(*Công chúa đích thân: Công chúa do Hoàng hậu sinh ra) 

Thị vệ nhìn Sở Kiều Tịnh, rồi lại đưa mắt nhìn nhau. 

Gần đây danh tiếng của Thần Vương phi ở trong cung ngày càng vang xa, nên những người trong cung cũng thay đổi cách nhìn về nàng khá nhiều, dù sao thì người có y thuật cao siêu trên đời này đều rất được mọi người kính ngưỡng. 

Hơn nữa, tất nhiên thị vệ và thái giám cũng đều biết Ngũ Công chúa Dạ Thanh Bình này vốn kiêu ngạo, hống hách ra sao. 

Nếu đổi lại là một người khác, ngại vì thân phận nàng ta thì bọn họ sẽ nghe lệnh nàng ta mà ra tay. Nhưng bây giờ nàng ta lại kêu bọn họ bắt Thần Vương phi! Trừ khi bọn họ bị ngu mới đồng ý ra tay. 

Dạ Thanh Bình thấy dáng vẻ bọn họ ai ai cũng như không nghe thấy, lập tức nổi giận: "Các ngươi điếc à? Bổn công chúa ra lệnh cho các ngươi bắt con tiện nhân kia!" 

"Tiện nhân... Đôi môi anh đào của Sở Kiều Tịnh khẽ mở, lạnh nhạt nói ra hai chữ, kéo dài âm cuối khiến da đầu người ta không khỏi tê rần lên. 

Ngay sau đó, liền thấy nàng lập tức di chuyển như một cơn gió đến trước mặt Dạ Thanh Bình. 

Hai tiếng "chát, chát" vang lên, khiến mọi người trợn to hai mắt không thể tin được. 

"A! Ngươi... Cái đồ xấu xí này, ngươi dám đánh bổn công chúa hả!" 

"Chát!" Lại thêm một tiếng. 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn gương mặt sưng đỏ của nàng ta, chậm rãi lên tiếng: "Nếu ngươi còn dám nói năng lỗ mãng thì bổn vương phi sẽ tiếp tục đánh ngươi!" "Ngươi.." Dạ Thanh Bình ôm mặt, gương mặt tràn đầy sự tức giận: "Con tiện nô này.." 

Đôi mắt sâu không thấy đáy như hồ nước lạnh băng của Sở Kiều Tịnh híp lại, Dạ Thanh Bình thấy vậy không kìm được mà rụt cổ lại. Mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng dưới tình thế ép buộc nên cũng chỉ đành biết điều ngậm miệng lại. Vẻ mặt nàng ta u oán nhìn khắp xung quanh. 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn lướt quanh, sau đó xoay người ngồi lại vào trước án thư. 

"Bổn vương phi vẫn chưa đọc sách xong, tất cả lui xuống đi." 

Nàng vừa nói vừa cầm một quyển sách lên nhìn lướt qua, đọc nhanh như gió, gần như một trang chỉ mất vài giây. 

Mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau. 

Chắc không phải Thần Vương phi này đang giả vờ đấy chứ. 

Sở Kiều Tịnh thấy mọi người ngẩn cả người ra, không vui ngẩng đầu lên: "Các ngươi còn có việc gì à?" 

Dạ Thanh Bình lập tức hoàn hồn lại: "Mau đỡ bổn công chúa ra ngoài!" 

Nàng ta phải nói với phụ hoàng mẫu hậu, băm Sở Kiều Tịnh ra thành trăm mảnh. 

"Nhanh lên chút đi!" Dạ Thanh Bình vừa đi vừa thúc giục. 

Hai thị vệ cũng đỡ Hoan Nhi và Huyền Nhi trên đất lên, chỉ chốc lát sau, trong Tàng Thư các chỉ còn lại mỗi Sở Kiều Tịnh. 

Yên lặng bao phủ toàn bộ tàng thư các, Sở Kiều Tịnh ngồi trong biển sách, nghiêm túc lật xem. 

Đã đọc nhiều như vậy rồi, nhưng tại sao vẫn chưa thấy sách nào liên quan đến cổ trùng của Thần Ca? 

Rốt cuộc con cổ trùng đó là gì, mặc dù cỏ Băng Lam có thể áp chế được triệu chứng nó mang đến, nhưng lại không thể áp chế trực tiếp được cổ trùng, hoặc là khắc chế nó. 

Chỉ có thời gian là một tuần thôi, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra cách. 

Sở Kiều Tịnh suy nghĩ, ánh mắt càng thêm kiên định, nàng đứng dậy đi về phía kệ sách, định đi tới lấy thêm một ít sách nữa. 

Đúng lúc này, một tiểu thái giám vội vàng chạy tới. 

"Nô tài bái kiến Thần Vương phi, Hoàng thượng cho gọi người đến Ngự Thư phòng một chuyến ạ." 

Sở Kiều Tịnh nghe được triệu đến, bàn tay đang cầm sách hơi khựng lại, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường. 

Xem ra Dạ Thanh Bình đến mách Hoàng thượng đây mà! 

Sở Kiều Tịnh nhìn sách trên giá sách, không khỏi nhíu mày một cái. 

Xem ra phải lãng phí một chút thời gian rồi! 

Nghĩ vậy, Sở Kiều Tịnh đi đến bên cạnh tiểu thái giám, hờ hững nói: "Đi thôi!" 

Chẳng mấy chốc, Sở Kiều Tịnh đã đến Ngự Thư phòng. 

Lúc này trong Ngự Thư phòng, Hoàng thượng ngồi ở chủ vị, tay vuốt ve ngọc bội như đang suy nghĩ gì đó. Còn gương mặt xinh đẹp vừa đỏ vừa sưng của Dạ Thanh Bình hình như đã được bôi thuốc, nước mắt rơi lã chã rúc vào bên người Hoàng hậu. 

Điều làm Sở Kiều Tịnh bất ngờ là Dạ Chí Thần cũng ở đây, lúc này hắn đang ngồi bên cạnh uống trà, ánh mắt lạnh băng không biết đang suy nghĩ gì. Khi thấy Sở Kiều Tịnh đi vào, sự lạnh lùng trong mắt hắn lập tức tan biến mấy phần, hắn nhìn về phía nàng. 

Sở Kiều Tịnh nhớ tới chuyện ngày hôm qua, không biết tại sao trong lòng lại có chút chua xót không nói rõ được, nhưng nàng lập tức đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đi lên từng bước một. 

"Tham kiến phụ hoàng, mẫu hậu" 

Hoàng thượng đã từng cho phép nàng, nói sau này nàng có thể không thực hiện nghi lễ quỳ lạy, cho nên Sở Kiều Tịnh cũng chỉ khom người hành lễ thôi. 

Khi Dạ Thanh Bình thấy Sở Kiều Tịnh, đôi mắt vốn đang ấm ức lập tức nổi lên sự căm hận, nàng ta hét toáng lên ngay. 

"Sở Kiều Tịnh, ngươi thật là to gan, gặp phụ hoàng mẫu hậu mà lại không quỳ!" 

Sau khi Sở Kiều Tịnh liếc nhìn Dạ Thanh Bình xong, nàng mới chậm rãi nói: "Phụ hoàng biết bổn vương phi không thích lễ nghi rườm rà phức tạp trong hoàng cung nên đặc biệt ân chuẩn không cần quỳ lạy. Trước khi Ngũ Công chúa làm hay nói gì đó thì cũng phải hỏi cho rõ ngọn nguồn trước đã!" 

"Không sai, là trẫm cho phép" Hoàng thượng dừng động tác trong tay lại, chậm rãi nói. 

Dạ Thanh Bình không ngờ phụ hoàng của mình lại tốt với nữ nhân xấu xí này như vậy, nàng ta lại càng tức giận thêm, vừa định lên tiếng đã bị Hoàng hậu kéo tay. 

Dạ Thanh Bình nhìn tay Hoàng hậu, cuối cùng cũng nuốt mấy lời nhục mạ xuống, quay lại vẻ mặt ấm ức. 

Hoàng hậu nhìn Sở Kiều Tịnh, trong mắt chỉ toàn là sự tàn nhẫn. 

"Thần Vương phi, ngươi đã biết tội chưa!" 

"Tịnh Nhi không biết!" 

Hoàng hậu thấy gương mặt nàng bình tĩnh như vậy, chỉ ước gì có thể bước tới xé nát mặt nàng ra. Nhưng ngại vì Hoàng thượng vẫn còn ở đây nên bà ta vẫn cố cắn răng duy trì phong thái Hoàng hậu, nghiến răng nghiến lợi nói: 

"Hay cho câu không biết, hôm nay ở Tàng Thư các ngươi đã đánh Ngũ Công chúa phải không!” 

"Phải!" 

Sở Kiều Tịnh nhàn nhạt đáp lại, Hoàng hậu bỗng hơi sửng sốt, bà ta không ngờ rằng nàng lại nhận tội luôn như thế. 

Nhưng mà... nhận tội thì càng tốt, bà ta bớt phiền phức. 

"Ngươi lại nhận cơ à, niệm tình ngươi là Vương phi nên kéo xuống đánh năm mươi hèo, sau đó nhốt vào từ đường Hoàng thất chép một trăm quyền kinh!" Hoàng hậu vừa nói vừa nhìn sang bên cạnh rồi hô lên: "Dẫn Thần Vương phi xuống nhận hình phạt!" 

"Lui xuống!" 

Một giọng nói hung ác gầm lên, Dạ Chí Thần lạnh lùng nhìn thái giám sắp đến gần Sở Kiều Tịnh, sau đó đi đến bên cạnh nàng. 

"Ở trong cung Ngũ hoàng muội nổi tiếng hống hách, kiêu ngạo! Tịnh Nhi làm tẩu tử dạy dỗ một chút thì có làm sao!" 

Dạ Chí Thần nhìn Hoàng hậu mà không chút sợ hãi, trong giọng nói tràn đầy vẻ hùng hồn. 

Sở Kiều Tịnh nhìn về phía nam nhân đang đứng bên cạnh mình, sống mũi cao thẳng làm nổi bật lên đôi mắt lạnh băng sâu thẳm của hắn, góc nghiêng yêu nghiệt, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ. 

Sở Kiều Tịnh kinh ngạc nhìn sự bảo vệ của hắn, trong lòng không kìm được mà dấy lên chút khác thường. 

Nhưng khi nghĩ tới chuyện hôm qua, cơn giận của nàng bỗng vô duyên vô cớ xuất hiện. 

Chắc là hôm nay hắn bảo vệ nàng cũng chỉ vì thân phận của nàng thôi, chắc là sợ mất thể diện ấy mà! 

Nghĩ vậy, đôi mắt Sở Kiều Tịnh lại trở nên lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: "Không cần ngươi lo!" 

Dạ Chí Thần không nhịn được mà nhíu mày, vừa định nói thì đã thấy Sở Kiều Tịnh tiến lên trước một bước, đối diện thẳng với đôi mắt tràn ngập sự giận dữ của Hoàng hậu: 

"Tịnh Nhi còn chưa nói xong mà mẫu hậu đã gấp gáp định tội như vậy sao?" 

Dứt lời, nàng nhìn Hoàng thượng rồi lập tức quỳ xuống. 

eyJpdiI6IjFORko2c2tvY3hicmJUcmpcL29ydmRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InI3cmtwMHRtV0dJYUpkdk5OTDF0XC9kRVhyOUlpXC9CM0JNXC82blVISTd3aUMxVVwvdllmbVhaQTNRNXE2Uk1GV0IzQTlSYSt5S1huOFpVWmFkN1pVXC9QVWd4RXJjbWVsdmxKaVV4Qm1WcWJNUzF6b2JkaTVPeUJkenNzNHhLNHVxMTN0OEJaUkFIb2F6eVNzRytqQ01FdFNLU2prNml5dkIzbGp4VThHSzBGK0ljNDRBWGhoUDZlT0FVQnVBTkVDamNCIiwibWFjIjoiODA2NDBkNjMxODY1MjhmYWVjMzA1YWY1M2UxMDZmNjIwYzIzZTMzMWU0YzAxYmVmNWNlYjU4YjZhMWIwMWM5NSJ9
eyJpdiI6Ik9ET09ubnFiRHIwWG5jYnJwZXJkcUE9PSIsInZhbHVlIjoiMWxsTFp6Sm0rMWU2Y0pcL0JoVDBINFBEeXl4YzR0YWRmYnBMMGNwK3pKczVlZ0Jzd2hydW1BbHUzK05TUlFNMWxpTnhBWmVaeW9wV2JZekQ4MlJcL2MzSG1FXC9HaVwvVEVsQnZHb1lEc3JmVjN5MlhkOEgrVzVoZG93MTRuSnZKc1NoOU1YRldMSGVXbDVtQUIyVElHNGFZYlwvZkFncWZjXC9DUjAwUmM4U21Kdzg4dFFyQUxUNGtwT0FpOE1xWWJ2aGJwRHN5bGpQU1FSRzB0UFgyZ3lwaGtBZz09IiwibWFjIjoiODZiNTJhYThhN2QyYzJmNDFkZjJhMWQ1ODU3ZThkZjQ0YmRjZTcyYzAwNWM4YmJlMjYzYzIyYjZkOTk1YWY3YiJ9

Lúc này, Hoàng thượng mới thu hồi lại dáng vẻ nhàn nhã, ngồi thẳng người dậy, đôi mắt toát lên vẻ uy nghiêm: "Sao? Ngươi đánh Công chúa đích thân của trẫm, giờ lại có chuyện gì mà nhờ trẫm đòi công bằng cho ngươi?"

Ads
';
Advertisement
x