Sau khi Sở Kiều Tịnh nhận được sự đồng ý, thị vệ lập tức nhường đường. Nàng chậm rãi vén tấm vải trắng trên đầu Thư Hương lên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, lần đầu tiên Sở Kiều Tịnh có cảm giác muốn trốn tránh.
Người này vì nàng mà phải kết thúc cuộc đời ở độ tuổi đẹp nhất!
Nàng đã từng cứu chữa cho vô số người, nhưng đây lại là người đầu tiên vì nàng mà rời đi.
Dạ Chí Thần nhìn bàn tay do dự và vẻ mặt khốn khổ của nàng, trong lòng dâng lên cảm giác thương tiếc, không kìm lòng được mà tiến lên nắm lấy tay nàng.
"Không muốn nhìn thì đừng nhìn, nàng ta không thể làm gì được nàng đâu!"
Sở Kiều Tịnh liếc nhìn khuôn mặt lo lắng của Dạ Chí Thần, cảnh tượng hôm qua lại tái hiện trong đầu, nàng lắc lắc tay, gượng gạo rút tay về.
"Ta làm được!" Nàng nhẹ giọng đáp, giống như đang nói cho hắn nghe, lại vừa như nói với chính mình.
Sau đó, nàng vươn tay xốc tấm vải trắng lên với ánh mắt đầy kiên định.
Đập vào mắt nàng chính là khuôn mặt tái nhợt của Thư Hương, mái tóc ướt sũng dính trên mặt, trông vừa quỷ dị lại vừa bí ẩn.
Sở Kiều Tịnh đưa tay vén mái tóc đen dày như rong biển kia lên, phát hiện trên trán Thư Hương có vết thương nhẹ, căn cứ theo mức độ để phán đoán thì ước chừng phải mất hơn nửa canh giờ mới trở nên rõ ràng như vậy.
"Hoàng thượng, Thư Hương hầu hạ bên cạnh người nhiều năm, cẩn thận chịu khó, bây giờ lại gặp phải tai họa bất ngờ như vậy, đừng nói là người, ngay cả thần thiếp nhìn cũng cảm thấy thê lương.
Khóe miệng Hoàng hậu thoáng qua một nụ cười quỷ dị, nhưng giọng điệu lại có vẻ vô cùng bi ai.
Sở Kiều Tịnh, bây giờ người chết giống như đèn tắt, xem ngươi xảo biện thế nào.
Nắm tay của Hoàng thượng dần siết chặt, xương ngón tay trắng bệch vì tức giận.
Dạ Thanh Bình ở bên cạnh khịt mũi cười nhạo: "Phụ hoàng, mẫu hậu, người chết như ngọn đèn đã tắt, ngay cả cổ nhân thánh hiền cũng còn có thân tâm tàn lụi. Hiện tại nhi
thần thấy chẳng bằng trọng thưởng hậu hĩnh rồi sắp xếp ổn thỏa cho nàng ta."
Sở Kiều Tịnh đột nhiên đứng dậy, quan sát vẻ mặt của Hoàng hậu và Dạ Thanh Bình.
Chỉ thấy Dạ Thanh Bình thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Về phần Hoàng hậu, khoảnh khắc hai mắt chạm nhau, trong con ngươi đen của bà ta lóe lên âm mưu sắc bén.
Hoàng thượng nhíu mày, mặt xám như tro, không khỏi phất tay áo, nói: "Thôi, cũng chỉ có thể ban thưởng hậu hĩnh"
Thấy mọi việc sắp đi vào hồi kết, Dạ Thanh Bình liếc nhìn Sở Kiều Tịnh, vẻ mặt đắc ý và chán ghét. Nàng ta nắm tay Hoàng thượng, nũng nịu nói: "Phụ hoàng, cung nữ này đã chết, nhưng chuyện của nhi thần vẫn chưa kết thúc đâu. Nữ nhân Sở Kiều Tịnh này vừa vào cung đã ra tay với nhi thần, còn tuyên bố muốn bóp chết nhi thần, vẫn xin phụ hoàng đòi lại công đạo cho nhi thần ạ"
Bây giờ nhân chứng đã chết, dù cho Dạ Thanh Bình nói hươu nói vượn cũng sẽ không có ai nghi ngờ, dù sao nàng ta cũng là Công chúa do Hoàng hậu sinh ra.
Nghe vậy, Dạ Chí Thần liếc nhìn Dạ Thanh Bình bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến nàng ta lập tức rùng mình, ngậm miệng lại.
Hắn liếc nhìn thi thể thảm không nỡ nhìn dưới đất, nhếch môi không nói gì.
Hoàng thượng ho khan một tiếng, ông nhìn về phía Sở Kiều Tịnh, sau đó quay mặt đi: "Con...
"Phụ hoàng, thi thể này có vấn đề"
Phán quyết sắp đưa ra, Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi, ánh mắt không nhìn vào thi thể nữa, lập tức nói ra bằng giọng không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Có vấn đề gì?" Sắc mặt Hoàng thượng thay đổi, ông nhướng mày, mắt sáng như đuốc: "Con nói xem"
Trong lòng Hoàng hậu chợt chùng xuống, ánh mắt chợt lóe lên vẻ hốt hoảng, nhưng bà ta nhanh chóng bình tĩnh lại, bước lên trước hai bước, nhìn về phía Hoàng thượng.
"Hoàng thượng, nhìn dáng vẻ của Thư Hương thì nhất định là bất cẩn ngã xuống hồ Thái Dịch rồi, việc này có thể có vấn đề gì được. Người chết rồi thì cho người ta mồ yên mả đẹp đi, người chết là lớn nhất, tội gì chúng ta cứ giữ ở chỗ này? Mau kéo thi thể đi xử lý hậu sự đi! Cũng coi như là đại ân của Hoàng thượng."
"Đúng đó phụ hoàng" Dạ Thanh Bình ở bên kia cũng vội vàng phụ họa, sau đó lại nhìn sang Sở Kiều Tịnh.
Hoàng đế đứng bồi hồi ở đó, ông liếm đôi môi khô khốc, cũng không nói gì cả, giống như đang suy ngẫm điều gì đó.
"Phụ hoàng có từng nghĩ tới tại sao nàng ấy lại ngã vào hồ Thái Dịch không? Còn là giữa ban ngày ban mặt. Chuyện này cân nhắc kỹ ra thì hơi trùng hợp đấy ạ."
Sở Kiều Tịnh khẽ cười một tiếng, sau đó bình tĩnh đến gần Hoàng hậu: "Nương nương luôn miệng nói muốn để người chết mồ yên mả đẹp, nhưng con cảm thấy việc này hơi kỳ lạ, tốt hơn là nên điều tra rõ ràng."
"Kỳ lạ?" Hoàng hậu lạnh lùng nhíu mày: "Có gì kỳ lạ, tám chín phần là Thư Hương bất cẩn bước hụt xuống dưới."
"Nếu như sơ ý bẩn cẩn như vậy thì e là người này đã không được hầu hạ bên cạnh phụ hoàng nhiều năm, bổn vương cũng cảm thấy chuyện này có điều kỳ quái." Dạ Chí Thần họ nhẹ một tiếng rồi phân tích mọi chuyện, khí chất không giận tự uy. Hoàng hậu và Dạ Thanh Bình liếc nhìn nhau.
Hoàng hậu nhanh chóng trao đổi ánh mắt với thái giám bên cạnh, đại tổng quản Phúc Sinh ngầm hiểu, xích lại gần Hoàng đế rồi thì thầm.
"Hoàng thượng, người xem phần bụng của thi thể kia trương lên, tay chân sưng tấy, có thể thấy được là bị chết đuối ở hồ Thái Dịch, cái xác này cũng do nô tài vớt từ trong hồ
ra."
"Đại tổng quản đúng là biết tiên tri"
Sở Kiều Tịnh cười giễu, đồng thời ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể: "Chỉ e đại tổng quản đã bỏ sót manh mối rồi. Ông nhìn cánh tay nàng ấy xem, trên cánh tay có vết thương và vết bầm, vốn đã cực kỳ bất thường rồi! Trên trán nàng ấy cũng có va chạm, nếu chỉ đơn giản là chết đuối, vậy những vết thương này từ đâu ra?"
"Thư Hương sống cẩn thận, lại là người bên cạnh trẫm, kẻ nào dám mưu sát ở đây? Nơi này chính là đại nội"
Hoàng thượng tỏa ra luồng khí thế không giận tự uy, khiến những người ở đây đều không khỏi căng thẳng.
Sở Kiều Tịnh không hề bị lay động, mắt nhìn chằm chằm vào thi thể dưới đất: "Đại nội được canh phòng nghiêm mật, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có con sâu làm rầu nồi canh. Nếu Hoàng thượng muốn nhìn thêm chứng cứ thì bổn vương phi có thể làm cho thi thể nói chuyện"
Những lời Sở Kiều Tịnh nói thật sự quá kinh hãi, mọi người đều trợn mắt há mồm, duy chỉ có nàng là vẫn bình tĩnh như thường.
"Làm càn, đây là nơi để ngươi giả thần giả quỷ làm loạn ư!" Hoàng hậu nổi giận, đôi mắt phượng trợn to, nhưng bàn tay đang siết chặt lại bán đứng sự lo lắng của bà ta lúc này.
"Không có một vụ mưu sát nào có thể hoàn hảo. Nếu như Thư Hương thật sự chết oan, chắc chắn sẽ để lại manh mối cho chúng ta.
Sắc mặt Sở Kiều Tịnh vẫn như thường, sau khi thản nhiên liếc nhìn Hoàng hậu, lúc này nàng mới nhìn về phía Hoàng thượng.
"Vẫn xin phụ hoàng ân chuẩn!"
"Được!"
Sở Kiều Tịnh gật đầu, nàng nhìn xung quanh hồ Thái Dịch một vòng, đôi mắt phượng chợt tối sầm xuống.
Nàng tới gần thi thể, bàn tay như ngọc chậm rãi mở miệng Thư Hương ra, trong mắt lóe lên vẻ hiểu rõ.
"Phụ hoàng xem thử đi ạ!"
Hoàng đế nhìn theo động tác của nàng, sau đó không khỏi cau mày lại: "Trong miệng có manh mối gì à?"
Hương đã đấu tranh và giãy giụa. Cho nên nơi này chắc chắn không phải là nơi Thư Hương tử vong.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất