"Dù ngươi có nói thật hay không thì bây giờ ta đều không quan tâm! Các hạ cứ thoải mái đi!" Sở Kiều Tịnh nói xong liền hạ lệnh đuổi khách. 

Phường chủ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau đấy lập tức đứng dậy: "Nếu cô nương đã không tin những gì tại hạ nói, vậy coi như chúng ta giao dịch với nhau, thế nào!" 

"Ta không có giao dịch gì có thể làm với các hạ hết. Nếu muốn cược thì mời ra ngoài phòng." Sở Kiều Tịnh vươn tay về phía ngoài cửa, làm tư thế mời. 

Phường chủ cũng không nổi giận, khóe miệng cong nhẹ lên: "Tạm thời cô nương đừng nôn nóng, tại hạ thực sự không có ác ý! Cô cứu người giúp ta, thù lao chắc chắn rất cao, không những vậy, chỗ tại hạ còn có một viên cỏ Bách Linh, có thể dùng để đặt cọc! Nếu cô nương đồng ý, tại hạ sẵn sàng nói tin tức về Ca Vũ phường." 

Cỏ Bách Linh? 

Theo sách cổ ghi lại, cỏ Bách Linh là một linh dược cực kỳ quý hiếm, mức độ hiếm có không kém quả Khổ Hạnh. 

Trước đây Nhan Đóa đưa hạt giống của quả Khổ Hạnh cho Sở Kiều Tịnh, cũng không biết có phải thật không. 

Nhưng còn cỏ Bách Linh mà phường chủ nói thì không thể làm giả được, linh thảo quý giá như vậy có sức hấp dẫn vô cùng lớn với một y giả. 

Hơn nữa... đã lâu rồi không gian của nàng không thay đổi. 

Sở Kiều Tịnh suy nghĩ, bỗng chốc hơi do dự. 

Thấy dáng vẻ do dự của nàng, phường chủ liền thò tay vào tay áo. Sau đó một viên linh dược xuất hiện trong tay hắn ta. 

"Cỏ Bách Linh này coi như để đặt cọc, ý cô nương thế nào? Nếu có yêu cầu khác thì cứ nói ra." 

Nói rồi, phường chủ đặt linh thảo lên bàn. 

Sở Kiều Tịnh liếc mắt nhìn: "Được! Nhưng mà... hôm nay quá muộn rồi, để mai hẵng mang người đó qua đây" 

"Người bệnh không tiện đi lại, có lẽ tới mai phải phiền cô nương đi cùng tại hạ một chuyến." 

"Biểu hiện bệnh thế nào!" Sở Kiều Tịnh không khỏi nhướng mày, thấy hơi khó hiểu. 

"Ban ngày hôn mê bất tỉnh, tới đêm lại như bị hàng trăm nghìn con hỏa trùng cắn." Phường chủ nói, mặt toàn là vẻ nặng nề. 

Hắn ta từng tìm tới vô số y giả nhưng đều không biết nguyên nhân bệnh này, không biết phải chữa bệnh này như thế nào. 

Ban đầu hắn ta nghĩ tới Hề Tam Sinh, nhưng Hề Tam Sinh chỉ chữa cho ba người. Mà bởi vì Hề Tam Sinh xuất thần nhập quỷ, sau khi đặt ra quy tắc này, chỉ có bệnh nhân được chữa mới gặp được, gần như rất ít có người gặp được hắn. Mà hắn ta lại không thể đốt luôn Y các rồi trói người lại, nên giờ mới tìm tới Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày, lần đầu tiên nàng nghe thấy biểu hiện bệnh như vậy. 

Lẽ nào bị trúng độc sao? 

Sở Kiều Tịnh ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: "Vậy xế chiều mai ta sẽ đi cùng ngươi." 

"Vậy thì đa tạ cô nương!" 

Sở Kiều Tịnh nhìn hắn ta, lại đội đấu lạp lên: "Đôi bên cùng có lợi thôi." 

"Tại hạ tên Bắc Thanh!" 

Bước chân đi ra ngoài của Sở Kiều Tịnh dừng lại, nhưng nàng vẫn không quay đầu: "Ta nhớ rồi!" 

Nói xong, nàng phất tay đi ra khỏi cửa cách gian. 

Ngày hôm sau Sở Kiều Tịnh ăn bữa trưa xong, bèn dẫn Dư Nam tới thẳng Hồi Hồn phường. 

Trong Hồi Hồn phường, Bắc Thanh đã đợi từ lâu, thấy Sở Kiều Tịnh tới, hắn ta lập tức đứng dậy, mặt hiện vẻ kinh ngạc vui mừng. 

"Các hạ lại tới sớm nữa rồi!" 

"Muốn nhờ cô nương giúp nên đương nhiên phải tới sớm một chút!" Bắc Thanh chắp tay, tuy lịch thiệp đầy phong độ, nhưng khóe miệng hơi cong lên của hắn lại có đôi chút quyến rũ tà mị. 

Sở Kiều Tịnh làm như không nghe thấy, nàng nhanh chóng rót một chén trà, ngẩng lên uống cạn, lúc này mới khẽ nói: "Vậy thì xuất phát thôi!" 

Bắc Thanh chưa từng thấy nữ tử nào không câu nệ tiểu tiết như vậy, bỗng chốc hơi hoảng hốt, tới lúc phản ứng lại, ý cười nơi khóe miệng hắn ta càng sâu thêm. 

"Được, xe ngựa đã đợi ở bên ngoài rồi, nhưng lúc xuống xe ngựa, vẫn mong cô nương và tiểu huynh đệ này có thể che mắt lại. 

Bước chân Sở Kiều Tịnh khựng lại, nhướng mày, cũng không cảm thấy có gì không ổn. 

Dù gì người bệnh mà Y các nàng nhận cũng có rất nhiều người có thân phận hoặc không muốn tiết lộ, họ đều sẽ làm như vậy. 

Chỉ là, nàng không kìm được tò mò, rốt cuộc phường chủ Bắc Thanh này sống ở đâu? 

Nhưng mà... cũng không vội, dù gì một mảnh vải cũng chẳng ngăn cản được nàng. 

Nàng có không gian trong người, chỉ cần nàng muốn là có thể phóng đại cảm giác với thế giới bên ngoài lên vô số lần, cho nên chỉ cần xung quanh có gió có cây có cỏ có nước có sinh linh, là nàng có thể tìm lại được vị trí bằng phán đoán! 

Sở Kiều Tịnh suy nghĩ, trong mắt lóe lên vẻ ranh mãnh, nhưng giọng nói lại bình tĩnh đến lạ: "Được!" 

Sở Kiều Tịnh nói xong, Bắc Thanh liền mỉm cười, lịch thiệp vươn tay ra: "Vậy mời cô nương đi theo tại hạ. 

Ba người ra khỏi Hồi Hồn phường từ cửa hông, bước lên xe ngựa đã chuẩn bị từ trước. 

Không biết xe ngựa chạy bao lâu, từ từ dừng lại. 

Bắc Thanh lấy một cái khăn tay màu trắng từ trong lòng ra, đưa cho Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh bình tĩnh nhận lấy khăn tay, sau đó lại nhìn sang Dư Nam, che mắt lại: "Đi thôi!" 

Nói rồi, Sở Kiều Tịnh cầm đấu lạp lên, đưa một bên cho Bắc Thanh. 

Bắc Thanh hiểu ra ngay, cầm một bên của đấu lạp, xuống xe ngựa trước. 

Ba người xuống xe ngựa, giọng nói đầy mị hoặc của Bắc Thanh vang lên bên tai Sở Kiều Tịnh: "Bây giờ chúng ta phải ngồi thuyền, cô nương phải cẩn thận một chút" 

Nói xong, Bắc Thanh ra hiệu với phu xe, phu xe lập tức dừng xe ngựa ở một bên, sau đó chạy đi. 

Chẳng mấy chốc, chỉ thấy phu xe vừa mới rời đi đã chèo một chiếc thuyền không biết từ đâu ra tới. 

Bắc Thanh kéo đấu lạp, dẫn Sở Kiều Tịnh lên thuyền. 

Còn Dư Nam thì được phu thuyền dẫn lên thuyền. 

Lại trôi qua khoảng nửa canh giờ nữa, giọng Bắc Thanh vang lên. 

"Tới rồi." 

Sở Kiều Tịnh lấy khăn tay trên mắt xuống, đập vào mắt là một đình viện, hoa đào vây xung quanh, như đang tới chốn thế ngoại đào viên giữa hồ. 

"Chủ nhân, nơi này đẹp quá!" Dư Nam mê mẩn cảnh sắc trước mắt, không kìm được mà kinh ngạc thốt lên. 

Sắc mặt Sở Kiều Tịnh bình tĩnh, nhưng trong mắt lại có chút ý cười: "Thích à?" 

"Thích ạ!" Dư Nam lập tức gật đầu lia lịa. 

"Nếu thích thì đợi sau này chúng ta cũng xây một tòa thế này!" Vẻ mặt Sở Kiều Tịnh thản nhiên, không hề nhận ra là một Vương phi mà lại nói rằng sẽ xây một phủ trạch chỉ vì 

một câu nói của thuộc hạ. 

Dư Nam cũng không cảm nhận được, trên mặt là nụ cười xán lạn tuấn tú: "Thật sao! Vậy thì tốt quá! Sau này sống ở nơi này, có khi cũng sống được thêm vài năm đấy! Ha ha.." "Được rồi, chúng ta đi xem người bệnh đã rồi tính!" 

Ánh mắt lạnh lùng của Bắc Thanh đảo giữa hai người. 

Thần Vương phi này chiều chuộng thuộc hạ không phải bình thường thôi đâu. 

eyJpdiI6ImlVT3R4cjRLXC9SclQ2VVlBZDRyUWZBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRzbWNmUmdob3hPaEJPZ0M2RUZBekNIMDlIazY5WUhESndDbklTeWZ3RDE3VHdzOGZvdW9FXC9jdTlYR3JvRnVXSmJwV3FpTTFhZFVtajRoZnB6NUFGREZMNWFUS3dyWVE5YUMxa2xscXJGZ2liYnpTVlhuWklUME50UFkyXC9cLzNqNHQ4VkdTRzhoVGQxTmY2ZU5KdjFLdGh5U3FPZHE4SmRaMDErc0hUQ2U2OTh4OGFpU2dpdCtiS2ZzZmdOZldObUJVeDZBZU55RWFiQjN6Y0VORVJBeVwvcTlQSXlXTzczUzROOXZ2ZktFTkZLWmNGMHVtZ0s1SzJLdGRVVE12aSt1R2xDK2tBdnk1OVBKNGNxaldcL0VhcXBLdGxKcjZwZGFiSlpDUkpoeXRIdWZqWDhcL2xlOFRrenhpQ2Q4V3ROd3hDYTRlS3VoRDh4Y0tKREVWMzVzSEpyNGhRMlhNY3ZqXC9RVDY2MTJCS2owU2w2Y05NTnJcL0ZOVE9vV3VLUFQ3dkRNIiwibWFjIjoiYWMzODMzZWFhZTI0ZmU4ZGJmMGIxZjEwZmE1M2QwMmY2MmQ1Yzc0Y2JlMzU2OGVhMmY3NDUyMWJhYTg3NTA4ZiJ9
eyJpdiI6Ik44amVUZ0k5bnhuQ21mUkVheHFUZWc9PSIsInZhbHVlIjoiU1FGSkF2TzFuU2JYQlhRZkk5Y2RHMSs5UURsdldZb3ZlSWcyWGpcL2lkb01iTUNWOFd4QVZtR3FUWTNnalp6RkRPYnFyWm14b1dzaUx0WkVaczJMTlZUd2NCTExkRVlXbzFzVmp0OWZhTTN2VGFLanZoOEY0Y2RpTDJcL1JPckJCVHBLQUlNRWNBaWppaVpkczR5cmNxZm1nQjVkOVpDNEdqVzNLMEllVWRQU2NpU2NoTlp6SndKb2h4V0NlUHR4bjJIUWtcLzBiMTZlMGdzNFgydWdPWTR1SCtTejVNd3dGYktreFB5aHZ1dWpjT052RXJXeG53Umk4Q3paRFJNVkpRbCIsIm1hYyI6IjBiNWU4ODUyZGJhZTgzNmY4ZTdmZjc4Y2NhNzIzZTE0OWI4OWZkNzIyODE1OWY4MjEzNmViYmFhZTc3ODU5NzQifQ==

Đi theo bước chân Bắc Thanh, hạ nhân trên đường thi nhau hành lễ, Sở Kiều Tịnh đi theo hắn ta tới một căn phòng, có một nam tử trẻ tuổi đang nằm trên giường, làn da màu bánh mật, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đôi mắt nhắm chặt trông vô cùng an ổn, làm gì có chút cảm giác bệnh tật nào.

Ads
';
Advertisement
x