"Theo lời ngươi nói thì Thư Hương không phải chết đuối à?" Hoàng hậu cao ngạo cười một tiếng, vẻ mặt vênh váo đắc ý. 

"Đương nhiên là nàng ấy chết đuối!" Sở Kiều Tịnh nhìn Hoàng hậu, sắc mặt bình tĩnh không hề dao động: "Chỉ là nàng ấy không chết trong hồ Thái Dịch này thôi!" 

Trong lòng Hoàng hậu dâng lên cơn hoảng hốt, nhưng bà ta đã nhanh chóng bình thường trở lại, nhẹ giọng khiển trách: "Đúng là hoang đường! Nếu không phải chết đuối ở đây thì nơi nào có thể dìm một người đang sống sờ sờ chết đuối?" 

Nói xong, Hoàng hậu lại nói với Hoàng thượng: "Hoàng thượng, thần thiếp thấy Thần Vương phi muốn tránh nhắc đến chuyện của Bình Nhi nên mới nói ra những lời hoang đường này. Nhưng người chết là lớn nhất, Thư Hương đã đi, không thể cứ để phơi thây ở chỗ này được, vẫn nên để nàng ta mồ yên mả đẹp càng sớm càng tốt." 

"Tại sao mẫu hậu lại phản ứng gay gắt với những lời Tịnh Nhi nói như vậy? Lời nói của Tịnh Nhi có đáng tin hay không, phụ hoàng tự có kết luận, nhưng mà... 

Nói đến đây, Sở Kiều Tịnh chợt khựng lại một thoáng. Lúc này, trong đôi mắt không chút dao động lại mang theo thần sắc không rõ cảm xúc, nàng chậm rãi nói: "Mẫu hậu nói những lời này là có ý ngăn cản, là không muốn để Tịnh Nhi tiếp tục điều tra, hay là sợ sự thật sẽ được công bố trước mặt mọi người?" 

"Ngươi... Ngươi nói xằng nói bậy gì đó!" Trong mắt Hoàng hậu lóe lên vẻ hốt hoảng: "Bổn cung chỉ muốn người chết sớm được an nghỉ thôi!" 

"Bây giờ chân tướng chưa rõ, làm sao Thư Hương có thể an nghỉ được! Nếu làm qua loa như vậy, chỉ có hung thủ mới được nghỉ ngơi thôi!" Sở Kiều Tịnh siết chặt tay, đôi mắt rét lạnh, nữ nhân này còn có thể nhắc đến hai chữ "an nghỉ" được ư! Đúng là vô sỉ đến cùng cực! 

Nhìn ánh mắt của nàng, Hoàng hậu không khỏi rùng mình, nhưng dù sao cũng là quốc mẫu một nước, không phải người có thể dễ dàng bị uy hiếp. Bà ta híp mắt lại, thần thái trở nên thả lỏng hơn. 

"Thần Vương phi tự phụ quá đấy, sao ngươi có thể khẳng định là có người sát hại nàng ta? Nếu cuối cùng tất cả đều vô ích, người bị hại còn phải phơi xác ở chỗ này!" 

"Bây giờ con dám nói thì chứng tỏ con đã có phán đoán xác thực, Thư Hương đã bị người ta giết chết rồi vứt xác ở đây!" Đôi môi anh đào của Sở Kiều Tịnh khẽ mở, ánh mắt sáng rực. Sau đó nàng lại nhìn chằm chằm Hoàng hậu, lên tiếng lần nữa. 

"Nhưng mà, mẫu hậu cứ bảo để người chết yên nghỉ như thế, e là có mục đích khác đấy ạ!" 

"Bổn cung có thể có mục đích gì.." 

"Tất cả câm miệng hết đi!" Hai người cãi nhau không ngừng, Hoàng đế ở bên cạnh bóp trán, đột nhiên tức giận quát lên, bỗng chốc mọi người đều im bặt. 

"Con nghĩ thế nào? Con có manh mối gì?" Hoàng thượng cau mày hỏi Sở Kiều Tịnh. 

"Vẫn xin phụ hoàng cho Tịnh Nhi một chút thời gian!" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh đầy vẻ kiên định, làm Hoàng thượng không thể không gật nhẹ đầu. 

Đối với cái chết của Thư Hương, nàng có thể khẳng định nàng ấy bị người ta hại chết rồi vứt xác ở hồ Thái Dịch. Nhưng nếu thật sự muốn tra ra thủ phạm thì trước tiên phải tìm được hiện trường gây án. 

Nhưng những lời Hoàng hậu vừa nói đã nhắc nhở nàng. Căn cứ vào tình trạng của Thư Hương, đúng là nàng ấy chết đuối, bị ngạt thở mà chết, nhưng trong miệng nàng ấy lại không có tạp vật, nếu không phải chết đuối ở hồ Thái Dịch thì chính là chết đuối ở nơi có nguồn nước sạch sẽ, còn phải có thể ngập hết đầu mới được. 

Sở Kiều Tịnh đột nhiên nhìn về cách đó không xa, sự vui mừng đột nhiên dâng lên trong lòng. 

Vại nước! E là thứ phù hợp bây giờ cũng chỉ có những vại nước này thôi. Vừa sạch sẽ, lại vừa có thể dùng ngoại lực nhấn người ta chết đuối! 

Nghĩ vậy, Sở Kiều Tịnh dần bước đến gần vại nước. 

Những vại nước này được bày ở lối vào cung điện, đề phòng đại nội xảy ra hỏa hoạn. 

Sở Kiều Tịnh tiến lại gần vại nước nhìn thử, lông mày chợt nhíu lại. 

Dạ Chí Thần theo sát phía sau, đôi mắt sắc của hắn tối sầm lại, rõ ràng cũng đã liên tưởng đến điều gì đó. 

Hoàng hậu thấy nàng như vậy, trái tim vốn đang căng thẳng lập tức thả lỏng, trên mặt thoáng qua vẻ đắc ý: "Thần Vương phi có thể nói cho bổn cung và Hoàng thượng biết Thư Hương chết ở chỗ nào không?" 

Sở Kiều Tịnh nhìn vẻ mặt không hề e sợ của Hoàng hậu, lông mày đột nhiên giãn ra, khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị. 

"Đương nhiên... là không ạ!" 

Sở Kiều Tịnh cố ý kéo dài giọng, Hoàng hậu vốn dĩ đang tỏ vẻ đắc ý, nhưng đột nhiên nghe thấy hai chữ đằng sau và ánh mắt của nàng khiến bà ta không khỏi rùng mình, ngây người tại chỗ. 

Trong mắt Sở Kiều Tịnh thoáng qua vẻ châm chọc, sau đó nàng không để ý đến bà ta mà quay đầu nhìn Hoàng thượng: "Trông tình trạng của Thư Hương thì đúng là bị chết đuối, nhưng chắc chắn không phải chết ở hồ Thái Dịch. Cho nên Tịnh Nhi phán đoán, những chiếc vại lớn này mới là thứ khiến Thư Hương tử vong. 

"Nhưng mà... bây giờ là ban ngày, không thể nào trắng trợn giết người được. Cho nên nơi càng yên tĩnh, càng vắng vẻ không người, còn phải gần nơi này mới là chỗ hung thủ lựa chọn." 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh nở nụ cười thấp thoáng như có như không, nhìn về phía Hoàng hậu: "Mẫu hậu cảm thấy Tịnh Nhi nói đúng không ạ?" 

Trong lòng Hoàng hậu giật thót, bà ta còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Sở Kiều Tịnh nói tiếp. 

"Tịnh Nhi không biết nhiều về Hoàng cung này, không biết Trần công công có biết gần đây có nơi nào có những đặc điểm này hay không!" 

"Có ạ.." Trần công công đứng bên cạnh Hoàng thượng nghe được câu hỏi này thì cứ ngập ngừng mãi, do dự liếc nhìn Hoàng đế. 

Căn viện kia là nơi ái phi của Hoàng thượng, cũng chính là Bình phi qua đời, cho nên vẫn luôn bỏ hoang, dần dà cũng trở nên hoang vắng. 

Không có sự đồng ý của Hoàng thượng, đương nhiên nô tài bên cạnh như ông ta cũng không dám xen vào. 

Sắc mặt Hoàng thượng bình thản, ông khẽ gật đầu. 

Thấy vậy, Trần công công thở phào một hơi, nói tiếp: "Bẩm Thần Vương phi, cách đó không xa là một căn viện, bởi một nguyên nhân nào đó nên vẫn luôn bỏ hoang. Nếu muốn tìm nơi yên tĩnh, e là gần đây chỉ có nơi này thôi." 

"Được, vậy chúng ta tới nơi đó xem thử đi!" Nói xong, Sở Kiều Tịnh, vươn tay ra hiệu mời: "Mời phụ hoàng ạ.." 

Đoàn người đi một lúc, cuối cùng dừng ở trước một sân viện, cửa lớn màu đỏ chu sa đã bắt đầu hơi loang lổ, trong mùa thu này, trông càng thêm tiêu điều quạnh quẽ hơn. 

Trần công công giơ tay từ từ đẩy mở cánh cửa, mùi ẩm ướt vừa lạnh lẽo vừa hơi mốc meo ập vào mặt. 

Thấy vậy, Hoàng thượng khẽ nhíu mày, đôi mắt lẳng lặng nhìn ra đằng xa, nơi đây là chỗ ở của phi tần từng hưng thịnh một thời, nhưng bây giờ thì... 

Cảnh còn người mất, đời đã hết! 

"Nhi thần khẩn cầu tới bên kia xem thử" Dạ Chí Thần quỳ một gối xuống đất. 

"Được!" Hoàng đế gật đầu. 

Hai người đi về phía xa, con đường này trở nên hoang vắng vì rất ít người đi lại, Sở Kiều Tịnh bước từng bước tới gần mấy vại nước, tầm mắt nàng nhìn chăm chú vào trong một vại nước to, nước trong vại kia ít hơn mấy cái bên cạnh một chút... 

eyJpdiI6IkJickJOUnJiR1d1QTdIZ0tTbDR6emc9PSIsInZhbHVlIjoiVTRBck9pOVNEZU40Z09sb2pjQ045R1FGZVN3VTN1SDJIYVBCQ1wvTXdsSjRWSHVTRXFpYzJJVzNZeGg5MW0wRXBvUHNVaENIVm1hYmtyMlhJMm1pVFRuOElrb2RLYzgxWHFqVTd6M2NcL1lRTFpRVXVvODJoYmJSS2NVK0RMbGY3Um5oaVdXWGNqaHA5YXF6XC9ZS1FIV0RaZzJFaStxb2hBczdvMGY4ZDNyNTgxVmxLN0hZV1dPUDVWRHlhQW1UczBTeWpYc2JzZlI3algxNm15VlY0UjZCRFVKRTk4TWRPZ1R2MTBHTWJqRlNQVHpaZWZpc0FpTW5lM3B6MWF3cHZybkpjU2RRNVwvTHF0bXlCalwvNmlkNGphZURrVTQ3blVTMFl5dnpJTkZyak45N0Yxd2NnZEZxelJQY2JreHJMbmpIclBwQklrVk5WN3luV3VMVTNjMlpaV3M4Qk5OeE14ckdOSVRsZG5zTUI4YzZuT2dmakc4YXhpWUNYeU50TlJ1dlwvSXk5SzdtNDY1d3prZlQyMzA2M2J6K0lDU0RPdHdCVXVyTlpWQ3EyTjZ0Z3E4YUg2emwxOCs2UDNuTzJSemdPbUhiUjF2SGFWeXh6NnpQZHBvdzBsXC8raVVVUTdUYmF2OTQ4cDZLTDl3WmFLN0U0VVJIVzFiK2pnS0M4YUo3eVYyUXpaK2RMQ3lEZ1hLMlRuVlFlSHNteGloUlZnRzJDc1RMbmJGMzdOUHVcL1l5RlBKK0JhTzNtblwvZjBWSzdQZGZpQ0JpQ0ZLWUdTOFZnRmplYXZRZDdkYXZabGpOK3pwMjlQbDJaV1VwcHg2WT0iLCJtYWMiOiI3NTQ2NWU3NDVkYjFhZGEzNDA0ZmM2Nzk3ODFmZDg0MjVkYTg1ZmM5MDk0YjVjYWM4NTA5ZWI3MThmOTJjODI5In0=
eyJpdiI6IjJmOHd1TVRcL2FTYThUbTA1eTE1ckhRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im14UkRnRk8wckJcL2RNWUJCSkROT2ptKzVySkhQQ3M0TmNjY1FCVG1sMHFJb1cwK2xOV2dOcUNNck5rRjQrXC85ZFF1WFNOenpVQ0pnaGpSMWZoSHRCZm9LMzNqTFBSWnFxajN3TFwvSHAxR20zRmFGaTdrakZzYk1OWUhtSlwvZW5qRXJWZ3VxK0s4dlJCQVwvNGp3XC9mQndYWCtXbktycnQ3YWt5WUczNG9kbFBkd0o3UWFaTmZvY1A3NkFrV3U2bzlaQjJrSWlhYXpFMHdpc0NkVm1DdWtlM3BrRUg3NEhzS3ZLTGVCMkJtNEVPV0lDOUhKeUFjdmtpdE5vd0MwcWEycEh1MzRlRXZtN0diQjhkdG5xejdHeUoyaVhYR2k2UG94OE42QVJSTlU1NEoyMVNGWUJnNE0zM09LNjQ4cU5Kb1JrYXlzNGorYXF0WmhcL0hvNEpqSXNCT2FhWXpPaVRRM3BGdjJ4bEhPUVJKY1Z4a0h5NWhna09aNmYzaU03S2haRGp0QUpIZHBtdW54SjF0QWR6QVNseWxzbzRJRHJrRThBN0tcL3lydlBHdUJcL29QMVpMK2pUU0pNejdpaks5N2lxZDF0UzJmYUdrS3ZFekNIc050Z2Fad3JBPT0iLCJtYWMiOiJmNDg5M2FiNWY0Yjc4OWNhNWIxMTMyMjJiZWYxYzQ1Y2ZmOTI3NzQzODhmNTFmM2ZkZDgyZjIwYmRkZGZlNDJlIn0=

"Thần Vương phi cũng chỉ nói từ một phía thôi, sao có thể nói chính xác như vậy được. Chuyện này không thể ăn nói bừa bãi được đâu." Hoàng hậu ngoài cười nhưng trong không cười.

Ads
';
Advertisement
x