Sở Kiều Tịnh nhìn về phía hắn ta đang chỉ rồi gật đầu nói: "Làm phiền các hạ dẫn đường rồi."
Ba người nhanh chóng đi đến vườn mà Bắc Thanh nói, trong vườn có một người ăn mặc theo kiểu thị nữ đang chăm sóc hoa cỏ, thấy mấy người đến thì lập tức đứng dậy, cung kính hành lễ.
"Chủ nhân, người đến rồi ạ?"
"Ừ, sao lại chỉ có một mình ngươi!" Bắc Thanh nhìn vườn hoa rộng lớn, bất giác hỏi.
"Hoa cỏ trong vườn cần được cắt tỉa, Thái Điệp tỷ tỷ đã đi gọi người đến giúp đỡ rồi ạ." Thị nữ vẫn luôn cúi đầu, lễ phép nói.
Sở Kiều Tịnh không khỏi cảm thán, vừa rồi khi thị nữ này thấy nàng đội mũ rộng vành, rõ ràng đã rất ngạc nhiên nhưng lại không hề tỏ thái độ quá nhiều. Tính ra thị nữ ở đây còn lễ phép hơn cả cung nữ trong cung nữa.
Rốt cuộc Bắc Thanh là người như thế nào? Chẳng lẽ chỉ là thế lực giang hồ đơn thuần thôi sao?
"Chúng ta qua đó đi dạo đi!" Bắc Thanh nói với Sở Kiều Tịnh.
Sở Kiều Tịnh bình tĩnh gật đầu, đi theo hắn ta.
Trong ánh mắt của thị nữ đứng bên cạnh thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, không ngờ chủ nhân lại đối xử nhã nhặn như thế với nữ tử trước mặt này, còn nữ tử này nghe giọng nói thì có vẻ rất thản nhiên, thật sự rất hiếm thấy!
Nàng ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình, tiếp tục công việc còn đang dở dang.
Mấy người Sở Kiều Tịnh chậm rãi dạo bước trong vườn, Bắc Thanh giải thích kỹ càng. Sở Kiều Tịnh nhìn dược thảo được gieo trồng dưới đất thì không khỏi ngạc nhiên.
Thậm chí có một số loại dược thảo chưa bao giờ có trong không gian của nàng, xem ra người này rất có bản lĩnh.
Trong lúc hai người họ đang nói chuyện với nhau, đột nhiên có một thị vệ xông tới, nói nhỏ bên tại Bắc Thanh vài câu.
Chỉ thấy sắc mặt của Bắc Thanh không thay đổi, hắn ta chắp tay với Sở Kiều Tịnh: "Tại hạ có chút việc cần phải rời đi một chút, mong cô nương thông cảm."
Nói xong, hắn ta lại quay sang bên cạnh nói: "Liên Chi, dẫn hai vị khách quý này đi dạo đi."
Nói xong, Bắc Thanh lại áy náy nhìn Sở Kiều Tịnh rồi quay người rời khỏi vườn.
Liên Chi đứng bên cạnh bỏ đồ trong tay mình xuống, nhanh chóng đi về phía Sở Kiều Tịnh, tươi cười cúi người nói: "Nô tỳ Liên Chi, cô nương có việc gì cần thì cứ nói với nô tỳ!"
"Làm phiền ngươi rồi!" Sở Kiều Tịnh nhìn thị nữ trước mặt, bất giác có một chút thiện cảm, thân thiện gật đầu.
Liên Chi thấy thế thì vô cùng cung kính theo sau Sở Kiều Tịnh, nàng nhìn thấy hoa cỏ gì, nàng ấy sẽ giới thiệu nguồn gốc cho nàng nghe.
Dáng vẻ không nề hà việc gì đó càng khiến Sở Kiều Tịnh cảm thấy thoải mái hơn.
"òng ọc...
Lúc Liên Chi đang giải thích thì có một âm thanh vọng tới, Dư Nam đứng bên cạnh không khỏi xấu hổ gãi đầu.
Sở Kiều Tịnh bất giác nhướng mày nhìn hắn ta: "Ngươi đói rồi sao?"
"Ờm... hơi hơi ạ!" Mặt Dư Nam thoáng đỏ lên.
Tuy những lúc ở trước mặt chủ nhân, chủ nhân hay bảo bọn họ cứ chân thật làm chính mình, cũng từ lâu rồi trông họ với Sở Kiều Tịnh không giống như là chủ tớ mà giống như những người thân hơn, không câu nệ tiểu tiết.
Nhưng hôm nay đang ở trên địa bàn của người khác, hắn ta vẫn cần chút mặt mũi chứ!
Sở Kiều Tịnh chưa từng thấy Dư Nam câu nệ như thế, thấy hắn ta xấu hổ thì không khỏi buồn cười.
"Không ngờ lần này ra ngoài không thu hoạch được gì khác nhưng lại khiến da mặt của người mỏng đi không ít nhỉ"
"Chủ nhân.." Dư Nam bị Sở Kiều Tịnh trêu thì càng thấy ngại hơn, hắn ta ai oán nhìn nàng, như thể đang nói chủ nhân nói ta như thế, ta không cần mặt mũi nữa sao?
Sở Kiều Tịnh lại vờ như không nhìn thấy nét mặt của hắn ta, nhìn Liên Chi rồi nói.
"Liên Chi cô nương, không biết ở đây có gì ăn không?"
Đây cũng là lần đầu tiên Liên Chi nhìn thấy chủ tớ không phân biệt tôn ti như thế, trong lòng nàng ấy, chủ nhân và đầy tớ giống như trời và đất vậy.
Chưa bao giờ nói chuyện thoải mái đến thế, chủ nhân ở tít trên cao, sẽ không thân thiết với người hầu như vậy.
Chuyện này làm mới thế giới quan của Liên Chi, khiến nàng ấy bỗng thừ người ra.
Cho đến khi nghe thấy câu nói của Sở Kiều Tịnh, nàng ấy mới hoàn hồn!
"Trong vườn không có, nô tỳ sẽ đi đến nhà bếp lấy một ít thức ăn tới đây.
"Không cần phiền phức như thế, Liên Chi cô nương chỉ đường cho bọn ta là được!"
"Không phiền! Nơi này có rất nhiều hoa cỏ và dược liệu hiếm thấy, cô nương cứ từ từ thưởng thức trước, nô tỳ sẽ quay lại nhanh thôi." Nói rồi, Liên Chi cung kính củi người, sau đó quay lưng bỏ đi.
Sở Kiều Tịnh thấy nàng ấy rời đi thì quay sang nhìn nhau với Dư Nam, trong mắt toàn vẻ bất đắc dĩ.
"Cứ đi loanh quanh xem thử đi, đợi nàng ta quay lại."
Sở Kiều Tịnh đi đến vườn thuốc ở bên cạnh, nàng cũng chẳng có hứng thú gì với hoa cỏ, nhưng trên đường tới đây lại khá thích thú với dược liệu được trồng ở đây. "Mấy người là ai!"
Lúc Sở Kiều Tịnh đang ngồi trước dược liệu quan sát thì có một giọng nữ sắc bén từ bên cạnh vọng đến.
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên thì thấy người kia đang nhìn mình chằm chằm, khi nàng ta nhìn thấy gương mặt để lộ ra bên ngoài do bị gió thổi bay mạng che mặt của nàng, ánh mắt hiện rõ vẻ chê bai.
Thì ra là người mà chiều nay chủ nhân dẫn tới.
Thật sự không ngờ nữ nhân này lại xấu đến thế, tại sao chủ nhân lại đưa nàng đến đây!
Vẻ ghét bỏ trong ánh mắt nàng ta lại có thêm vài phần chán ghét.
"Các ngươi không biết người không có thông bài sẽ không được tùy ý ra vào vườn này sao!" Nàng ta nhìn dược thảo dưới đất, ngừng một chút rồi lập tức nghiêm giọng nói: "Chẳng lẽ mấy người tới đây để trộm dược thảo?"
Sở Kiều Tịnh từ từ đứng dậy, nàng phủi bàn tay vốn không dính đất cát của mình, sau đó lạnh lùng nhìn nữ tử kia.
"Ngươi nhìn ta như thế làm gì, dám làm mà không dám nhận sao? Thật sự không hiểu sao chủ nhân lại dẫn loại người như các ngươi về đây nữa! Không chỉ xấu xí mà tay chân cũng táy máy như thế!"
"Ngươi là Thái Điệp?" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh lạnh lùng, đôi môi anh đào khẽ mở.
Vừa rồi Bắc Thanh có hỏi Liên Chi tại sao lại ở đây một mình, Liên Chi đã từng nhắc đến cái tên này.
Liên Chi chỉ nhắc đến mỗi nàng ta, vậy chắc người quản lý cái vườn này cũng chỉ có hai người họ thôi!
Mà nhìn đám thị nữ đứng sau lưng nàng ta, cũng không khó đoán được thân phận của người này.
Chỉ là không ngờ tính cách của người này lại khác Liên Chi một trời một vực như thế.
Quả nhiên, nữ tử này nghe thấy Sở Kiều Tịnh gọi đúng tên của mình thì nghĩ bụng chắc là Bắc Thanh đã từng giới thiệu về mình, lập tức tỏ vẻ đắc ý: "Không sai, ta chính là Thái Điệp!"
"Ngươi đừng tưởng mình gọi đúng tên của ta thì ta sẽ tha cho ngươi. Khu vườn này rất quan trọng với chủ nhân, hôm nay ngươi không chỉ một mình đi vào đây mà còn muốn trộm dược liệu nữa, tội càng thêm nặng." Thái Điệp nói xong thì vẫy tay với người ở phía sau: "Mấy người các ngươi tới trói nàng ta lại, vả miệng năm mươi cái!"
Sở Kiều Tịnh nói xong, ánh mắt càng trở nên thâm trầm, nàng nhìn chằm chằm Thái Điệp, hơi thở lạnh như băng toát ra từ bên cạnh: "Còn từ 'trộm' này, cũng không nên dùng bừa bãi đâu! Nếu không để bị cắt lưỡi, không nói được thì lại không hay!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất