Sở Kiều Tịnh vừa về viện, Dư Bắc đã xuất hiện trước mặt nàng.
"Chủ nhân!" Dư Bắc cung kính chắp tay.
Sở Kiều Tịnh ngước mắt lên nhìn hắn ta: "Giờ này ngươi nên về Hồi Hồn phường mới phải chứ!"
"Thuộc hạ tới để báo với chủ nhân, thuộc gặp phường chủ cũ của Hồi Hồn phường rồi ạ!"
Sở Kiều Tịnh vừa nghe vậy thì lập tức nảy sinh hứng thú, không kìm được hỏi: "Ồ? Thế nào, hắn ta có muốn bán Ca Vũ phường không?"
Dư Bắc lắc đầu, mặt hơi mất tự nhiên: "Hắn ta nói Ca Vũ phường đã bán cho người khác rồi ạ! Chúng ta tới muộn rồi!"
"Bán cho ai?"
"Vẫn chưa tra được!"
Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày, Ca Vũ phường và Hồi Hồn phường nối liền với nhau, một trong số lối vào được xây ở trong Ca Vũ phường. Tuy thời gian trước đã mở một lối vào khác, nhưng lối vào trong Ca Vũ phường vẫn không thể bỏ đó được.
Bởi thời gian trước Ca Vũ phương và Hồi Hồn phường đều thuộc về phường chủ cũ, lối vào trong phạm vi của hắn ta sẽ không có vấn đề quá lớn, cho nên nàng vì xoay vòng vốn mà không vội vàng thu mua Ca Vũ phường.
Bây giờ Ca Vũ phường rơi vào tay kẻ khác thì chưa chắc. Phải biết rõ chủ mới của Ca Vũ phường là ai mới được!
"Sao ngươi tìm được phường chủ cũ?"
"Là hắn ta chủ động tới Hồi Hồn phường. Hơn nữa hắn ta còn bảo thuộc hạ gửi một câu cho người.
"Câu gì?" Sở Kiều Tịnh chợt thấy tò mò.
"Nói tối nay hắn ta vẫn sẽ tới Hồi Hồn phường, nếu người muốn biết chủ nhân mới của Ca Vũ phường là ai, đến lúc đó sẽ nói" Dư Bắc nói từng câu từng chữ, trong lòng không kìm được mà hơi bất an. Mục đích của người này dường như quá mạnh, hơn nữa, cứ như thế ban đầu hắn ta chuyển Hồi Hồn phường cho chủ nhân đã là một cái bẫy.
Mắt Sở Kiều Tịnh tối đi, nhìn thời gian rồi gật đầu: "Thời gian vẫn còn sớm, để tới đêm rồi chúng ta sẽ xuất phát!"
Dư Bắc hơi do dự, nhìn Sở Kiều Tịnh: "Chủ nhân, người này làm như vậy, e rằng lại có mục đích gì đó, có nguy hiểm không!"
"Ở địa bàn của chúng ta, hắn ta không dám làm gì đâu!" Sở Kiều Tịnh nhếch khóe môi nở nụ cười lạnh, sau đó lại nói: "Bên Dư Tây thế nào rồi?"
"Hai ngày trước gửi thư tới, nói tất cả đều thuận lợi! Vài ngày nữa là có thể chuẩn bị ổn thỏa, tới lúc đó sẽ quay về!"
"Ừm, bảo hắn chú ý an toàn!"
Nói rồi, Sở Kiều Tịnh cho người chuẩn bị thức ăn.
Mặt trời ngả về tây, màn đêm dần tối. Khi tia nắng hoàng hôn cuối cùng biến mất trên đỉnh núi, đêm đen buông xuống.
Sở Kiều Tịnh không cải trang thành nam giống như trước đây, mà đội đấu lạp, đeo mạng che mặt màu trắng để che mặt lại, xuất hiện trong Hồi Hồn phường từ cửa sau, lên thẳng cách gian.
Vừa vào cửa đã thấy nam tử mặc cẩm phục màu đen ngồi trước bàn, mặt nạ màu bạc che hơn nửa khuôn mặt, đôi môi kiều diễm như nữ tử, đang chậm rãi thưởng thức trà.
Lần trước Sở Kiều Tịnh gặp hắn ta, hắn ta bị mũ áo choàng che lại, không thấy chút làn da nào, nhưng không ngờ da của người này lại trắng nõn như vậy.
Hắn ta thấy Sở Kiều Tịnh đi vào, bờ môi đỏ kiều diễm cong lên nở nụ cười tà mị, nhưng đôi mắt qua khe hở của mặt nạ lại không có chút ý cười nào. "Cô nương để tại hạ chờ lâu quá!"
"Là các hạ tới sớm thôi!" Sở Kiều Tịnh mỉm cười, ngồi luôn xuống.
Phường chủ sững sờ một lúc, lập tức bật cười: "Ha ha, cô nương vẫn nhanh mềm nhanh miệng như vậy!"
Sở Kiều Tịnh thản nhiên rót một chén trà cho mình, không nói gì mà chỉ lẳng lặng uống.
Đôi mắt phường chủ tối đi, sau đó trong mắt có thêm đôi phần tán tưởng, lên tiếng trước: "Cô nương không hỏi tại sao tại hạ lại gọi cô tới à?"
Sở Kiều Tịnh chậm rãi đổ một giọt trà cuối cùng trong chén vào miệng, lúc này mới nói: "Nếu các hạ đã muốn nói thì không cần ta hỏi các hạ cũng sẽ nói, ta cần gì phải phí lời
chứ?"
"Ha ha... được lắm. Đúng vậy, thế thì tại hạ không quanh co lòng vòng nữa." Phường chủ nói, sau đó đích thân rót trà cho Sở Kiều Tịnh, từ từ lên tiếng: "Tại hạ muốn mời cô nương chữa bệnh!"
Bàn tay cầm chén trà của Sở Kiều Tịnh khựng lại, nhìn nam nhân trước mặt qua lớp lụa mỏng, đầu lông mày không nhịn được mà nhíu lại.
Lẽ nào hắn ta biết, nàng chính là... Hề Tam Sinh, các chủ Y các?
Nhưng dáng vẻ nàng cải trang thành nam, người khác sẽ không nhìn ra mới phải chứ!
Nàng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, giọng điệu bình thản: "Hình như các hạ tìm nhầm người rồi"
Sở Kiều Tịnh nhìn hắn ta, nói lần nữa: "Cách đây không xa chính là Y các, nếu muốn khám bệnh, nơi đó mới có người mà các hạ cần tìm."
Phường chủ cũng không sốt ruột, ngón tay thon dài gõ nhịp lên mặt bàn, đôi mắt hơi lóe sáng, miệng tuy vẫn cười, nhưng đôi mắt lại khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh lùng.
"Tại hạ vẫn chưa hồ đồ đến mức bệnh nặng thì vái tứ phương.
Phường chủ nhìn nàng, muốn biết biểu cảm sau mạng che mặt của nàng, sau đó lại nói: "Các chủ y các Tam Sinh thần y, một tháng chỉ chữa cho ba người, tiêu chuẩn tháng này đã đủ, cho nên có tới cũng vô dụng!"
"Vậy thì tìm y sư khác là được! Dù sao y sư của Y các cũng khó tìm ở bên ngoài, tốt hơn ta nhiều!" Giọng điệu Sở Kiều Tịnh thản nhiên, mặt không chút biểu cảm.
Phường chủ cười khẩy, đôi môi đỏ ửng nhưng không ẻo lả chút nào hơi cong lên: "Cô nương khiêm tốn rồi, chắc cả cái Bất Dạ Thành này, chỉ có y thuật của cô nương là có thể so sánh với Tam Sinh thần y thôi!"
y
Phường chủ nói xong liền dừng lại, trong lúc Sở Kiều Tịnh đang sững sờ, hắn ta đột nhiên tới gần, đè giọng xuống: "Cô thấy tại hạ nói có đúng không, Thần Vương phi?"
Mi tâm Sở Kiều Tịnh lập tức giật nảy, đứng phắt dậy! Cảnh giác nhìn hắn ta.
Tâm trạng phường chủ có vẻ rất tốt, hắn ta tiếp tục thoải mái uống trà, như thể câu nói kia không phải hắn ta nói vậy.
Sở Kiều Tịnh tiếp tục quan sát nam nhân trước mặt, nhíu chặt mày nhìn chằm chằm hắn ta với đôi mắt sắc bén như chim ưng, suy ngẫm.
"Cô nương không cần phải như vậy, dù sao tại hạ cũng không có ác ý, chỉ muốn mời cô nương chữa trị cho một người bệnh giúp ta thôi."
Sở Kiều Tịnh như đã thông suốt hơn chút, đầu lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, mặt đầy vẻ lạnh lùng: "Các hạ dựa vào đâu mà cho rằng ta sẽ giúp một người ngay từ lúc bắt đầu đã lôi ta vào tròng chứ?"
"Chắc hẳn dù ta không thẳng ván cược kia của ngươi, phường chủ cũng sẽ chuyển Hồi Hồn phường cho ta bằng lý do khác đúng không!"
"Còn cả Ca Vũ phường này nữa, có lẽ ngay từ lúc bắt đầu phường chủ đã không định giữ lại, nhưng cũng không định bán cho ta!"
"Ngươi đã biết thân phận của ta ngay từ đầu! Chẳng qua ta không biết rốt cuộc ngươi có mục đích gì thôi!"
Giọng Sở Kiều Tịnh đột nhiên lớn hơn, lấy đấu lạp xuống, giọng nói lạnh lẽo, đôi mắt đen láy trong suốt như có băng lạnh khiến người ta thấy lạnh căm.
Phường chủ chưa từng thấy có ai nhìn hắn ta bằng ánh mắt như vậy, tuy sự tích về Sở Kiều Tịnh đã tới tại hắn ta từ lâu, nhưng hôm nay gặp mặt, hắn ta cũng không khỏi cảm thán về khí thế trên người nàng.
Nhưng cũng chỉ sững sờ một lúc, sau đó lại thả lỏng.
Ngay từ đầu người này đã có mục đích, nếu nàng tin hắn ta, e là còn chẳng bằng cái tên ngu si vô dụng Dạ Tinh Húc kia.
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất