Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng, thấy đối phương định ra tay, Dư Nam đứng chắn trước mặt Sở Kiều Tịnh, chặn đòn tấn công từ đối phương. 

Ngay lúc này, có tiếng nam nhân từ phía sau vọng đến: "Thuộc hạ này của cô nương có võ công cao cường thật đấy." 

Bắc Thanh chậm rãi đi đến trước mặt Sở Kiều Tịnh. 

Dư Nam thấy thế thì hết sức cảnh giác. 

Sở Kiều Tịnh vỗ vào vai hắn ta rồi nói: "Không sao!" 

Dư Nam hơi do dự nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh đi sang một bên. 

"Chủ nhân! Vừa rồi hai người này lén trộm dược liệu! Còn định đánh bọn ta nữa!" Thái Điệp thấy Bắc Thanh đi tới thì kích động, bước lên phía trước vài bước rồi quỳ xuống trước mặt hắn ta. 

Bắc Thanh híp mắt, cúi đầu nhìn nàng ta, ánh mắt vô cùng nguy hiểm, chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, Thái Điệp bị một lực nào đó đánh bay ra xa mấy mét. 

"Khách quý bổn tọa mời đến đây, sao có thể để cho các ngươi tùy tiện sỉ nhục được!" 

Giọng nói của Bắc Thanh lạnh lùng mang theo sự uy hiếp khiến mọi người đang có mặt ở đây đều sợ hãi, cơ thể run lên bần bật, vội vàng quỳ xuống! 

"Chủ nhân xin thứ tội!" 

"Thuộc hạ không biết! Xin chủ nhân thứ tội!" 

Ban nãy cả đám còn đang rất ngạo mạn, lúc này lại quỳ rạp xuống dưới đất, run rẩy xin tha tội. 

Sau khi Thái Điệp bị đánh bay, lúc này toàn thân nàng ta rã rời, khắp người đều vô cùng đau đớn, nghe thấy thế thì càng sợ hãi hơn, nỗi sợ từ tận sâu trong lòng lan ra khắp cơ thể, khiến nàng ta cũng không dám thở mạnh. 

"Gia nô không hiểu chuyện, mong cô nương cho chuộc tội!" Nói xong, Bắc Thanh cúi người chắp tay với Sở Kiều Tịnh, dáng vẻ thành khẩn khiêm tốn, đám người quỳ dưới đất 

không khỏi quay sang nhìn nhau, trong mắt vô cùng ngạc nhiên. 

Thái độ của chủ nhân dành cho cô nương này đúng là rất tốt, trông có vẻ như còn có đôi chút dè dặt nữa. 

Lẽ nào cô nương này còn có thân phận đặc biệt gì sao? 

Tất nhiên bọn họ cũng không thể ngờ rằng, nữ tử còn trẻ hơn cả chủ nhân nhà họ lại đến khám bệnh cho Thần Ca công tử! 

"Chuộc tội thì thôi, dù gì ta cũng chỉ là người ngoài, không có quyền tha tội cho gia nô của ngươi!" Sở Kiều Tịnh nhìn Thái Điệp bị đánh bị thương, ánh mắt bình tĩnh nhưng lại vô cùng uy nghiêm, khiến nàng ta bất giác sợ hãi. 

"Cô nương nói gì vậy, cô nương là khách quý ta mời đến, tất nhiên có quyền này" Bắc Thanh nói xong thì nhìn sang bên cạnh: "Người đâu, mang Thái Điệp xuống, để cho tự sinh tự diệt. Nếu còn sống thì để làm lao dịch ở thành phủ, không bao giờ được bước chân đến tiền viện nữa!" 

"Còn về những người khác... đánh hai mươi roi! Phạt nửa năm tiền lương!" 

Nói xong, Bắc Thanh lại nhìn Sở Kiều Tịnh: "Cô nương xem trời cũng đã tối rồi, có phải chúng ta nên đi rồi không?" 

Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên nhìn trời, khoé miệng nhếch lên: "Đáng lý ra, chuyện ta đã hứa với các hạ thì nhất định ta sẽ làm. Nhưng mà... thuộc hạ của ta đã bị dọa sợ rồi, ta thấy... chúng ta vẫn nên đi nghỉ ngơi một chút, đợi hôm nào thuộc hạ của ta khỏi rồi, bọn ta lại tới sau!" 

Nói xong, trên mặt nàng là vẻ vô cùng bất đắc dĩ, sau đó lắc đầu định rời đi. 

"Chủ nhân, ta.." 

Dư Nam đang định lên tiếng, Sở Kiều Tịnh nhìn hắn ta một cái, Dư Nam lập tức hiểu ra, nhanh chóng tỏ vẻ hoảng hốt. 

"Đúng vậy, đúng vậy, công tử, hạ nhân ở đây đáng sợ quá, làm ta sợ chết khiếp! Chủ nhân, chúng ta vẫn nên mau chóng rời khỏi đây thôi." 

Bắc Thanh nhìn gương mặt làm lố của Dư Nam, khoé miệng bất giác run rẩy. 

Sở Kiều Tịnh không khỏi đỡ trán, có cần làm lố như thế không... 

"Hai người đợi đã!" Bắc Thanh thấy Sở Kiều Tịnh và Dư Nam sắp đi thì lập tức hô lên. 

Sở Kiều Tịnh dừng bước, nàng quay đầu lại: "Sao thế. 

"Nếu như tiểu huynh đệ này đã bị dọa sợ rồi thì nghỉ ngơi trong phòng khách ở đây đi." Nói rồi, Bắc Thanh lại nói: "Liên Chi, đi gọi người chuẩn bị canh an thần, tiện thể chuẩn bị thêm đồ ăn nữa!" 

"Vâng thưa chủ nhân!” 

Liên Chi nghe được mệnh lệnh, nhanh chóng rời đi, Bắc Thanh thấy Sở Kiều Tịnh vẫn thản nhiên như thế thì nói tiếp. 

"Ngoài ra, khi hai người rời đi, tại hạ sẽ tặng quà hậu hĩnh coi như an ủi! Cô nương thấy thế nào?" 

"Ừm... nếu các hạ đã chân thành như thế, vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh!" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh thoáng hiện nét vui vẻ khi đạt được ý định, nhưng đã được chiếc mũ rộng vành che lại. Sau đó nàng lại chỉ tay vào bên cạnh rồi nói: "Về quà cáp, các hạ cũng không cần phải tốn công suy nghĩ đâu, ta lấy mấy cọng thảo dược ở đây là được!" 

Bắc Thanh nhìn sang hướng nàng đang chỉ, không khỏi nhíu mày. 

Mọi người thấy thế thì đều lo lắng. 

Vừa rồi bọn họ thấy chủ nhân nhà mình quan tâm đến cô nương đội mũ rộng vành che mặt này như thế thì hết sức ngạc nhiên. Nay nàng đề nghị muốn lấy thảo dược trong vườn, không biết chủ nhân có đồng ý hay không! 

Khi tất cả mọi người đều tò mò muốn biết kết quả, đột nhiên Bắc Thanh nói: "Cô nương vẫn nên đổi sang quà khác đi!" 

Sở Kiều Tịnh không khỏi ngây người, xem ra khu vườn này đúng là cục cưng của hắn ta rồi, nàng đã nói như thế rồi mà hắn cũng từ chối, không sợ nàng tức giận sẽ không khám bệnh cho bằng hữu của hắn nữa sao? 

Nhưng mà... nếu trước đó đã xác định phí khám bệnh nhân, nàng cũng không có lý do lật lọng. 

Tuy nàng không có được loại thảo dược này nhưng cũng không thể giậu đổ bìm leo, cùng lắm thì sau này lại đi tìm là được. 

"Trong vườn thuốc này của ngươi có vài dược liệu ta thiếu. Nếu các hạ chịu từ bỏ thứ mình thích, ta cũng sẽ bằng lòng đổi lại bằng dược liệu quý khác! Nhưng các hạ cũng không cần vội vàng trả lời ta. Đợi đến khi ta khám xong cho bằng hữu của ngươi, nếu có thể chữa khỏi, ngươi trả lời ta cũng được!" 

Bắc Thanh thấy được sự thay đổi của nàng thì không khỏi lo lắng, nhất thời do dự. 

Sở Kiều Tịnh cũng hiểu được nỗi băn khoăn của hắn, nàng bật cười: "Ta chỉ đang tò mò xem rốt cuộc khu vườn mà họ nói các hạ rất quý trọng này thật sự quý giá tới mức nào 

trong lòng các hạ thôi." 

"Thế nhưng... chuyện ta đã hứa với ngươi trước đó ta sẽ không lật lọng, chắc chắn sẽ cố gắng thực hiện. Còn về những dược liệu kia, quả thật ta rất muốn có, nhưng tiền đề phải là các hạ tự nguyện!" 

Nói rồi, Sở Kiều Tịnh lại xua tay: "Còn kéo dài nữa sẽ muộn mất. Các hạ không sốt ruột sao?" 

Bắc Thanh nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, nụ cười lại hiện hữu trên môi hắn ta: "Làm phiền cô nương rồi" 

Sở Kiều Tịnh mỉm cười, nhìn Dư Nam rồi nói: "Ngươi ở lại đây đợi Liên Chi cô nương đi, nghỉ ngơi cho thật tốt! Không cần đi theo ta nữa" 

"Nhưng chủ nhân... 

"Không cần lo lắng, công tử này sẽ không để ta xảy ra chuyện đâu! Chẳng phải ngươi đói rồi sao? Cứ ăn no nê đi" 

Nói xong, Sở Kiều Tịnh đi theo Bắc Thanh đi đến căn phòng trước mặt. 

"Hắn ta đâu rồi?" Sở Kiều Tịnh nhìn chiếc giường trống không thì hỏi. 

Khóe miệng Bắc Thanh cong lên, ngón tay thon dài chạm vào đầu hổ trang trí trên bức tường cạnh giường, chiếc giường đó bỗng trượt sang một bên. 

Chỉ thấy trên tường xuất hiện một cánh cửa bí mật. 

"Mời cô nương!" 

Ngoài ngạc nhiên ra, Sở Kiều Tịnh cũng không nói gì, nàng dẫn đầu đi vào bên trong cánh cửa bí mật. 

Sau khi đi vào bên trong, Sở Kiều Tịnh thấy hơi lạnh, càng đi sâu vào trong nhiệt độ càng giảm khiến nàng bất giác rùng mình ôm lấy cánh tay. 

Bắc Thanh trông thấy hành động của nàng thì ngây người: "Cô nương không có nội lực sao?" 

Tuy chưa từng nhìn thấy nàng xuất chiêu nhưng y thuật của nàng cao siêu như thế, đủ để quản lý được một nơi như Hồi Hồn phường, bên cạnh lại có thuộc hạ võ công cao cường như thế, hắn ta cho rằng ít nhất nàng cũng sẽ có một chút nội lực. 

eyJpdiI6Ijk4eVVQQlhVV3AxaklSVDFVKzdneEE9PSIsInZhbHVlIjoidFwvdDVzS2VlSFJ6YUVoOEFqR3F0bTk1UVI1cmluYlNXdjdGK0ZSTzFwSzJzV2VoRVlQR2N3Y25kejMrK0F4cE5rc2NsbXEzWGY5cWZ0KzlXY2VkMndQZ3FmTm53VlhyT3RUM0xhYVNFSWtPZmhIT1hXUUJWeG1IMTFucXNPazkwS0tiTUp6QVV3YnI3Z3NvNzl4XC9vQ1lhY1RcL1p1bGFiY2ppQ3ByM0o5VEV6NTd6bGVsZkI5dE5aY3Jvd0pFSGtBUlBEemtYOG9tWU5XM3R6WTNhUlV2T0puS3JGQ05kZzQ5ZzBiRng4R2tkUXUxRkVyWWYzejVCdTB2UzlvemZld1ZURHBMVk53MmRMNW14RHNRQWR3TThsTnZ0M3dQaWF2NFdYTVFlM2hYZ1E9IiwibWFjIjoiMzdlODU4MzA2MGViNzY0YjkyMTZkMjI5ODJiYjdjZmFhOTQ2NGJkMmMwOGViMjYxODE0MDMwNTU4YmI0NDI4NSJ9
eyJpdiI6IlQxK1JXT21sUmpYa0tJYVlHR0Y0YUE9PSIsInZhbHVlIjoiU1cxVThrNTlFNWxaZkpXeXVmTDIrXC85MkZDSzF1eCtUcUlTcXhVcVZHOWFHYjNIQ0VMOVZcL29TZnkraUh1UW8xT0RTd0FSeEtjdWpoMEUxa1MyaStsbDY5TllxSXZLd3lSK2ZoaWR1U2VOZlwvZE9ZbGtRXC9oWmwrOTdrV2RiNE1QUzk3MXVZRm5TYXVQR2syb1wvaFJHamZoN1wvdlJ5SUxDNTZNbHk1WXVrVnJzPSIsIm1hYyI6IjczZGZhNGE5NzYxOTI2OTU0Njk5YmQ0OTU2MWI5ZTc1ZGEzOGVkNTg0NGY1ZDdhMDBlNDNhMmJmZGMyMzU1MDcifQ==

Bắc Thanh thấy thế thì không khỏi đi nhanh hơn: "Vậy chúng ta đi mau thôi, đi đến cuối sẽ ấm áp hơn một chút." "Tại sao vậy?" Sở Kiều Tịnh không hiểu.

Ads
';
Advertisement
x