Sở Kiều Tịnh chậm rãi đi tới gần nam tử, vừa bắt mạch vừa hỏi: "Triệu chứng này của hắn ta kéo dài bao lâu rồi?"
"Đã bảy ngày rồi!"
"Mạch tượng của hắn ta ổn định, đúng là như đang ngủ, hiện tượng này của hắn ta từ đâu mà ra?"
"Người này là bằng hữu của tại hạ, tên là Thần Ca, bảy ngày trước hắn có việc ra ngoài, buổi tối quay về thì cảm thấy vô cùng đau đớn, toàn thân nóng rực. Hôm sau thì ngủ thiếp đi. Từ đó về sau, bảy ngày đều như vậy. Ban ngày ngủ say, ban đêm phát bệnh!"
Nói xong, sắc mặt Bắc Thanh hơi nặng nề, đây là lần đầu tiên Sở Kiều Tịnh thấy khóe miệng hắn ta không có ý cười.
Sở Kiều Tịnh suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy hơi khó hiểu, không có vết thương bên ngoài nhưng lại đột nhiên phát bệnh, hơn nữa triệu chứng còn kỳ lạ như vậy, khiến Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày.
"Triệu chứng của hắn không giống bệnh, mà giống độc! Chẳng qua không biết là độc nào thôi!"
"Tại hạ cũng từng nghĩ là độc, nhưng nếu là độc thì tại sao lại không có vết thương bên ngoài? Nếu chỉ hít qua mũi mà độc này lại có thể phát tác nhanh như vậy, hơn nữa còn mạnh mẽ đến thế, vậy thì đáng sợ quá rồi!" Ánh mắt Bắc Thanh lạnh lẽo, trong lòng vô cùng khó hiểu.
Sở Kiều Tịnh lại không nói gì, nàng chỉ mỉm cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn sang hắn ta: "Người hiểu độc trên đời này quá nhiều, vạn vật có độc tính trong thế gian cũng không ít, cho nên độc được nghiên cứu ra cũng có dăm ba bảy loại, chúng ta chưa từng thấy không có nghĩa trên đời này không có. Có lẽ độc này xuất phát từ đất nước có kỳ độc Tây Quận kia"
"Không thể nào! Tây Quận không hề có loại độc này!" Bắc Thanh gần như buột miệng phủ nhận lời Sở Kiều Tịnh nói.
Sở Kiều Tịnh không khỏi sững sờ, vẻ mặt săm soi: "Sao ngươi biết Tây Quận không có?"
Bắc Thanh như thể nhận ra mình lỡ lời, con ngươi chợt co rụt lại, sau đó khóe miệng lại cong lên nở nụ cười tượng trưng: "Khi đó hắn xuất hiện triệu chứng này, tại hạ đã nghĩ ngay là Tây Quận, cho nên đã phái người tới Tây Quận tìm từ lâu. Không hề có loại độc này"
Sở Kiều Tịnh nghe hắn ta giải thích, cảm thấy cũng coi như có lý, bèn gật đầu.
"Ta sẽ thi châm cho bằng hữu của ngươi trước, xem có thể giúp hắn ta tỉnh dậy không."
Nói xong, Sở Kiều Tịnh vươn tay vào trong tay áo, lấy một bao châm bạc ra, nhanh chóng thuần thục cắm vào huyệt vị của Thần Ca dưới cái nhìn chăm chú của Bắc Thanh.
Thời gian trôi qua từng chút một, ba người lẳng lặng quan sát người trên giường, thời gian dần trôi đi, tâm trạng của hai người cũng càng thêm căng thẳng.
"Sao vẫn chưa tỉnh vậy?" Bắc Thanh nhìn nam nhân nhằm chặt đôi mắt, bỗng thấy hơi buồn bực.
Sở Kiều Tịnh nhíu mày, kiểm tra lại lần nữa.
Chuyện gì vậy? Mạnh tượng vẫn như thế? Nàng dùng châm bạc đâm vào huyệt vị, để hắn ta cảm nhận được thế giới bên ngoài, cảnh báo trước cho hệ thống thần kinh, tạo ra phản ứng để hắn ta tỉnh táo lại.
Nhưng hôm nay châm bạc đâm vào lâu như vậy rồi mà vẫn không bị quấy nhiễu một chút nào.
Lẽ nào hệ thống thần kinh trong cơ thể hắn ta cũng không cảm nhận được kích thích từ huyệt vị sao?
Trừ khi là người chết mới như vậy, người sống sao có thể!
Sở Kiều Tịnh vô cùng kinh ngạc, ngón tay siết lại thành nắm đấm, tay nàng đặt lên gân dưới xương bánh chè của hắn ta, sau đó đập nắm tay vài cái.
Sở Kiều Tịnh nhìn cái chân không có phản ứng gì của hắn ta, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Tiếp đó lại đập thêm hai cái, vẫn không có phản ứng.
Sao lại không có phản ứng được.
Sở Kiều Tịnh như thể không tin, lại nhấc cánh tay hắn ta lên lặp lại mấy động tác, thần kinh của cánh tay hắn ta như thể không cảm nhận được, điều này càng khiến nàng kinh ngạc hơn.
Bắc Thanh ở bên cạnh tuy nhìn không hiểu, nhưng thấy Sở Kiều Tịnh nhíu chặt mày thì cũng biết sự phức tạp của độc này.
Lẽ nào thực sự phải trói Hề Tam Sinh tới xem bệnh bằng bất kể mọi giá mới được sao?
Nhưng nếu như vậy thì hoàn toàn đắc tội với Y các rồi.
Tuy bây giờ Y các chỉ là một y quán chữa bệnh bán thuốc, nhưng bởi quan hệ giữa Hề Tam Sinh và Hạ Lan thần y nên gần như nhận được sự bảo vệ của thế lực khắp giang hồ. Hơn nữa trong những thế lực lớn, còn có rất nhiều người đều từng chịu ơn của Y các.
Có lẽ thế lực của y giả không mạnh, nhưng cũng không có mấy ai dám đắc tội dễ dàng.
Dù gì nhà ai mà không có mấy người bị đau đầu chóng mặt chứ.
Thế nhưng...
Bắc Thanh không kìm được mà nhìn nam tử nằm trên giường, đầu lông mày nhíu càng chặt hơn.
Nếu hắn ta xảy ra chuyện... vậy thì...
Nghĩ đến đây, Bắc Thanh liền lắc đầu, tuyệt đối không thể.
"Cô nương có cách gì không?"
Sở Kiều Tịnh không trả lời hắn ta, vẫn tập trung kiểm tra suy nghĩ về tình hình của người bệnh trên giường.
Sau đó nàng nhìn sang phần đầu của Bắc Thanh, ánh mắt dần trở nên chắc chắn.
Nàng cầm một cây châm bạc lên, nhanh chóng cắm vào đỉnh đầu hắn ta, nhanh thoăn thoắt.
Chỉ thấy Bắc Thanh đang nằm thẳng trên giường bỗng mở mắt ra!
Ba người không khỏi vui mừng, nhưng thấy Bắc Thanh chỉ mở ra một lúc, rồi lại chậm rãi nhắm lại.
"Thế này là sao? Sao lại ngất xỉu tiếp rồi?" Bắc Thanh sốt ruột hỏi.
Chỉ thấy Sở Kiều Tịnh cất châm đi, sau đó rút hết châm trên người nam tử ra, đứng thẳng dậy, từ từ nói: "Triệu chứng của hắn ta quá kì dị, ta cắm châm bạc vào huyệt trước, nhưng phát hiện hình như huyệt vị thần kinh của hắn ta không thể cảm nhận được tất cả mọi thứ bên ngoài, đến cả huyệt vị trên chân và cánh tay cũng như vậy.
"Cho nên, lúc này ta mới thử kích thích thần kinh não của hắn ta, cũng chính là huyệt vị quan trọng nhạy cảm nhất cả người. Tuy hắn ta vẫn không tỉnh táo, nhưng may mà hắn ta có phản ứng."
"Có lẽ thần kinh cơ thể hắn ta bị độc phá hoại hoặc kiềm chế, cũng có thể đã tạo ra lá chắn nào đó, nhưng phần đầu thì không có. Cũng nói rõ được rằng, độc của hắn ta vẫn chưa ngấm hết toàn thân, có thể vẫn còn chỗ đột phá.
Giọng Sở Kiều Tịnh thanh thúy mát lạnh, như có ma lực khiến người khác yên tâm, tuy Bắc Thanh không hiểu nàng nói tới thần kinh gì, nhưng thấy nàng như vậy, hắn ta lại tự
dưng cảm thấy, nàng có thể chữa khỏi!
"Tiếp đó chúng ta cần đợi tới khi trời tối! Lúc hắn ta phát độc mới có thể quan sát tiếp được!" Sở Kiều Tịnh cắm từng cây châm bạc vào trong bao châm rồi cất đi, lúc này mới nói tiếp: "Ta ra ngoài hóng gió chút!"
"Tại hạ đi cùng cô nương! Cũng tiện dẫn đường giới thiệu cho cô nương luôn.
Sở Kiều Tịnh quay đầu nhìn Bắc Thanh, hoàn toàn không để ý mà gật đầu: "Vậy làm phiền các hạ rồi!"
Nói rồi, ba người cùng bước ra khỏi phòng.
Bên ngoài trời xanh nước biếc, bầu trời trong vắt không mây, cánh hoa đào màu hồng bay theo gió, từng luồng hoa thơm ập tới, thấm vào lòng người.
Sở Kiều Tịnh không kìm được mà nhoẻn cười, tâm trạng phức tạp cũng theo đó mà tốt hơn rất nhiều.
Bắc Thanh này biết tìm chỗ thật, sống ở nơi thế này, cách xa sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài, thực sự giống như Dư Nam nói, sống được thêm vài năm nữa.
Nhưng một nơi thế này không phù hợp với tính cách của người thần bí như phường chủ Bắc Thanh lắm. Thực sự không biết khi đó hắn ta nghĩ như thế nào nữa.
"Cô nương chê cười rồi! Phía trước có một sân vườn, còn trồng một vài loài hoa và thảo dược. Cô nương có muốn đi xem không?"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất