Sở Kiều Tịnh ngước mắt nhìn Dạ Tinh Húc, lông mày hơi nhướng lên: "Húc Vương tự luyến như vậy không tốt đâu, lẽ nào người cười trong khắp thiên hạ này đều đang cười ngươi sao? Hay là, trong lòng Húc Vương ngươi quá khát vọng được người khác chú ý!" 

"Ngươi... Ngươi miệng lưỡi sắc bén, bổn vương không nói lại được ngươi!" Dạ Tinh Húc bực bội nhìn sang chỗ khác, đúng lúc đối diện với khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Thượng Quan Ý, không khỏi sững sờ. 

"Thượng Quan Trắc phi sao thế! Sao sắc mặt kém quá vậy" 

Nghe Dạ Tinh Húc hỏi vậy, ánh mắt Thượng Quan Ý lóe lên, nhanh đến mức khiến người khác không thể bắt được, sau đó không khỏi nhìn sang Sở Kiều Tịnh, vẻ mặt càng thêm dè dặt, dáng vẻ chịu uất ức nhưng không dám nói. 

Thấy vậy, Dạ Tinh Húc lập tức hiểu ý mà Thượng Quan Ý biểu đạt, tức giận nhìn Sở Kiều Tịnh: "Lại là nữ nhân ác độc này, suốt ngày chỉ biết ức hiếp người nhỏ yếu, có giỏi thì ngươi ức hiếp bổn vương đi này!" 

Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn Dạ Tinh Húc đại diện cho công lý, bỗng thấy đau đầu, ánh mắt cũng vô cùng lạnh lẽo: "Nàng ta nói với ngươi là bổn vương phi ức hiếp nàng ta sao?" "Ngươi biết rõ còn cố hỏi! Nàng ấy không nói câu nào cả!" 

"Không nói mà ngươi lại biết bổn vương phi ức hiếp nàng ta? Lẽ nào ngươi là con sâu trong bụng nàng ta sao!" 

Sở Kiều Tịnh khinh thường nhìn hắn ta, giọng điệu bình tĩnh toát lên đôi phần ngông nghênh. 

Dạ Tinh Húc càng thêm tức giận, cũng chẳng biết sao lại có loại người như thế này nữa. Hắn ta không kìm lòng được mà nghiêm túc chính trực nói: "Nàng ấy lương thiện dịu dàng như vậy, đương nhiên không dám lên án ngươi rồi, nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, rõ ràng là bị ngươi ức hiếp nhưng không dám nói! Dám làm không dám nhận, thật sự không biết sao Tam ca lại để ngươi sống trong Vương phủ lâu như vậy nữa!" 

"Bổn vương thích!" Sở Kiều Tịnh còn chưa nói gì, đôi mắt Dạ Chí Thần ở bên cạnh đã toát ra sự âm trầm, giọng lạnh căm. 

Dạ Tinh Húc đâu có ngờ Dạ Chí Thần lại đột nhiên lên tiếng, lập tức kinh ngạc: "Tam ca! Sao huynh có thể nói giúp nàng ta như vậy được, huynh không thấy Thượng Quan Trắc phi đã bị ức hiếp thành ra thế nào rồi sao!" 

"Làm tốt việc trong bổn phận của đệ đi!" Dạ Chí Thần lạnh lùng nói, trong mắt toàn sự cảnh cáo. 

Cứ thế khiến Dạ Tinh Húc nghẹn họng không nói được gì. 

Sở Kiều Tịnh khinh thường nhìn Dạ Tinh Húc, ánh mắt toàn là vẻ châm chọc: "Ngươi tưởng Tam ca của ngươi là đồ ngốc sao? Nếu bổn vương phi ức hiếp nàng ta, hắn sẽ không biết chắc?" 

Nói rồi, nàng nở nụ cười lạnh, sau đấy lại nói: "Đầu óc là thứ tốt, nhưng sao một số người lại không có chứ!" 

"Ngươi... Ngươi mắng bổn vương không có đầu óc à! Nữ nhân nhà ngươi... 

Sở Kiều Tịnh chỉ nhìn hắn ta bằng ánh mắt như nhìn đồ ngốc, sau đó không để ý tới Dạ Tinh Húc nữa, cất bước đi ra khỏi viện. 

Dạ Chí Thần thấy Sở Kiều Tịnh rời đi thì cũng chậm rãi đi ra ngoài: "Ta đưa nàng về!" 

"Ấy, Tam ca... đệ còn có chuyện muốn nói mà!" Dạ Tinh Húc thấy Dạ Chí Thần rời đi, bèn theo sát đằng sau. 

Dạ Tinh Húc tự biết không nói lại được Sở Kiều Tịnh nên cũng không giằng co gì nữa, chỉ có trong mắt là hiện lên vẻ khinh thường như có như không. 

Cả một đường Dạ Tinh Húc đi theo bên cạnh Dạ Chí Thần, huyên thuyên không dứt, lúc thì nói gần đây mình tốn sức bao nhiêu phát hiện ra cái gì, lúc thì lại hỏi cái này cái nọ. "Hầy, đúng rồi Tam ca, huynh biết không? Bây giờ ngày nào cũng thế, trời còn chưa sáng mà đã có người xếp hàng ở Y các rồi, đúng là oách thật." 

"Huynh nói xem, Tam Sinh thần y còn trẻ mà sao lại có y thuật cao siêu như vậy chứ, lẽ nào là thần tiên chuyển thế sao?" 

"Đúng là thần tượng của đệ mà. Không nói tới y thuật, chỉ riêng vẻ bề ngoài đó thôi, e là chỉ có Tam ca mới so sánh được. 

"Nhưng đáng tiếc... đệ cũng chỉ gặp được hắn hai lần, mấy ngày nay người được phái đi ngồi canh nói Tam Sinh thần y không ở Y các, cũng không biết đi đâu. Nếu không đệ chắc chắn phải kết giao bằng hữu mới được." 

"Đúng rồi Tam ca, huynh nghĩ đệ tới Y các làm việc vặt được không? Hay là đệ bái Tam Sinh thần y làm sư nhỉ, như vậy chẳng phải sẽ được thấy thần y chữa bệnh sao!" "Tam ca... huynh có nghe đệ nói không vậy." 

Dạ Chí Thần dừng chân lại, nhìn sang Sở Kiều Tịnh. 

Sở Kiều Tịnh không khỏi kinh ngạc, đang nói tới Tam Sinh thần y, hắn nhìn nàng như vậy làm gì? Lẽ nào phát hiện nàng chính là Hề Tam Sinh... 

Trong lòng nàng không khỏi thấp thỏm, sau đó chỉ nghe thấy hắn chậm rãi nói: "Cho đệ ấy một châm đi, lắm lời quá!” 

Sở Kiều Tịnh nghe vậy, sau khi sững sờ xong thì cười "phụt" ra tiếng. 

Đây chắc chắn là ca ca ruột rồi. Lại đi chê hắn ta phiền, bảo nàng châm cho câm luôn! 

Sắc mặt Dạ Tinh Húc lập tức tối sầm: "Tam ca, sao huynh có thể như vậy được chứ. Đệ là đệ đệ ruột của huynh mà!" 

"Bây giờ ta lại hơi nghi ngờ rồi đấy!" Nói xong, Dạ Chí Thần lại tiếp tục đi về phía trước. 

Sở Kiều Tịnh càng cười dữ hơn, Dạ Chí Thần đang chọc cười đấy à? 

Nhưng tính cách hai người này đúng là khiến người khác dễ hiểu lầm thật! 

"Cười cười cười! Ngươi cứ đắc ý đi!" Dạ Tinh Húc thấy Dạ Chí Thần không để ý đến mình thì giận dữ nhìn sang Sở Kiều Tịnh đang cười hớn hở, nói tiếp: "Chẳng phải ngươi cũng biết y thuật sao? Nghe họ nói y thuật ngươi siêu nhiên, chắc là nói quá chứ gì? Chút y thật này trước mặt Tam Sinh thần y cũng chỉ như con kiến thôi! Có gì để mà đắc ý chứ!" "Vậy thì bổn vương phi cũng tốt hơn mấy người chẳng biết gì." Nói rồi, Sở Kiều Tịnh sải bước chân sung sướng, nhanh chân đi về phía trước, chẳng mấy chốc đã về tới viện. 

Dạ Tinh Húc sững sờ nhìn bóng dáng lần lượt rời đi của hai người, âm thầm cắn răng! 

Hừ, có gì hay chứ, sớm muộn cũng có một ngày hắn ta phải làm đồ đệ của thần y! 

Ở bên kia, Dạ Chí Thần đã về tới thư phòng, trên bàn sách có một cuộn tranh được trải phẳng. 

Dạ Chí Thần suy ngẫm nhìn nhân vật trên cuộn tranh, trên cuộn tranh rõ ràng là Hề Tam Sinh. 

Lương Nhân yên lặng đứng bên cạnh không nói lời nào. 

"Vương phi có ca ca đệ đệ gì lưu lạc bên ngoài không!" Dạ Chí Thần liếc mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh tế trên cuộn tranh, bình tĩnh cất lời. 

"Bẩm chủ nhân, không tra ra được. Sở Thừa tướng chỉ có hai tử một nữ, thuộc hạ cho người điều tra kỹ hơn cũng không phát hiện ra có nhi tử thứ tư!" 

Nói xong, Lương Nhân nhìn bức tranh, do dự nói: "Có phải chủ nhân nghĩ nhiều rồi không, Tam Sinh thần y này tuy có thần thái giống Vương phi, nhưng dung mạo này lại khác rất nhiều. 

Dạ Chí Thần trừng hắn ta, chậm rãi cuộn tranh lại: "Bất Dạ Thành tự dưng xuất hiện người có y thuật tuyệt vời như thế này, sau lưng lại có Dược Cốc hỗ trợ, người này không đơn giản. Huống hồ y thuật của Vương phi kỳ diệu tương tự người này, mặt mày lại có thần thái giống như vậy. Nếu hai người thực sự có quan hệ gì với nhau, chắc là Vương phi có thêm một người ca ca đệ đệ, cũng không hẳn không phải chuyện tốt!" 

eyJpdiI6IitDZWxyRDljXC9RQ3plMVwvdGRsdVd5QT09IiwidmFsdWUiOiJBU21OTTRyXC9TdXNJXC9heHVPMndpcGFYWWF5cFI2WkdaeFcreHpiais5N0gzcUZmeVRmOXhCeTZrdHRWR0JnZVJ1U1NGaEgzZ0N1UjBaeDYwM1htZDM4Q0FuMEdXNzZrQzRGS2hEdnJKV1RncERhOXZwc05UWnl5YXowbHRWY1JXNTBzMENsdk9ZTit1Y1pmVTZ1K1F2eTliS3RYcVNTdE4rSGU0V0xnZGlFck1mT1dXN0E0MFVVa1drQ05tRjZqMzNKZWd2MnMyRkVaTDJhS0JTU2QxNzdlQUw0cGNyYkdJZ2NPOElYZTZRUHRTdUJ5aDJnSXk4NkhEakVuaDZLaGowVCtFR2JUXC9VV3Z6SWF5VjNKVkVlUFhnSE9vRzY1NEJlak1pOTV1blRTNmcxcndEcDJ1WHlpTThmZHdJRzU1RGloN3FzQkVHa2ErSlVaeHdFclwvaVh2OVVrNVVhRlhEQnpTSElNcEwwVTFUXC9qT1FoNXIrRVA5WXl6TnkzUHluQTFCOTFkcW1ONHRJQ2FzSXROYWRtcGZCbnhOYTh4ckNFVTlLcXBkd3VtR2xnZnVuRHU4eXlnSFRmaG5nUWU3TGV3TldVSVdJUVQxcnJcL0t3VVFtN25HRTg1bDZESVZnY250bGNmMTRtMzMrRmtPODlHWHJcL3NRa3BBTjJUOFNMS2tuczhsSjVkWVJIa3BpUnJ0OE5ITjJxQnR3TDZYU0xWOXhaVW5PSXlWUWJTcWVPUmxQcURLd1BiUXNVQkQyVEhuYW01ZlhycFZtQ2FxN1BqSkxrR2RaeGlsT1dUcHp6T0FMaExuRGlKU3NSdUk5Z1M0b1YxTTd4SHZXNmJVNGJITCIsIm1hYyI6IjFlOGVlYjk5YWJiYTc5ODVmMGU1MzUxYjIzMTI4MWE0NWYyOWNmNWVkMzgyMDM3NzQwMzE4MDhlNWZkMDczMzgifQ==
eyJpdiI6IjRYellMekc1a2RPdVZMRTY3N01tRmc9PSIsInZhbHVlIjoiTkdLQ3NkYjh2QmdrVUUxRXg2bUJ4OFdiMHJzU0JaVTF5OGplYmhGWVlONXhHTGd2Q3AyNm95RHhqZFoxbTZ4VWsrVXlIVURUV1hYbUNnZ0ZrY2pRc055R3I5SEEwdXIrMElSME1TR1ZwdDQwTm95UTdhak1kcUdoTzZMV3RDT013bHBOdmxiZEMwY3J3dzAydUNHRXBBZEJDeWdVV1dvaHBHbEh6blh6SUtpYTdyKzhHRCtXTlZZVFVQa0ZjV1pmbm9jMFdZWk00UHdRM2pjYkloenppTUZqRTF0eXREbFFrMzhBQ1lwMEw1U05xWVlZWFAweXhpYmVPQmc3K1VLZmxpRzhlVGd1UFpxR2p4RW9aQmVcL2h3RWgxdVdWb0pKbEdpZEtJd0hBT21zd3lBNmFcL1RqTHBxbFZ6c01GakdUM1lFdGhjUFFcL2YxS1VWSkt4am1VMVpXaSs4YjJQWEFLRlFtUG56Rm1IakVwV0tCVTc3dmVOVmp1NTJyS3BMV3lkWUhXRmNvQVFEM29LdTBXSVdac0czXC92TUR3VHJmQ3pvb3VNdXpUd0FJVzF3cVZLTm1hcWd3YTNtOVJvWitzbDZDUDN2N3VsRmx0YUdkRkpXKytRNHhDZHd3NEg0Q1I3ZDVmYkpXb25EUk1xNzNRbDJ0S3czWktzN0hnM0prUitBXC9CVXBlWG1hUFliZU8ycGdrQTEzeTFHQkJcL1FpOHZZSW1UMkxSdjh5VVlBQXlraE9ENEg0dVVleTR5dEtCakxna2d6WHorN0JYcVFRUFpxXC9ndjlzTWVJUU5zUjc2XC9MU3A5UU5iUXlBT1hFSEQrbFNcL0FDaWFwb0F1U3lIQmdoRTJDait6enVmNHVHVytLQk9oNHVZdUpNNTlrbkxUdWdjcjNnczNMSXBXT1FZdG1UV0V1Z0pTRllJM0t5MFFKa0RtSmJHVnZEM3Q2SStkWEhjNm5lR1V1RUtYZ3VcL2hLNDBodDlhXC9xM2g3ckEzY09QSXFEV2I1bGlzNDA2eGxUelwvSGk3Y0xzTUd1bWpzVzFLYXdtVVwvOXdjZEZqQm42Wm55UERmb0RIN2pxXC9zPSIsIm1hYyI6IjY4OTEwZDhhN2EzY2Q1YmQwYjliMDYyOWE4ODVhZGUzMTc3OWM1OWQ2YzM3YTgwZjhjMDk5NzdjMmRlYjY5ZDQifQ==

"Ừm, tiếp tục theo dõi Hồi Hồn phường chặt vào!" Ánh mắt Dạ Chí Thần lạnh lẽo, con ngươi sâu thẳm cao thâm khó dò.

Ads
';
Advertisement
x