZiYjM2MGEwNzI5YzJkMmEwYTI0Mjg5Nzk4NTdjOGVhZTE4OTViZmY2MDE4Y2EyMmEifQ==
eyJpdiI6Im5rYkxSNDdsdFlnM3JLeDlzdndlQVE9PSIsInZhbHVlIjoiUGpHOXRXT3FVMWpQQ0pzOUh6S0lSblB1cHZRQVBMYmhlZ1wvempKQzNtdmFRZTNFUVRMYkd6cmlNNnZDa0lJNTlcL1wvNEE3Y1wvaFl4VlkwTm4wandKWWZrU1EzdGg0Y2txNFQ2alR4MFNoN3hZdklGbENQRjNoVXpEVkVyeTF2S21pZGNWeGNjOUxwcFdaZGFqSXpHeG1ON1UzMloxTmwyUERqVEpNN2NrOEQwY3gwVWtlaEV0RytLb3kwMHpnTVpwYndKbG1Sa1gzVGt1MldCbDVKTGxMZW8xaEpvSXpPS1MrUGc5c3pLTzNGaklxNDNXR0dJeFFPV3RVUndzNkQyOE9mbWdLYU90cTdOOEQ1Qjh0K3lOXC8wbFlZb1FhMG15dWJYcUIrOXJRNHA4VGI2cHo2K01zQXQ4Q2xic0xGMWhGemRwZ0dJZGF6QTJZaDJMSjVlQkNkTXV5Qm40aytHTVwvaXJQXC9SaXp1cjB5dmlFaVdBTTFjUkRlbG9GYlJWNHFmWVNCT1h6ZTkxUVo1aWExaUtoS1F1bktsbmN6UWJZRWMyVVwvK1FnY3F3cnZsSzhGUlVGQXVWdlN3WFo5NkdXWWJIVFQ3T2s4bm5yV2gzUkxWdE9jeFZRSVlDU1FzVGtrbkE0eTF1Y3RPRUZuOD0iLCJtYWMiOiJiMThkODNhNGUxYWIxNzY1YzhmNTUwMTE4NTg4NTc5YWJhNGEwYmM4Mjg2ZTg3OTJjNTJiNjJjNDc1YTFjY2U1In0=

Nhìn thấy thi thể Lưu ma ma bị kéo đi, chân Dạ Thanh Bình nhũn ra, suýt chút nữa đã ngã xuống: "Xuân Lan, đưa ta hồi cung, ta muốn rời khỏi nơi này.

Ads
';
Advertisement
x