Suốt cả một đường Dạ Chí Thần thúc ngựa chạy nước rút, chẳng mấy chốc đã đến Hoàng cung. 

Vừa vào cung Dạ Chí Thần đã giao ngựa cho thị vệ, đi thẳng đến Ngự Thư phòng. 

Lúc này Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương, thấy thái giám thông báo thì bỗng thấy hơi hiếu kỳ. 

"Truyền nó vào!" 

Được Hoàng thượng đồng ý, Dạ Chí Thần sải bước đi tới, hắn nhìn xung quanh nhưng lại không thấy người mình muốn gặp, trong mắt chợt hiện vẻ nghi hoặc. 

Chẳng lẽ nàng không vào cung? 

Dạ Chí Thần đè nén cảm xúc trong lòng, tiến lên trước hành lễ. 

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng!" 

"Đứng lên đi!" Hoàng thượng phất phất tay, đặt tấu chương đang cầm trên tay xuống: "Hai phu thê các con hôm nay làm sao vậy, ngày thường chỉ mong cách thật xa Hoàng cung, hôm nay lại chăm chỉ tới đây nhỉ" 

"Tịnh Nhi cũng vào cung rồi ạ?" 

"Không phải con đến tìm nha đầu kia sao?" Hoàng thượng nhíu mày, gương mặt vạn năm không thay đổi của Dạ Chí Thần bỗng hơi lúng túng. 

"Không biết... nàng tới làm gì ạ?" Trong lòng Dạ Chí Thần bỗng dâng lên chút thấp thỏm. 

Dường như Hoàng thượng nhìn thấu được vẻ gượng gạo của hắn, ông bỗng thấy hứng thú, tựa về phía sau, nhìn Dạ Chí Thần với vẻ đầy dò xét: "Con bé không nói cho con biết nó vào trong cung làm gì sao?" 

Trên mặt Dạ Chí Thần có vẻ phiền muộn, nhưng lại không trả lời. 

Hoàng thượng cứ như đột nhiên phát hiện ra một đại lục mới vậy, nhìn hắn chằm chằm. 

Nhi tử này của ông từ nhỏ đã thông minh, đối diện với ai cũng bày ra dáng vẻ lạnh như băng, như thể không có bất kỳ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn. 

Nhưng không ngờ, không phải không có, mà do người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của hắn vẫn chưa xuất hiện thôi. 

Xem ra lúc ấy ông không để ý đến sự phản đối của hắn, cưỡng ép ban hôn là đúng! 

"Bây giờ nha đầu kia đang ở Tàng Thư các, nói là gặp phải vấn đề khó trong y học, cho nên cần tới tra thư tịch!" 

Nếu đã thấy Dạ Chí Thần như vậy, ông ấy dứt khoát nói thẳng cho hắn biết nguyên nhân Sở Kiều Tịnh vào cung luôn. 

Dạ Chí Thần nghe xong thì chợt thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó trên mặt lại khôi phục biểu cảm lạnh như băng thường ngày. 

"Nhi thần có chút việc, xin được cáo lui trước ạ!" 

"Nè, con gấp làm gì, nha đầu kia ở Tàng Thư các, không lạc mất được đâu" Trên mặt Hoàng thượng mang theo mấy phần trêu chọc, thuận tay cầm mấy bản tấu chương lên: "Nếu đã đến rồi thì giúp trẫm xử lý những tấu chương này đi! Cũng đúng lúc giết thời gian chờ Tịnh nha đầu đi ra" 

Dạ Chí Thần hơi do dự, hắn chỉ ước gì có thể mau chóng tới giải thích và nói lời xin lỗi với nàng thôi. Nhưng Hoàng thượng nói cũng đúng. 

Nàng ở Tàng Thư các, hắn đi sẽ chỉ quấy rầy nàng. 

Suy nghĩ một hồi, Dạ Chí Thần nhìn tấu chương trên thư án, sau đó ngồi khoanh chân ở một bên phê duyệt tấu chương. 

Ở bên kia, sau khi vào Tàng Thư các, Sở Kiều Tịnh tìm tất cả sách liên quan đến kỳ độc dị hương, nhanh chóng lật xem một lần. 

Nhờ trí nhớ siêu phàm cùng tốc độ đọc nhanh như gió, bên cạnh nàng rất nhanh đã chất đống một núi sách. 

Sở Kiều Tịnh nhìn cuốn sách trước mặt, khẽ xoay cần cổ cứng ngắc, sau đó lại đứng dậy, chỉ một lát sau đã cầm thêm một đống sách nữa về. 

Vừa mới quay lại, nàng đã thấy một cung nữ đang bày từng món ăn từ trong hộp cơm lên bàn dài. Thấy Sở Kiều Tịnh tới thì vội vàng đứng dậy hành lễ. "Tham kiến Thần Vương phi." 

"Đứng lên đi, những thứ này là sao?" Sở Kiều Tịnh nhìn những món ăn trên bàn rồi hỏi. 

"Bẩm Vương phi, Hoàng thượng nghe nói Vương phi vẫn chưa ăn sáng nên đặc biệt phái người đưa tới ạ!" Nói xong, cung nữ lại khom người với Sở Kiều Tịnh: "Vương phi cứ 

dùng thong thả, lát nữa nô tỳ lại tới thu dọn" 

Nói xong, cung nữ liền lui xuống. 

Sở Kiều Tịnh nhìn thức ăn trên bàn, không khỏi nhíu mày. 

Đều là những món nàng thích ăn... 

Chẳng lẽ hôm nay trong Hoàng cung trùng hợp ăn những món này? Vận may của nàng cũng tốt thật đấy. 

Trong mũi tràn đầy mùi thơm của thức ăn như vậy, bụng Sở Kiều Tịnh càng đói hơn. 

Nàng để quyển sách trên tay xuống, cầm đũa lên, há to miệng ăn. Cho dù như vậy, trên mặt nàng vẫn khiến người ta cảm nhận được cảm giác tao nhã. 

Lúc Sở Kiều Tịnh đang ăn say sưa thì chợt vang lên tiếng quát mắng chói tai truyền tới từ cửa thang lầu. 

"To gan, lại dám ăn uống trong Tàng Thư các! Ai cho ngươi lá gan đó!" 

Sở Kiều Tịnh nhìn sang thì thấy một nữ tử xinh đẹp mặc một chiếc váy màu hồng và hai cung nữ trên mặt đầy vẻ giận dữ đang nhìn nàng, chầm chậm đi tới. 

"Ta còn tưởng là ai cơ, hoá ra là ngươi à. Bổn công chúa còn đang thắc mắc làm sao một kẻ ngu ngốc đột nhiên danh tiếng vang xa, còn mới sáng sớm đã vào cung học tập ở Tàng Thư các. Hoá ra những thứ này đều là ngươi làm ra vẻ cho người khác thấy thôi. Chắc hẳn mọi danh tiếng của ngươi đều là Tam ca tạo ra cho ngươi đúng không!" Nữ tử mặc váy hồng quan sát Sở Kiều Tịnh, mặt đầy vẻ ghét bỏ. 

Sở Kiều Tịnh chợt nhíu mày, dựa theo trí nhớ của nàng, nữ tử trước mặt này là Dạ Thanh Bình, Ngũ Công chúa của Hoàng thượng, là Công chúa được Hoàng hậu sinh ra, tính cách ngang ngược, nhưng bởi vì xuất thân nên được cưng chiều sủng ái. 

Sở Kiều Tịnh còn chưa nói gì, Dạ Thanh Bình đã liếc nàng rồi tiếp tục nói: "Không được ăn uống trong Tàng Thư các của Hoàng thất. Ngươi ra vẻ làm màu thì thôi đi, đằng này còn không tuân theo quy định. Hôm nay bổn công chúa thấy rồi, nhất định không tha cho ngươi đâu!" 

Nói xong, nàng ta khoát tay với cung nữ đằng sau mình: "Hoan Nhi Huyền Nhi, vả miệng! Bổn công chúa không bảo ngừng thì không được ngừng!" 

Dạ Thanh Bình nói xong, hai cung nữ sau lưng liền gật đầu, lập tức tiến lên muốn chế ngự Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh nhận ra động tác của hai người, lông mày lập tức nhíu lại. 

Không ngờ hai người này lại biết võ công! 

Nàng nhanh chóng né người, đúng lúc tránh khỏi bàn tay Hoan Nhi vươn tới. 

Thân pháp của Sở Kiều Tịnh khiến hai người kia chợt sững sờ. 

"Bổn vương phi là người được Hoàng thượng khâm điểm, đã được ghi vào gia phả Hoàng thất, Ngũ Công chúa theo lý cũng phải gọi ta một tiếng tẩu tẩu. Ngươi lấy tư cách gì mà sai người và miệng bổn vương phi!" Đôi mắt trong veo của Sở Kiều Tịnh lộ ra vẻ lạnh lùng, trên người tự mang một luồng khí chất khiến người ta không thể khinh thường. Sau đó nàng nói tiếp: "Huống hồ, cơm này được Hoàng thượng phái người đưa tới! Bổn vương phi làm trái với quy định nào thế!" 

Dạ Thanh Bình "hừ" một tiếng, mặt đầy vẻ khinh thường: "Hừ, ngươi cũng chỉ là một kẻ ngu xuẩn xấu xí không chịu nổi thôi. Cũng xứng làm tẩu tẩu của bổn công chúa chắc! Còn lấy phụ hoàng ra chèn ép bổn công chúa, ngươi cho rằng bổn công chúa ngu sao? Làm sao phụ hoàng có thể cho người đưa cơm cho ngươi được! Hôm nay bổn công chúa cứ đánh ngươi đấy, ngươi làm gì được ta!" 

Dạ Thanh Bình nói xong thì lại nhìn sang Hoan Nhi và Huyền Nhi, sau đó chợt gào lên: "Hai ngươi còn chờ gì nữa, mau đè nàng ta lại cho bổn công chúa!" 

Hai người nhìn nhau, sau đó cùng tiến lên, bởi vì vừa rồi Sở Kiều Tịnh né tránh được nên hai người không khinh địch nữa, đồng loạt sử dụng võ lực. 

Sở Kiều Tịnh nhìn hai người lao đến từ phía trước, con ngươi tối sầm lại. Hai người này cũng cảnh giác thật. 

Mặc dù nàng tránh thoát được một tay, nhưng nếu là người thường chắc chắn sẽ chỉ cho rằng trùng hợp. Còn hai người này lại khẳng định nàng biết võ công, sự chú ý cũng dồn hết lên người nàng, không dám coi thường nữa. 

Vậy thì nếu nàng cứ thế dùng châm bạc luôn, chắc chắn sẽ không thể đánh lén họ. 

Vị Hoàng hậu này đúng là đỉnh đấy, lại đào tạo hai cung nữ thân cận như vậy cho nữ nhi của mình. 

Xem ra hôm nay chỉ có thể ra tay thôi! 

Nghĩ tới đây, trong mắt Sở Kiều Tịnh mang vẻ nghiêm túc, sau đó lập tức bắt đầu giao đấu với hai người. 

eyJpdiI6IlZKVk5LSVY2Q0YrM0U0bDRRN0xVZ3c9PSIsInZhbHVlIjoiRWZHM3pcLzFOWVwvRWNvQnYwdHFMV0tPZERMSExSXC82T0ZoeVBmWVFlNWl2NHRCdmU5dk92QmxUY3JvWjJPYmNVeTZqNEpHQSsyeEhOK04weThETWdYV3kzemdkbUFwSjJnZUVqV0pCZno3OTM0SEVhaFlYU0FueHJRK0ZreXhBa09QS3drN3hYMFp0Tmhoa1dPUm0zcHpNOU1sNDUwWG9xcDlRTTRwNk94clNVSU80cWorb0J6c21ldGRDUm5YVmNpZ1dSck05cjJOeVwvNVUwSWttRFYraEtqNzZWZ1hMOW9tRGIwYXdITmpISllKMnBTWHlqaWMrbnpJdnBoVFd6c0d6c3pQcEhUQXhRUlpDbW5taXoraGw5VlVibzJlOHh6U3FIRHJqMitpV1pwcjhZWnpRSlc2aWYxSldBYkh6aTFJSWVTNEN2dmNJdEppNDY4UWFXdmM0eG9mRzI5aXVuWE42bjM1WGRTaHRXOD0iLCJtYWMiOiJmYjM1NWQxOTlhZGJlNmMzZTBhZGUwMGFjNjIxOTMxZTc2MjE4NDQ4MDBhOWMyNDU2ZDcxYWY5NjgyYWI2NmNmIn0=
eyJpdiI6IkY3bCs3TDRLb2Y2aklxRXprTUZVREE9PSIsInZhbHVlIjoibm1wZXlmWVwvSW1nRUtVck8rTFVwdmtySnViWDVkVUk0N3gwRVp6QVZqQndJejVoaloxTnUyOEx5WHlTenB4YlNFT0Rsdys4c3I1SGRTRnV1eW1tRndWeDI4TkFyNXF5ejl2Q2xNUUhLRFdGdERTVDFNSE9zencrckNLdnhJaHFcL2NIWTNPQTJSTzBqSDlGaWYrSHFCS1VPb28wdW8xbEhZNm5IZG5qZ0RURnJHQ2JqMlZcL3NLTTVnVnNRRHlFdmRqeW1yQXBQUG1MSjlsWDU3ZVBJVlpvZ2w0SWNUeHR0UXYreURocHo0cDRkXC9YK1JIdlFwV3Njc0FOcG9qY3BGYkMwVTVlckFCUVBIbU1VdTdPWnFyQnNLc0kyTWdjeFZXdUN2eW5sc1hPUkZLSHM4dWtudnFTOGhQMkdIclwvWFJyY0hQdWg4K3Aya0RvTWpHSWl0NTlFbnRjY1lCclF2Y05MN25ma3hjcnZpVFBMMk1hK3NuNUk5dGRCRXFiZE9FOEhGekQyQUxvcGdEYTU1cjVyZEZLMVNwTDFmZFFmUXdQVSswZ1J6N0hnK09Ja0F0cjNJdVh1WmZBbWlwWlpQQU5EMWlacUpRbWZQS0VjdGY0a09MU1o5UT09IiwibWFjIjoiODE0MGNhODYyMjM2NTVmYzQ4YzAwMjViNDRjMWEyODI5NmExYWM4ZTg4YTQzMWU3MjAyMzZlMWVmZWQ0N2NlZSJ9

"Vèo vèo" hai tiếng, châm bạc đâm chuẩn xác vào người Hoan Nhi và Huyền Nhi.

Ads
';
Advertisement
x