Hoan Nhi và Huyền Nhi nhận thấy trên người truyền tới cảm giác đau đớn như bị kim đâm, đang định phản ứng lại thì cơ thể bất chợt dừng khựng, toàn thân lập tức trở nên bủn rủn, ngã ngồi xuống đất, nhìn Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt kinh hãi. 

"Muốn bắt bổn vương phi à, các ngươi còn chưa đủ tuổi!" Sở Kiều Tịnh nhếch miệng cười, nhưng trong mắt lại tràn ngập sự lạnh lùng. 

Châm bạc mà nàng ghim vào cơ thể hai người kia đã được tẩm thuốc từ trước, khác với mê dược lần trước, đây là một loại độc mà nàng mới nghiên cứu chế tạo. 

Khi trúng phải sẽ không ảnh hưởng tới ý thức mà chỉ khiến cả người bủn rủn đau nhức, không thể động đậy thôi. 

Tuy nàng đâm vào huyệt vị cũng có thể làm được như vậy, nhưng phải bắn trúng vào huyệt vị thì mới được, còn độc thì chỉ cần chạm vào thôi là đã đạt được kết quả như mong muốn rồi! 

Dạ Thanh Bình thấy hai người co quắp dưới đất thì lập tức hoảng sợ, mặt mũi nhăn nhó: "Hai người các ngươi ngồi đó làm gì, mau bắt ả ta đi!" 

"Công chúa, chúng nô tì trúng độc rồi!" Vẻ mặt Hoan Nhi khá bình tĩnh, vừa nãy ả còn rất kinh ngạc, nhưng giờ mặt ả đã không còn chút cảm xúc. 

Điều này khiến Sở Kiều Tịnh chợt nảy sinh chút tán thưởng. 

"Trúng độc?" Dạ Thanh Bình lập tức nhìn về phía Sở Kiều Tịnh, mặt mày u ám bực tức: "Nữ nhân xấu xí nhà ngươi, lại dám hạ độc người của bổn công chúa! Mau đưa thuốc giải ra đây, nếu không bổn công chúa sẽ chặt ngươi ra thành tám mảnh!" 

"Ngũ Công chúa! Khoan đã." Dạ Thanh Bình vừa hét lên thì chợt có một giọng nói truyền tới. Chỉ thấy có một cung nữ nhanh chóng chạy tới, đó chính là cung nữ vừa đưa cơm 

cho Sở Kiều Tịnh. 

"Ngũ Công chúa, vị này chính là Thần Vương phi, Hoàng thượng đã đồng ý cho Vương phi tới Tàng Thư các học tập rồi, không biết có phải có hiểu lầm gì không!" 

Dạ Thanh Bình liếc nhìn cung nữ, vẻ mặt khinh thường: "Bổn công chúa còn tưởng là ai, hóa ra là Đại cung nữ Thư Hương bên cạnh phụ hoàng, đừng tưởng ngươi là người bên cạnh phụ hoàng thì có thể ngăn cản bổn công chúa dạy dỗ ả ta! Nữ nhân xấu xí này tới Tàng Thư các chỉ để làm màu thôi, lại mà còn dám ăn ở đây. Hôm nay mà không nghiêm trị ả ta thì bổn công chúa không mang họ Dạ!" 

"Chắc Ngũ Công chúa hiểu lầm rồi, những món ăn này là do Hoàng thượng lệnh cho nô tì đứa tới đấy ạ! Không liên quan tới Thần Vương phi." 

"Người giỏi lắm, lại dám thông đồng với nữ nhân xấu xí này! Ả ta có cái gì tốt mà để ngươi phải bảo vệ cho ả ta!" 

Thư Hương nghe vậy, trên mặt vẫn không lộ chút cảm xúc nào, chỉ nhẹ nhàng đáp: "Nô tì chỉ nghe theo lệnh của Hoàng thượng, dù thế nào cũng sẽ không bị người khác mua 

chuộc. Nếu công chúa không tin, nô tì tình nguyện đưa người đến gặp Hoàng thượng, mọi chuyện ắt sẽ rõ ràng!" 

"Ngươi lấy phụ hoàng ra để dọa bổn công chúa đấy à!" Dạ Thanh Bình mím môi, hai mắt trừng lớn, mặt mày bất mãn. 

"Nô tì không dám!" 

Dạ Thanh Bình nhìn vẻ mặt bình thản của Thư Hương, rồi lại nghĩ đến lời nói của nàng ta có vẻ không giống nói dối nên cũng hơi tin. 

Không biết Sở Kiều Tịnh này có gì tốt mà phụ hoàng lại có thể đặc cách cho ả ta được dùng bữa ở Tàng Thư các! 

Hừ, nhưng vậy thì đã sao, bổn công chúa là nữ nhi của phụ hoàng! Nàng ta không tin nếu hôm nay nàng ta đánh nàng thì phụ hoàng sẽ trách tội nàng ta! 

"Dù phụ hoàng đồng ý cho ả ta ăn uống thì đã sao, ả ta hạ độc Hoan Nhi với Huyền Nhi, còn đụng chạm bổn công chúa, hôm nay bổn công chúa nhất định phải vả miệng ả ta!" Gương mặt Dạ Thanh Bình tràn ngập sự căm phẫn, chỉ ước gì có thể lập tức xông lên tát Sở Kiều Tịnh. 

Thư Hương nhìn Dạ Thanh Bình đang nổi cơn tam bành mà thấy nhức đầu, lặng lẽ nhìn sang khuôn mặt vô cảm của Sở Kiều Tịnh, rồi lẳng lặng thở dài một hơi. 

May mà Thần Vương phi là một người bình tĩnh! Nếu hai người mà đánh nhau thì rất khó xử. 

"Ngũ Công chúa, hay là giao việc này cho Hoàng thượng xử lý đi. Vị này chính là Thần Vương phi, theo như thứ bậc thì công chúa không thể làm như vậy!" 

"Con tiện tì nhà ngươi! Ngươi định quản chuyện của bổn công chúa đấy à! Bổn công chúa tử tế với ngươi một chút mà ngươi đã quên thân phận của mình rồi sao. Còn không tránh ra thì bổn công chúa cũng sẽ chặt ngươi thành tám khúc!" 

Sở Kiều Tịnh nhìn Dạ Thanh Bình như nhìn một con hề, nàng bỗng cười nhạt: "Chặt thành tám khúc? Bổn vương phi không biết Ngũ Công chúa lấy sự can đảm và tự tin đó từ đâu ra! Lẽ nào chỉ bởi vì ngươi là Công chúa do Hoàng hậu đích thân sinh ra?" 

"Đương nhiên rồi, thân phận của bổn công chúa cao quý hơn nữ nhân xấu xí nhà ngươi nhiều!" Gương mặt Dạ Thanh Bình tràn ngập sự kiêu hãnh và tự mãn, liếc mắt Sở Kiều 

Tịnh với vẻ đầy ghét bỏ rồi nói tiếp: 

"Mẫu thân của bổn công chúa là Hoàng hậu, là người tôn quý nhất thiên hạ. Mà mẫu thân ngươi lại chỉ là một nữ nhân chẳng ai biết đến, cha của bổn công chúa là Hoàng 

thượng, còn cha ngươi thì sao, chỉ là một Thừa tướng, cùng lắm chỉ là một con chó bên cạnh phụ hoàng của ta thôi!" 

"Còn về phần mẫu thân ngươi, bà ta có thể sinh ra một đứa con gái xấu xí ngu xuẩn như ngươi, vậy chắc cũng chỉ là một nữ nhân ngu si ti tiện!" 

Dạ Thanh Bình càng nói càng hăng, biểu cảm trên mặt vừa cao ngạo vừa ghét bỏ. Nhưng lại không nhìn thấy trong đôi mắt phượng của Sở Kiều Tịnh là sự giận dữ ngút trời, chạm vào là nổ. 

"Thế nên, bổn công chúa khuyên ngươi nên quỳ xuống trước mặt bổn công chúa, tự vả mặt mình, đánh tới khi nào bổn công chúa hài lòng thì thôi! Nếu không bổn công chúa sẽ bảo phụ hoàng với mẫu hậu tru di cửu tộc nhà ngươi!" 

"Sao hả? Sợ rồi sao, sợ thì mau quỳ xuống cho bổn công chúa!" 

Sở Kiều Tịnh khẽ híp mắt lại, trong con ngươi là sát ý khát máu, cả người phủ trong hơi thở lạnh như băng. 

Bỗng nhiên, cơ thể nàng bất chợt di chuyển đến trước mặt Dạ Thanh Bình như ma quỷ, nàng ta còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được cảm giác nghẹt thở. 

Chỉ thấy Sở Kiều Tịnh đang bóp chặt cổ nàng ta, từ từ siết lại. 

"Ặc... Ngươi..." Dạ Thanh Bình hoảng sợ trợn trừng hai mắt, hai tay víu chặt lấy cánh tay nàng mà giãy dụa. 

Ba người đứng bên cạnh lập tức hoảng hốt. 

"Người đâu.." 

Hoan Nhi và Huyền Nhi thấy Ngũ Công chúa bị bóp cổ tới mức mặt đầy vẻ đau đớn, bèn dùng hết sức mà gào lên. 

Thư Hương nhanh chóng đè lên tay Sở Kiều Tịnh, mặt mũi sốt sắng: "Xin Thần Vương phi buông tay. Sát hại Công chúa là tội nặng đấy ạ!" 

Sở Kiều Tịnh cứ như không nghe thấy, vẫn giữ nguyên động tác ban đầu, vẻ mặt lạnh căm. 

"Vương phi không nghĩ cho bản thân thì cũng phải nghĩ cho Thừa tướng phủ và Thần Vương chứ ạ!" 

Nghe vậy, vẻ mặt Sở Kiều Tịnh hơi thay đổi. Thấy mặt Dạ Thanh Bình đã tím tái, nàng hơi híp mắt rồi từ từ buông lỏng tay. 

Dạ Thanh Bình mừng rỡ vì được thả tự do, cả người lập tức ngã nhào trên đất, hít lấy hít để từng luồng không khí tươi mát. 

Thu Hương vội đỡ nàng ta đứng dậy, vuốt lưng xuôi khí cho nàng ta. 

"Con tiện tì nhà ngươi... dám để mặc ả mưu hại bổn công chúa! Bổn công chúa nhất định phải nói với phụ hoàng!" Dạ Thanh Bình đã bình tĩnh lại, tuy không dám mắng Sở Kiều Tịnh nữa nhưng vẫn tức giận trừng mắt với Thư Hương, vừa nói vừa lùi về sau hai bước. 

Thư Hương không khỏi nhíu mày: "Vâng vâng vâng, đều là lỗi của nô tì, xin Công chúa đừng nói nữa! Nô tì dìu người về. 

eyJpdiI6IlkwUzNPcWgzaWNaTmVTMU1FSk8yVnc9PSIsInZhbHVlIjoiUHNwYmNvS254VG5zXC9EdFBTQm1MN3lVZ3E4QU5tOXo2K1wvQWhzYU8rYW1mZUdCQWVmOUF3ZjErNlMyKzdcL2VnQm5CU2ZIajQ0NkJzTU1TYVd4bmpaMithV0xpKzkzVGd6KzNRN043VkcxdlhTcUdtTTlKOVBYMWE3M3pwQ1UxQ3owNnBWTEVkM3pCU0N2dGFlT1wva09cL1ZXdVNnSHRmc2FQd3h1WVJmQ2wwNWY2ZFN0dnFsZ0hLRWVIMGgzSWZzWWNFM2YwQVVXT2p5VEtYcWRYdXlhNkRmZktFaHRNWEFUNmx4dVA4T2JEOGJVPSIsIm1hYyI6ImRmNTZhMzU2OWIyYzc4ZDkwMDI5YmRiNWRlZDExMTFjYzM3MWI0NjliZTVmNzU0ZjczMDYwZGE3NmVlOTMzMmMifQ==
eyJpdiI6IkRuMzZGdHE5VGlla3VGWlI0V2s4c0E9PSIsInZhbHVlIjoiUXg2R3pEWXpxOGZqN3FjVUlSQjY2S1YzRkg1ODlpNVh0Y2RrVUZtWjJmc2Y5WllxVEFrNkduVTNuQ0RCbVZVNnk0MndmeXplUXZQeDl4WnVXbTJ1ZjVZMkxHMm45ZTRwTWoxUDZObG4yem14T29TN2xFV1lKODlQekt5Y1pOWGc1aXJ1S1hiR3kwTG1rMmZNc2M1bXRCMnExOGl0VlwvSldzNTZcLzBFTlBzcVdNekJuRmlpWkxPWUdMbWs0YjZyeXFPTnY4VXVUaTRUUzdadEVEaW12TmxQZUFTMUZSZkJib3ZPdEQyQ0dKUkJwdGp6RDFvU0s1aUlWUVd5UER1YTRnNnJLWlJvTGhnYkJSWXB1TFwvS2VsRnE5bWpibW55QWExb1hobStjbFNQeG5ubW03K1ZcL01JakpDeVwvcDUweG5IV00rbUxJUkZWV3k5ZnAwRHQ5SVdYS1dNbHNGTWkxWGtURzZ5M2loQjltbUI0b0VEckUreTc0U2t4ak9oNFU2ZlVCZ05QTnp3bnpnMUdMS0dKXC9wc1o1TFVrRzZHeGNYaWtPZ0o5dXBobkVaQT0iLCJtYWMiOiIzNTI2OGY5N2UxMzQyMTIwOTYyYjYwZjc4NmQ3Njg2ZGY0ZTA0OTViMmU1NWU2MDM1Y2I3MDhmYWIxNzAzMDllIn0=

Dạ Thanh Bình nhìn thấy thị vệ thì lập tức vui mừng, như được tiếp thêm sức mạnh, nàng ta chỉ vào Sở Kiều Tịnh rồi hét lên: "Chính là ả ta, nàng ta định mưu sát bổn công chúa, các ngươi mau bắt ả ta lại cho bổn công chúa. Bổn công chúa muốn cho ả ta sống không bằng chết!"

Ads
';
Advertisement
x