Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Hoàng thượng nhìn Sở Kiều Tịnh, mặt ông không cảm xúc, không giận tự uy. Nếu đổi lại là người bình thường thì chắc chắn sẽ không dám thở mạnh mà chỉ cúi đầu run rẩy.
Nhưng Sở Kiều Tịnh lại hồn nhiên không nhận ra, trên gương mặt đầy sẹo vẫn nhẹ nhàng như nước chảy bèo trôi như thế, đôi môi anh đào hơi hé mở: "Đánh Ngũ Công chúa chỉ là hành động bất đắc dĩ, đây chỉ là kết quả thôi. Còn nguyên nhân, cũng chính là điều mà Tịnh Nhi xin phụ hoàng đòi công bằng giúp.
Sở Kiều Tịnh nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Hoàng thượng, rồi nói tiếp: "Trong Tàng Thư các, đầu tiên là Ngũ Công chúa tùy tiện nhục mạ Tịnh Nhi với cha mẹ Tịnh Nhi, sau đó lại ra lệnh cho thuộc hạ đánh Tịnh Nhi. Làm tổn hại đến tôn nghiêm của con một cách nghiêm trọng, cho nên Tịnh Nhi cầu xin phụ hoàng đòi lại công bằng!"
Sở Kiều Tịnh dứt lời xong thì cúi thấp người xuống, thái độ thành khẩn, không một chút sai sót.
Hoàng thượng không khỏi nhíu mày một cái, nhìn về phía Dạ Thanh Bình: "Có chuyện như vậy sao?"
"Nhi thần.." Dạ Thanh Bình nói chuyện ngập ngừng, Hoàng hậu ở bên cạnh vừa thấy vẻ mặt của nữ nhi như thế thì hiểu ngay, không kìm được mà trợn mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó nói.
"Phụ hoàng đang hỏi con đấy, nếu có nỗi khổ gì thì cứ nói ra, có phụ hoàng làm chủ mà con sợ cái gì!" Tuy Hoàng hậu nói như đang trách cứ, nhưng thật ra là đang âm thầm nói với Hoàng thượng rằng, Dạ Thanh Bình thấp thỏm nói chuyện ngập ngừng cũng là do đang bị Sở Kiều Tịnh uy hiếp, bị đánh nên mới không dám nói thôi. Làm vậy cũng là đang nhắc nhở Dạ Thanh Bình rằng, phải bịa ra rằng mình làm vậy là bất đắc dĩ.
Sở Kiều Tịnh không nhịn được cười mỉa, nhưng cũng không nói gì. Dù bây giờ nàng ta có nói gì đi nữa, chẳng lẽ có thể che giấu được những gì nàng ta đã nói hay sao!
Cho nên hôm nay nàng đánh Công chúa nhưng vẫn sẽ bình yên vô sự đi ra ngoài.
Dạ Thanh Bình nhìn sang Hoàng hậu, ánh mắt nhất thời sáng lên, sau đó vẻ mặt càng thêm ấm ức: "Hôm nay nhi thần đến Tàng Thư các đúng lúc bắt gặp nàng ta đang ăn gì đó, nên lúc đó mới hiểu lầm. Nhưng nhi thần cũng không có ý định muốn đánh nàng ta thật, chỉ là muốn đùa với nàng ta chút thôi, ai ngờ nàng ta lại hạ độc Hoan Nhi và Huyền Nhi! Trong lúc tức giận nên nhi thần mới mắng nàng ta vài câu, nhưng không ngờ rằng nàng ta lại muốn bóp chết nhi thần luôn! Suýt chút nữa là nhi thần không thể gặp lại phụ hoàng mẫu hậu được nữa rồi... Hu hu.."
Dạ Thanh Bình vừa nói vừa nhào vào lòng Hoàng hậu rồi khóc.
Hoàng hậu vừa vỗ lưng Dạ Thanh Bình, vừa nổi giận đùng đùng nhìn Sở Kiều Tịnh.
"Ngươi giỏi lắm Sở Kiều Tịnh! Dù thế nào thì Bình Nhi cũng là Công chúa đích thân, chỉ là tính tình con bé trẻ con nên muốn đùa với ngươi một chút, vậy mà ngươi liền muốn bóp chết con bé! Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc như vậy, e rằng nếu không trừng trị thì hôm nay ngươi mưu hại Công chúa, ngày mai sẽ mưu hại cả bổn cung mất!"
"Tính cách Ngũ hoàng muội thế nào, mẫu hậu là người hiểu rõ nhất. Người nói vậy thì khó tin quá đấy!" Dạ Chí Thần nhìn Hoàng hậu, trong ánh mắt vẻ lạnh căm.
Sở Kiều Tịnh hờ hững nhìn Dạ Chí Thần, rồi quay lại nhìn Hoàng hậu: "Chẳng phải bây giờ Ngũ Công chúa vẫn đang khoẻ mạnh trong ngực người đấy sao? Nếu như Tịnh Nhi thật sự muốn bóp chết nàng ta thì sao có thể để cho một câu 'chỉ là đang đùa của nàng ta đổ hết tội lên người con! Nếu nàng ta chỉ nhục mạ một mình con thì con có thể không chấp nhặt chuyện này với nàng ta, nhưng nhục mạ luôn cả cha mẹ của Tịnh Nhi thì dù con đã quen nhẫn nhịn, cũng không thể nhịn được. Nếu lại thêm một lần nữa, con vẫn sẽ làm như vậy!"
Sở Kiều Tịnh vừa nói vừa nhìn Dạ Thanh Bình, sau đó nhìn sang Hoàng thượng: "Còn quá trình như thế nào, phụ hoàng có thể truyền Thư Hương tới hỏi thử là biết!"
Ngón tay Hoàng thượng nhịp nhàng cọ sát ngọc bội trong tay, miệng khẽ kêu: "Truyền!"
Trần công công đứng bên cạnh thấy thế, nhanh chóng cho người truyền Thư Hương tới.
Chỉ chốc lát sau, thái giám truyền chỉ vội vàng chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng.
"Hoàng thượng... mới vừa rồi thị vệ báo lại, Thư Hương... Thư Hương đã chết đuối ở trong hồ rồi. Thi thể vừa mới được vớt lên!"
"Cái gì!" Hoàng thượng lập tức vỗ bàn đứng phắt dậy, trên mặt tràn ngập sự tàn nhẫn!
Tiểu thái giám run rẩy cả người, rất sợ cơn giận của Hoàng thượng sẽ lây lan đến mình, run rẩy nói: "Bẩm Hoàng thượng... Thư Hương chết rồi ạ.."
"Sở Kiều Tịnh! Chắc chắn là do Sở Kiều Tịnh giết chết!" Dạ Thanh Bình chỉ vào Sở Kiều Tịnh rồi la lớn.
Sở Kiều Tịnh nhíu mày một cái, trong mắt tràn ngập vẻ giận dữ hung tàn.
Sao bọn họ có thể chỉ vì trừng phạt nàng mà giết người chứ!
Ác độc như vậy, làm người cũng uổng!
Dạ Thanh Bình nhìn vẻ mặt của nàng, trên cổ bỗng thấy hơi râm ran, cảm giác hít thở không thông lại lần nữa xuất hiện, bèn nhích lại gần bên cạnh Hoàng hậu thêm một chút.
Hoàng hậu vỗ vỗ tay nàng ta tỏ vẻ an ủi, đôi mắt âm độc nhìn Sở Kiều Tịnh.
"Thần Vương phi cần gì phải lộ vẻ mặt như vậy, mặc dù Bình Nhi nói hơi thẳng, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Ngươi vừa mới nói Hoàng thượng truyền Thư Hương tới thì liền phát hiện Thư Hương chết trong hồ, e là cố ý làm nhỉ.
"Nếu như Tịnh Nhi làm thì có cần phải gióng trống khua chiêng thế này để gọi người tới không? Chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không ai nói mấy lời như vậy đâu!" Đôi mắt như hồ sâu của Dạ Chí Thần nhìn về phía Hoàng hậu, lập tức làm cho Hoàng hậu á khẩu không nói được gì.
Ánh mắt Hoàng thượng tối sầm xuống, quét mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng nhìn về hướng tiểu thái giám đang quỳ dưới đất: "Đứng lên đi, dẫn đường, cùng đi xem thử thế nào!"
Thư Hương được xem như là đại nha hoàn thân cận bên cạnh ông như Trần công công, cũng có thể coi như là cánh tay trái cánh tay phải trong cuộc sống hằng ngày. Hơn nữa Thư Hương còn từng ngăn ám sát giúp ông cho nên khi đó mới được Hoàng thượng cho hầu hạ bên cạnh, vậy mà hôm nay lại trượt chân xuống nước chết, sao có thể trùng hợp như vậy.
Ngay sau đó, nhóm người liền đến bên bờ hồ vớt được thi thể Thư Hương.
Bởi vì có người đến bẩm báo với Hoàng thượng nên thi thể của Thư Hương cũng không được dời đi, mà chỉ lặng lẽ đặt bên bờ hồ, dùng vải trắng che kín cả người.
Thị vệ thấy mấy người Hoàng thượng liền vội vàng ngừng chuyện trên tay lại rồi hành lễ.
Sở Kiều Tịnh vừa nhìn đã cảm thấy hơi xót xa trong lòng, nếu không phải vì chuyện hôm nay thì có lẽ cô nương này cũng sẽ không chết. Nói thẳng ra là do nàng làm liên lụy đến Thư Hương.
Nhưng... chắc chắn nàng sẽ bắt được hung thủ, trả thù cho nàng ấy!
"Hoàng thượng, người chết không thể sống lại, hay là để người chết sớm ngày được yên nghỉ đi" Hoàng hậu lắc đầu ra vẻ thương hại, ai không biết chuyện thì sẽ thật sự cho rằng bà ta đang tiếc thương cho cô nương này đấy.
Sở Kiều Tịnh híp mắt lại, lập tức nói: "Phụ hoàng, Thư Hương quanh năm sống trong cung, sao có thể trượt chân rơi xuống nước được, cho nên việc Thư Hương chết chắc chắn có ẩn tình! Xin người cho phép Tịnh Nhi đi lên kiểm tra!"
Thấy dáng vẻ trong lòng đã có phán đoán đó của nàng, tim Hoàng hậu chợt đập loạn lên: "Thần Vương phi có ý đồ mưu hại Công chúa còn chưa nói rõ, bây giờ lại muốn chạm vào thi thể, sợ là muốn che giấu nên kiếm cớ để thoát tội thôi!"
"Câu muốn che giấu gì đó của mẫu hậu chắc đang nói người khác phải không. Mẫu hậu không muốn để con chạm vào cơ thể của Thư Hương là đang sợ con nhìn ra được gì sao?" Mặt Sở Kiều Tịnh không chút cảm xúc, nói chuyện cũng nhẹ nhàng như nước chảy, nhưng ánh mắt lại toát lên uy áp cùng cực.
Sở Kiều Tịnh nhìn Hoàng thượng, không biết ông đang suy ngẫm cái gì, ngay sau đó liền thấy ông gật đầu một cái: "Tra đi!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất