"Đến đâu rồi?" Giọng nói của Sở Kiều Tịnh hơi khàn khàn, nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi sửng sốt: "Đến nơi rồi ư?"
"Vâng thưa chủ nhân!"
"Sau khi xuống thuyền, ta lên xe ngựa kiểu gì thế?"
"Thuộc hạ thấy người ngủ ngon nên đã bế người lên." Dư Nam nhìn Sở Kiều Tịnh, bày ra vẻ muốn được khen ngợi.
Sở Kiều Tịnh hờ hững nhìn hắn ta, sau đó nhảy xuống xe ngựa.
"Đa tạ đã hộ tống!" Sở Kiều Tịnh nói với phu xe, phu xe đáp lễ lại rồi vung roi rời đi.
Dư Nam nhìn xe ngựa đi xa, không khỏi buồn rầu lo nghĩ: "Chủ nhân, người xem, lúc này đã đến giờ Tý rồi, có khi nào Vương gia đã phát hiện người không ở trong phòng ngủ không?"
"Không có chuyện gì thì hắn sẽ không tìm ta đâu, sẽ không phát hiện ta không ở đó."
Sở Kiều Tịnh vừa nói vừa đi về phía cửa hông: "Chúng ta trèo tường trở về."
Hai người nhanh chóng leo tường vào Vương phủ.
Sở Kiều Tịnh cho Dư Nam lui xuống nghỉ ngơi, sau đó về thẳng tẩm điện của mình.
Toàn bộ đèn đuốc bốn phía đều tắt hết, gió đêm thổi qua lá cây trong sân vang lên xào xạc, bỗng nhiên khiến màn đêm tăng thêm mấy phần quỷ dị.
Mệt nhọc cả một ngày, vẻ mặt Sở Kiều Tịnh cũng nhuốm mấy phần mệt mỏi, nhanh chóng cởi áo khoác ra rồi lên giường.
"A.." Sở Kiều Tịnh vừa mới lên giường, trên người bỗng có một cảm giác vừa trơn trượt lại vừa lạnh lẽo, làm nàng lập tức nhảy xuống giường: "Là ai!" "Đi đâu vậy?"
Giọng nói vừa trầm thấp lại vừa lạnh như băng truyền tới, chỉ thấy một bóng người ngồi dậy từ trên giường, bước từng bước về phía Sở Kiều Tịnh.
Sau khi Sở Kiều Tịnh mượn ánh trăng nhìn rõ tướng mạo người này, cảnh giác trong mắt nàng chợt vơi đi.
Nhưng lúc nhìn gương mặt lạnh như băng tái nhợt của Dạ Chí Thần, trong lòng nàng bỗng nảy sinh cảm giác chột dạ.
"Ta..."
"Nàng không trở về Thừa tướng phủ, cũng không đến Ca Vũ phường. Rốt cuộc nàng đã đi đâu!"
Lúc Sở Kiều Tịnh đang xoắn xuýt nên giải thích như thế nào thì Dạ Chí Thần đã mở miệng, trong mắt hiện lên lửa giận cùng ý tra hỏi.
Lời hắn nói khiến Sở Kiều Tịnh nhíu mày, trong ánh mắt chợt hiện vẻ sắc lạnh: "Ngươi phái người điều tra ta?"
Ngay cả chuyện nàng hay tới Ca Vũ phường mà hắn cũng biết, có phải từ ban đầu Dạ Chí Thần đã cảnh giác với nàng hay không, cho nên mới phái người điều tra nàng, thậm chí theo dõi nàng!
Nhìn vẻ lạnh lùng trong mắt nàng, Dạ Chí Thần bỗng thừ người một thoáng, đang định giải thích.
Nhưng lại nghĩ đến chuyện cả ngày hôm nay nàng không rõ tung tích, muộn như vậy rồi mới trở về, nếu gặp phải nguy hiểm gì...
Nghĩ tới đây, con ngươi của hắn chợt tối sầm xuống, cơn giận cũng không kìm được mà dâng trào dưới đáy lòng, vẻ mặt càng thêm khó coi: "Bổn vương đang hỏi nàng đấy! Nàng là Vương phi của bổn vương, bây giờ đã gần tới giờ Sửu rồi, nàng không có gì muốn giải thích sao!"
Sở Kiều Tịnh nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng cũng không kìm được bực mình.
Đôi mắt nàng lạnh như băng nhìn thẳng vào mắt hắn không chút né tránh, trong giọng nói cũng mang theo vẻ lạnh căm: "Chắc Thần Vương đã quên là chúng ta đã ký thư hòa ly rồi. Sở dĩ ta còn là Vương phi của ngươi chỉ là để diễn cho người ngoài xem thôi, chứ thực chất chúng ta đã không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Thần Vương vẫn nên làm rõ quan hệ của chúng ta đi!"
"Nàng nói gì! Nàng lặp lại lần nữa thử xem!" Nghe thấy lời nàng nói, sâu thẳm trong đôi mắt Dạ Chí Thần sục sôi lửa giận, hắn nắm thật chặt cánh tay nàng, kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Cảm nhận được cơn đau đớn truyền tới cánh tay, Sở Kiều Tịnh không kìm được mà nhíu mày, trên mặt cũng nhuốm chút vẻ mỉa mai: "Ta nói! Bất kể ta làm gì cũng chẳng phải chuyện của Thần Vương, mong ngươi hiểu cho rõ!"
Trong mắt nàng hiện lên vẻ lạnh lùng, sau đó né người ra chỉ về phía cửa: "Đã muộn thế này rồi, mời Thần Vương về cho!"
"Sở Kiều Tịnh!" Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Chí Thần hừng hực lửa giận, gân xanh trên trán gồ lên, dường như đã đến bên bờ giận dữ. Vẻ mặt Sở Kiều Tịnh đầy bình thản, giọng nói lạnh lùng lại tiếp tục truyền tới: "Nếu Thần Vương không rời đi thì cũng được thôi, ta đi!"
Vừa nói, Sở Kiều Tịnh vừa xoay người ra vẻ muốn đi.
Hai tay Dạ Chí Thần siết chặt, bàn tay kéo cánh tay nàng chợt dồn sức, nhanh chóng ôm nàng vào lòng, đôi môi mỏng quyến rũ vững vàng rơi xuống đôi môi anh đào của nàng.
"Um..."
Cảm giác lạnh như băng trên môi khiến Sở Kiều Tịnh lập tức trợn to hai mắt.
Hai tay nàng cố sức đặt trên ngực hắn muốn đẩy hắn ra, nhưng tiếc là sức lực của Dạ Chí Thần đang giận dữ còn lớn hơn thường ngày mấy phần, nàng có gồng mình thế nào cũng không thể mảy may lay chuyển được hắn.
Sở Kiều Tịnh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, trong tay lập tức xuất hiện mấy cây châm bạc, dường như Dạ Chí Thần đã sớm nhận ra động tác của nàng, ngay lúc đó đã vươn một tay vững vàng bắt được tay của nàng.
"Dạ Chí Thần, tên khốn kiếp nhà ngươi, buông ta ra!" Sở Kiều Tịnh có được khoảng trống, cắn răng nghiến lợi trách mắng.
Nam nhân đã sớm mất đi lý trí sao có thể nghe lời nàng. Trong lúc quấn quýt, hắn xoay người, hai người ngã xuống giường, Dạ Chí Thần vững vàng đặt Sở Kiều Tịnh ở dưới thân.
Môi Dạ Chí Thần lại tiếp tục tập kích môi nàng, hương vị mềm mại ngọt ngào trên môi gần như khiến Dạ Chí Thần muốn ngừng mà không được.
Vừa nghĩ tới chuyện không biết hôm nay nàng đã đi đâu, muộn như vậy rồi mới trở về, nếu gặp phải nguy hiểm thì làm sao, trong lòng hắn lại càng tức giận, khiến động tác cũng độc đoán hung bạo, ngón tay thon dài chậm rãi lần mò vào bên trong quần áo của nàng.
Sở Kiều Tịnh phát hiện ra ý đồ của hắn, càng ra sức giãy giụa hơn, nhưng tiếc là hai tay nàng đã bị giữ chặt không thể động đậy.
Dường như nàng càng cố gồng thì nam nhân trên người nàng sẽ càng giống con sư tử giận dữ, hôn càng sâu hơn.
Dần dà, nàng cũng biết giãy giụa không có ích gì, bèn dứt khoát từ bỏ giãy giụa, cứ thế nằm yên ở dưới thân hắn không nhúc nhích.
Cảm nhận được dưới người thân đột nhiên yên tĩnh lại, Dạ Chí Thần chợt dừng động tác của mình.
Đôi mắt sâu thẳm lạnh như băng lúc này lại tràn đầy dục vọng. Nhìn đôi mắt của nữ nhân dưới thân đang nhìn chằm chằm lên màn giường không chớp mắt lấy một cái, dường như đã không còn những ánh sáng rực rỡ của trước kia, trong lòng Dạ Chí Thần bỗng đau nhói.
"Muốn làm thì làm nhanh lên, làm xong thì cút!" Đôi môi anh đào hơi sưng đỏ của Sở Kiều Tịnh khẽ nhếch lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
Dục vọng trong mắt Dạ Chí Thần biến mất sạch sẽ, thoáng hiện lên vẻ đau lòng, hắn chợt nhíu mày một cái, hốt hoảng đứng dậy.
"Ngày nào thư hòa ly còn chưa công bố thì nàng vẫn sẽ là Vương phi của bổn vương! Không ai thay đổi được!"
Nói xong, Dạ Chí Thần không nhìn Sở Kiều Tịnh thêm nữa, tông cửa xông ra, dáng người thon dài của hắn lại mang theo mấy phần thê lương.
Sở Kiều Tịnh trợn trừng hai mắt, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống từ khóe mắt nàng.
Không biết vì sự trói buộc của số phận hay là vì hành động ngày hôm nay của Dạ Chí Thần!
Sáng sớm hôm sau, Dạ Chí Thần cả một đêm không chợp mắt, hắn cứ do dự mãi, cuối cùng vẫn tới cửa phòng của Sở Kiều Tịnh.
Vốn dĩ hôm qua hắn chỉ đang lo lắng cho nàng thôi, nhưng khi nghe nàng nói không liên quan gì tới mình, chẳng biết sao hắn lại tức giận như vậy. Làm ra chuyện như thế xong, sau khi tỉnh táo lại, hắn bỗng cảm thấy mình hơi quá đáng.
Hắn nhìn nha hoàn quét dọn xung quanh, cuối cùng vẫn giơ tay lên gõ cửa.
Cửa được mở ra, chỉ thấy Mai Anh đi ra.
"Vương gia?" Mai Anh nhìn thấy người tới thì chợt sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại vội vàng hành lễ: "Tham kiến Vương gia!"
"Đứng lên đi, chủ nhân nhà ngươi đâu?" Vẻ mặt Dạ Chí Thần rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn vào trong phòng.
"Sáng sớm chủ nhân đã vào cung rồi, ngay cả điểm tâm cũng không ăn, cũng không biết đi làm gì." Nói đến mấy câu sau, Mai Anh lại như đang lẩm bẩm một mình, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
Dạ Chí Thần chợt nhíu mày.
Nghĩ tới đây, sắc mặt Dạ Chí Thần chợt tái mét. Hắn phất ống tay áo, xoay người rời khỏi căn viện rồi vội vàng đi về phía Hoàng cung.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất