Kết quả vừa nhìn đã thấy ngay, Sở Kiều Tịnh lập tức nói: "Phụ hoàng, đã chứng minh được sợi tóc trong vại nước này là của Thư Hương, bây giờ đã có thể chứng thực phản đoán của Tịnh Nhi!" 

Sở Kiều Tịnh liếc nhìn vại nước, vẻ mặt càng lạnh lùng đến đáng sợ, đôi môi anh đào hé mở: "Dựa theo suy luận về thời gian, Thư Hương bị giết vào một canh giờ trước, hung thủ di chuyển thi thể chẳng qua là để tạo hiện trường giả thôi. Bây giờ phải điều tra xem ai to gan như vậy, dám giết người ngay trong Hoàng cung" 

"Tìm thái giám trực phiên tới đây" Hoàng thượng "hừ" một tiếng. 

Sau đó tất cả các thái giám trực ban đều đến, mọi người đều phải khai. Bởi vì khoảng cách xa, rất nhiều thái giám đang làm nhiệm vụ đều chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của Hoàng thượng, khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. 

Gần lãnh cung cũng không có nhiều người trực ban, đây cũng là cơ hội tốt nhất để hung thủ gây án. Sau khi dò hỏi một lượt, chẳng biết tại sao hôm nay những người đi qua nơi này lại nhiều hơn bình thường. Nếu muốn chia ra thẩm vấn thì cũng không dễ tra ra. 

Bỗng chốc lại rơi vào bế tắc. 

Thấy vậy, Hoàng hậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng không khỏi cười mỉa. 

Hừ, nơi này ta đã che giấu rồi, cả quá trình nhanh đến mức khó tin, dù Sở Kiều Tịnh có thần khí thì cũng vô dụng! 

"Vậy phải làm sao bây giờ, ngươi còn bảo vật nào tốt hơn, có thể suy ra hung thủ là ai không?" Trên mặt Hoàng hậu tỏ vẻ tiếc hận, nhưng trong ánh mắt nhìn Sở Kiều Tịnh lại lóe lên vẻ đắc ý. 

Lúc này Dạ Thanh Bình đứng sau Hoàng hậu cũng có dáng vẻ tiểu nhân đắc chí, nàng ta nhếch môi: "Tôm tép nhãi nhép, để ta xem ngươi còn có bản lĩnh gì" 

Giọng nói của nàng ta không lớn, vừa đủ để Sở Kiều Tịnh đứng bên cạnh nghe thấy rõ ràng. 

Sở Kiều Tịnh cũng không để ý đến vẻ kiêu căng phách lối của Dạ Thanh Bình. Sắc mặt nàng vẫn như cũ, lặng lẽ đứng đó với tư thái đã dự liệu hết thảy, nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt lạnh lùng và chế giễu. 

"Không cần đến bảo vật còn lại, chỉ cái này thôi đã đủ rồi." 

Sở Kiều Tịnh cầm dụng cụ kia trong tay, đôi mắt vừa trong suốt vừa bình tĩnh đối diện với Hoàng hậu, khiến bà ta không khỏi cảm thấy bất an. 

"E là mẫu hậu đã quên, chẳng phải lúc nãy Tịnh Nhi đã nói rồi sao, trước khi bị giết, Thư Hương đã ra sức giãy giụa." 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh giả vờ dừng lại một chút, thấy sắc mặt Hoàng hậu hơi thay đổi, trong lòng nàng chợt dấy lên chút vui sướng, tiếp tục nói: "Trong lúc Thư Hương giãy giụa, chắc chắn đã cào hoặc kéo y phục trang sức trên người những kẻ kia, hoặc là... tóc!" 

Sở Kiều Tịnh đứng thẳng người, sau đó lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của Hoàng hậu, rồi lại quay người nhìn Hoàng thượng: "Vừa rồi Tịnh Nhi dùng dụng cụ này lấy mẫu, những sợi tóc này không hoàn toàn là của Thư Hương. Xin Hoàng thượng hạ lệnh, tìm người thân tín lấy một ít tóc của những người đã đi ngang qua vào hôm nay. Tịnh Nhi thấy, trước hết nên điều tra từ những người có mặt ở chỗ này!" 

Hoàng thượng xoa ngọc bội trong tay, khẽ gật đầu. 

Sau khi được cho phép, Sở Kiều Tịnh kiểm tra tất cả các thái giám trực ban, không có ai trong số họ là người nàng muốn tìm. 

Đương nhiên Sở Kiều Tịnh biết hoàn toàn không phải là bọn thái giám này gây ra, nhưng cũng phải đi lướt qua một chút. 

Sau đó nàng chậm rãi xoay người lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua Dạ Thanh Bình và Hoàng hậu ở bên cạnh, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên: "Để loại bỏ hiềm nghi, vậy thì mọi người đều như nhau, hiện giờ mỗi người đều có thể là thủ phạm hoặc đồng lõa, vẫn mong mọi người phối hợp điều tra." 

Cổ họng Hoàng hậu chuyển động, lập tức quát lên: "Đây đều là người trong cung của bổn cung, đi theo bổn cung cũng đã mấy năm, sao có thể là hung thủ được!" 

"Cho nên mới phải điều tra chứ không phải trực tiếp bắt người đấy ạ?" Sắc mặt Sở Kiều Tịnh vẫn như thường, nhưng vẫn mang theo chút lạnh lẽo, nàng thuận miệng nói tiếp: "Hay là mẫu hậu đang lo lắng điều gì?" 

Giọng điệu của Sở Kiều Tịnh thản nhiên, nhưng lại khiến mặt Hoàng hậu biến sắc, trong mắt thoáng qua vẻ lo lắng. Thấy vậy, trong lòng Sở Kiều Tịnh đã sáng tỏ, nàng lập tức cong môi, nhưng nụ cười trên mặt lại không chạm tới đáy mắt, khiến người ta cảm thấy rùng mình. 

"Mẫu hậu yên tâm, làm như thế, vừa hay có thể nhận rõ người bên cạnh người. Nếu thật sự kẻ có lòng dạ độc ác thì chi bằng nhân cơ hội này quét sạch. Tránh để sau này mẫu hậu gặp nguy hiểm!" 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh quay đầu nhìn Hoàng thượng, Hoàng thượng khẽ gật đầu đồng ý: "Kiểm tra từng người một." 

Ánh mắt Hoàng để giống như sấm chớp, trong lòng ông cũng đã dần hiện ra chân tướng. 

Hoàng hậu nhìn vật nhỏ bằng lòng bàn tay trong tay Sở Kiều Tịnh, lông mày chợt nhíu lại. Bà ta đè huyệt thái dương, chỉ cảm thấy máu huyết sôi trào cuồn cuộn trong huyết quản mình. 

Nha đầu thối tha này thật sự không đơn giản! 

E là chuyện này sắp không lừa gạt được ra. 

Xem ra phải... 

Hoàng hậu thoáng đánh mắt nhìn Dạ Thanh Bình, yên lặng an ủi nàng ta phải bình tĩnh. 

Sau khi nhận được sự đồng ý, Sở Kiều Tịnh không để ý đến mẹ con Hoàng hậu mà đi thẳng về phía những người bên cạnh bà ta. 

"Bắt đầu đi!" 

Giọng nói của Sở Kiều Tịnh bình thản, nhưng lại khiến trong lòng một số người chấn động. 

Nàng lướt nhìn vẻ mặt của từng người, lúc nhìn đến một ma ma, Sở Kiều Tịnh đột nhiên cong môi: "Vị ma ma này tới trước đi!" 

"Nô tỳ.." Ánh mắt bà ta vô thức liếc nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu lập tức giật mình, vội vàng kêu lên. 

"Lưu ma ma, ngươi nhìn bổn cung làm gì, Thần Vương phi bảo ngươi điều tra thì ngươi cứ phối hợp đi! Giật vài sợi tóc cũng không đau đến chết đâu!" 

Thấy Hoàng hậu như vậy, ánh mắt cầu xin của Lưu ma ma tối đi, trong lòng vừa hoảng hốt vừa bất lực. Nhưng nhiều người vây xem như vậy, nếu bà ta không hành động thì khó tránh khỏi khiến người ta suy đoán, cuối cùng bà ta buộc phải làm theo. 

Thế là Lưu ma ma chỉ có thể bất lực nhổ vài sợi tóc, ngón tay run rẩy đưa cho Sở Kiều Tịnh. Chỉ có thể trông đợi dụng cụ này xảy ra vấn đề thôi. 

Sở Kiều Tịnh nhận được tóc, nàng lấy sợi tóc trong vại nước ra, bỏ vào dụng cụ cùng với tóc của Lưu ma ma. 

Chỉ nghe "tách" một tiếng, đèn xanh lập tức sáng lên. 

"Quá to gan!" Thấy vậy, Hoàng thượng cả giận, hai mắt trợn trừng, lớn tiếng quát lên! 

Lưu ma ma giật mình, hai chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất. 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn Lưu ma đăm đăm: "Bây giờ nhân chứng vật chứng đều ở đây, nói đi, rốt cuộc là ai ra lệnh cho ngươi! Tại sao lại muốn giết Thư Hương!" 

Lưu ma ma chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cơ thể run lên, lén nhìn về phía Hoàng hậu đang đứng cạnh. 

Hoàng hậu đứng thẳng lưng giả vờ bình tĩnh, chỉ tay vào Lưu ma ma rồi quát lớn: "Lưu ma ma, ngươi đúng là cả gan làm loạn. Rốt cuộc giữa ngươi và nàng ta có mâu thuẫn gì, đến mức ngươi phải ra tay độc ác như vậy?" 

Thấy Hoàng hậu nổi giận, Lưu ma ma kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn bà ta. 

Nhìn thấy sự quyết tuyệt và cảnh cáo trong mắt Hoàng hậu, Lưu ma ma lập tức ũ rũ ngồi phịch xuống đất như con chó mất chủ. 

eyJpdiI6IldKQU91dXpLbFh4Z1VnZ2lLcHp1S3c9PSIsInZhbHVlIjoicG5UOWZUd0xId0ZkVlVGdEo4NU05eWV0UG5mRWdtOUpQNXNYbTNMSUxOa2Q2ZVdhM3VMME51a0J3WDNNRGRVamFkSm9qZlZjeWd1bFI0T1YyN1RSMUUwbFBwZEVYSXpIVEhqV25FeGdqUUtzWUF5citGdmRIdDI3cU45NGtcL2RMNDcxZ1JDNzBxejJnM2xGZmZmd2EyRzErblNBSFNlWEF4MnBWOTk4V3dkNk41WHo0XC9CeDV6VSt3Z0o2VUJqbWpqU2pvWXFid0hoXC96WE5IVFwvMGI5ZEhTSE5YZnJ4TjFVeHZRSUJwVVVyVitXRUNrajQ3RjcwWWRUUHM2ZThISHlqSTVWc0RoWk5jT255UnBMdlJZdERhb3QrZmZTZjNUeHNhcDJtYXBCR3dFPSIsIm1hYyI6ImYwYzc0ZDdiODZmZGQ3NjBlN2E0N2I0YWE3YjA1MjUxZjcyMTAzNWU1MjY0MTJmZGRmNGMwNGVkYTkxODg2ODkifQ==
eyJpdiI6IjVDZ3B3UEVtN1NxNjYyNnB0SjhJWEE9PSIsInZhbHVlIjoiTEJEbW9xeDZrbWJSVVRXWU8yeU9MRmlzdHBZSUppZWowZzdNRGNZNkI5VVJWTjV0WDM0TCs4eG5QcDVQYTRPYURlWVI3eVpXVG5YMkF5UWhvUTV2VTQ2U0xDWjV6R2ZQcHg0ZitZYkFsOW1rVjFvSWhJZHFhVnRvZlNOY1FvbmlLcGUyaCtnSjYyOHl1ekpIWHFPaWlGa1daTlwvQ2hJdEZwbkNWSGZicnFaMG01UTJySVdSQ2VzUytYQ1FQSW9HVTRXbXFmd1NsRlBmNEFNUzhsMXFiVmc9PSIsIm1hYyI6ImNiZDkwZmFhNWU2YmUwMDQ2MjVhZmRhYjc3YjYzODEwOGM4MDY1OTkzMzI0Zjk3N2FiOTY4NDg1ODBjMTcyN2UifQ==

"Bẩm Hoàng thượng, đều là lỗi của lão nô, mấy ngày trước lão nô và Thư Hương cãi nhau vì chút chuyện vặt vãnh, sau đó lão nỗ càng nghĩ càng giận, hôm nay gặp Thư Hương ở đây, cho nên liền, liền.."

Ads
';
Advertisement
x