Hành động của Sở Kiều Tịnh khiến cho khóe miệng của Bắc Thanh hơi run rẩy, bỗng thấy hơi gượng gạo. Một cô nương như vậy mà lại nhìn chằm chằm cơ thể của một nam nhân, cứ thấy kỳ kỳ làm sao đó. Nhưng người trong cuộc lại không cảm thấy có vấn đề, hắn ta chỉ đành cố kiềm chế để lấy lại bình tĩnh.
"Quả nhiên!"
Sở Kiều Tịnh đột nhiên kích động hét lên.
Bắc Thanh nhìn sang theo tầm mắt của nàng thì thấy có thứ gì đó nhô ra trên người Thần Ca, sau đó lập tức biến mất. Kế tiếp, một chỗ khác cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng nhô lên.
Dần dần, chỗ nhô lên càng ngày càng nhiều, vẻ mặt của người trên giường cũng càng lúc càng dữ tợn.
"A... Đau quá..."
Theo sự thay đổi của Thần Ca, nhiệt độ trong phòng lại tăng lên mấy độ.
Lúc này Sở Kiều Tịnh cảm thấy dường như mình đang ở trong một cái lò lửa cực lớn vậy, khiến sắc mặt nàng trở nên đỏ bừng, mồ hôi chảy tí tách trên trán chạy dọc xuống gò
má.
Nàng dùng ống tay áo lau mồ hôi, đôi môi bắt đầu trở nên tái nhợt, trông lại càng tăng vài phần yếu đuối.
Bắc Thanh đánh mắt nhìn Sở Kiều Tịnh, sau đó vận chuyển nội lực, bàn tay từ từ kề sát vào lưng nàng.
Theo động tác của Bắc Thanh, Sở Kiều Tịnh chỉ cảm thấy từng luồng khí lạnh lưu chuyển khắp quanh người, cảm giác nóng bức lập tức giảm đi vài phần, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều.
Sở Kiều Tịnh quay sang nhìn Bắc Thanh, trong mắt toát lên sự biết ơn: "Cảm ơn!"
Nàng thừa nhận, người cổ đại học môn nội công này đúng là tiện lợi!
Xem ra sau này có cơ hội, có phải nàng cũng nên học tập chút tâm pháp không.
Sở Kiều Tịnh nghĩ vậy, sau đó lại nhìn về phía Thần Ca, dường như nghĩ đến điều gì đó, ngón tay nàng khẽ nhúc nhích, mười mấy cây châm bạc nhanh chóng đâm vào những chỗ nhô lên trên người hắn ta.
Những nơi bị đâm giống như đã bất động, vẻ đau đớn trên mặt Thần Ca đã dịu lại.
Điều này làm ánh mắt của hai người sáng lên, bỗng chốc vô cùng vui vẻ!
"Thần Ca... ổn rồi ư?" Bắc Thanh khó tin nhìn nam tử nằm trên giường đang từ từ yên tĩnh trở lại, ngập ngừng nói.
Sở Kiều Tịnh lắc đầu: "Vẫn chưa.."
Nàng còn chưa nói dứt lời, chỉ thấy vẻ mặt của Thần Ca lại trở nên dữ tợn, cục u dưới châm bạc đột nhiên biến mất, làn da bằng phẳng trở lại.
Ngay sau đó những chỗ khác lại bắt đầu xuất hiện.
Sở Kiều Tịnh nhíu mày thật chặt, vật sống...
Bắc Thanh cũng cả kinh: "Chẳng lẽ đây là..."
"Cổ trùng!" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh sáng quắc lên, nói một cách chắc chắn.
Điều này khiến Bắc Thanh cũng nhíu mày theo.
Tây Quận am hiểu kỳ độc, càng am hiểu cổ độc. Cho đến bây giờ hắn ta chưa từng nghe nói quốc gia đó lại có loại cổ trùng đặc biệt và mạnh mẽ như vậy. "Cô nương có cách gì không?"
Sở Kiều Tịnh lắc đầu, chần chừ một chút rồi lại lên tiếng: "Ngươi có chắc là Tây Quận không có loại cổ trùng này không?"
"Chắc chắn!"
Xuyên qua lớp mặt nạ bằng chất liệu đặc biệt, tuy rằng Sở Kiều Tịnh không nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, nhưng nghe giọng điệu của hắn ta thì cũng có thể cảm nhận được sự chắc chắn của hắn ta. Người này bí ẩn như vậy, chắc chắn thế lực cũng không nhỏ, nếu hắn ta sai người đi điều tra thì cũng không khó để tra ra được liệu Tây Quận có loại cổ trùng này hay không.
Cho nên, nếu hắn ta đã khẳng định như vậy thì là thật rồi.
Sở Kiều Tịnh suy nghĩ một chút, quay sang nhìn vẻ mặt giãy giụa của Thần Ca, sau đó bỗng lên tiếng: "Mặc dù bây giờ ta không có cách điều trị, nhưng chắc vẫn có thể giảm bớt sự đau đớn của hắn ta, đợi sau khi ta trở về sẽ nghiên cứu lại một chút. Cố gắng tìm điểm đột phá."
Nói xong, Sở Kiều Tịnh lấy một viên dược thảo màu xanh lam ở trong ống tay áo ra đưa cho Bắc Thanh. "Đây là...
"Đây là cỏ Băng Lam, ta thấy vườn thuốc của ngươi cũng không có loại thảo dược này. Nó tính hàn, trước tiên mài nhỏ nó ra, sau đó chia thành các phần đều nhau, nấu cho tan thành nước, đút cho hắn ta uống, có lẽ có thể giảm bớt cơn nóng trong cơ thể hắn ta. Nhưng chắc thời gian thuyên giảm cũng không lâu đâu, cho nên, cứ cách một canh giờ
phải đút cho hắn một chén thuốc. Viên dược thảo này có thể dùng trong bảy ngày!"
Sở Kiều Tịnh kiên nhẫn giảng giải cách dùng dược thảo, sau đó liếc nhìn người nằm trên giường, chậm rãi lên tiếng: "Mấy ngày hôm nay ta sẽ cố gắng tìm cách giải quyết mới" "Làm phiền cô nương rồi." Trên mặt Bắc Thanh lộ vẻ do dự, cuối cùng vẫn mở miệng: "Nhưng mà, nếu như viên dược thảo này không thể nào ngăn chặn được thì phải làm sao?" "Chắc sẽ không đâu, tuy rằng cơ thể hắn rất nóng, nhưng ngươi có phát hiện ra không? Làn da của hắn cũng không hề bị sưng lên vì phỏng"
"Đúng vậy, làn da của hắn không có gì bất thường!"
Sở Kiều Tịnh mỉm cười, sau đó lại nói: "Vậy cũng chứng minh nhiệt độ tỏa ra từ chính cơ thể của hắn ta, tuy rằng chúng ta có thể cảm nhận được cơn nóng trên làn da, nhưng nó lại không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì đến hắn ta, cũng có nghĩa hắn đau đớn như vậy là vì sự giày vò đến từ trong cơ thể."
"Mà thứ ta đưa cho ngươi chính là thảo dược có thể làm thuyên giảm cơn nóng trong cơ thể của hắn ta, không chỉ có vậy, nó còn có tác dụng giúp giữ bình tĩnh! Cho nên đối với hắn, có lẽ cỏ Băng Lam là có ích nhất rồi!"
Nghe xong lời giải thích của nàng, Bắc Thanh chợt hiểu ra ngay, sau khi nhìn sang Thần Ca mới chầm chậm lên tiếng: "Cảm ơn cô nương! Không biết trước đó cô nương nói muốn lấy thảo dược trong vườn thuốc của tại hạ là lấy những thứ nào? Ta sẽ sai người đi hái!"
Sở Kiều Tịnh nghe vậy, lập tức vui vẻ: "Vậy thì cảm ơn các hạ! Nhưng mà hôm nay muộn quá rồi, ta phải về mới được, sợ là không đợi được nữa"
Sở Kiều Tịnh suy nghĩ một chút mới nói: "Nhưng mà, lát nữa ta sẽ viết lại tên các loại thảo dược, bảy ngày sau, xin các hạ mang theo thảo dược và Thần Ca công tử đến Hồi Hồn phường chờ ta. Đến lúc đó ta sẽ lấy những thảo dược khác trao đổi!"
"Thảo dược thì thôi đi, xem như là quà đền tội về chuyện lúc trước, hơn nữa thứ cỏ Băng Lam này quý giá như vậy, chẳng phải cô nương cũng lấy ra mà chẳng chút keo kiệt nào
sao?" Bắc Thanh khẽ nhếch môi, đánh mắt nhìn Thần Ca, lo lắng nói: "Nhưng mà... đến lúc đó rời khỏi băng thất, e rằng thân thể hắn...
"Không cần lo, vừa rồi cũng đã nói rồi đấy, băng thất chỉ làm thuyên giảm được tầng ngoài, chứ hoàn toàn không có tác dụng gì đối với cơ thể của hắn ta, nếu nói về tác dụng của băng thất thì chỉ có một. Đó chính là đề phòng cháy nhà thôi!"
Sở Kiều Tịnh đánh mắt nhìn Bắc Thanh, sau đấy lại nói tiếp: "Mặc dù ta chỉ có một gốc cỏ Băng Lam, nhưng đến lúc đó chúng ta có thể đi tìm một căn thạch thất, như vậy thì có thể giải quyết vấn đề này rồi."
Tất nhiên nàng không chỉ có một gốc cỏ Băng Lam, nhưng những cây khác đều vẫn chưa đến lúc chín muồi, dược tính không đủ, không có tác dụng với bệnh của hắn ta.
Bắc Thanh nghe lời của nàng, lập tức yên tâm trở lại.
Chưa kể tới việc Thần Ca là bạn chí thân của hắn ta, chỉ riêng thân phận của Thần Ca thôi, e rằng cũng không thể khiến hắn ta gặp chuyện bất trắc gì được.
Sau khi nói xong chuyện, hai người liền ra khỏi ám thất.
Vừa ra khỏi ám thất, Sở Kiều Tịnh lập tức hít sâu một hơi, bỗng chốc cảm thấy trên người thoải mái hơn rất nhiều.
Bắc Thanh nhanh chóng gọi người đi chuẩn bị điều chế cỏ Băng Lam, sau đó sai người hộ tống Sở Kiều Tịnh rời khỏi phủ đệ.
Ngồi ở trên thuyền, tiếng mái chèo khua nước sông vang vọng ở bên tai, hít thở không khí trong lành khiến Sở Kiều Tịnh lại có vài phần thoải mái. Nàng nghĩ đến độc của Thần Ca, rồi thiếp đi từ lúc nào không hay.
Ngay khi hắn ta do dự không biết nên đánh thức nàng hay không, Sở Kiều Tịnh đã từ từ thức dậy.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất