"Tỷ tỷ hiểu lầm rồi! Ý Nhi chỉ cảm thấy nếu là hạng người dám vào phủ làm loại chuyện này thì không cần phải nghe hắn ta ngụy biện làm gì." Ngón tay trong tay áo của Thượng Quan Ý siết chặt lại, ngoài mặt thì vẫn bình thản.
Sở Kiều Tịnh liếc nàng ta, mặt đầy vẻ khinh thường: "Nha hoàn của người vu oan cho bổn vương phi, bổn vương phi công chính nghiêm minh, huống hồ Hiên Vương còn đang ở đây, đương nhiên phải chứng minh bản thân thì mới xong chuyện được. Ngươi đánh chết người rồi, chẳng phải bổn vương phi phải gánh nỗi oan này sao!"
Nói xong, Sở Kiều Tịnh lại nhìn sang đại hán: "Ngươi, nói tiếp đi!"
"Là... Là nàng ta ạ!" Đại hán run rẩy chỉ thẳng vào Phi Lan, sau đó nói: "Chính là nàng ta, bọn ta đã quen biết từ lâu, nàng ta nói hôm nay trong phủ có tiệc nên sẽ rất loạn, không ai để ý tới hai người bọn ta... có thể thoải mái.."
Đại hán không nói thẳng ra, nhưng người ngồi đây đều hiểu có ý gì. Đương nhiên chính là hai người vụng trộm với nhau không ai để ý.
Phi Lan nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi, không kìm được cơn giận: "Ngươi nói bậy, ta gọi ngươi tới... vì chuyện này bao giờ! À, ta biết rồi, chắc chắn ngươi bị nữ nhân này mua chuộc rồi chứ gì!"
"Phi Lan!" Thượng Quan Ý nghe vậy, sợ nàng ta mất lý trí nói những lời không nên nói, lập tức quát: "Không có chứng cứ thì không được nói lung tung."
Phi Lan cũng nhận ra suýt nữa mình lỡ lời, lập tức ngậm miệng lại.
Sở Kiều Tịnh cười như không cười nhìn hai chủ tớ: "Rốt cuộc là sao, các ngươi phải nói cho rõ ràng đi!"
Thượng Quan Ý hung ác nhìn nàng, gần như muốn nuốt sống nàng vào bụng.
Nếu bây giờ còn dây dưa nữa, chỉ e đại hán sẽ không chịu đựng được, chuyện nàng ta làm cũng sẽ bại lộ. Nếu thà chết không nhận, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu đại hán, e rằng tới lúc đó hắn ta sẽ chó cùng rứt giậu, cá chết lưới rách.
Bây giờ chỉ có thể...
"Phi Lan, nói đi, hai người các ngươi quen biết khi nào!" Trong mắt Thượng Quan Ý lóe lên vẻ không đành lòng.
Phi Lan sững sờ: "Chủ nhân...
Thượng Quan Ý không kìm được mà nhắm mắt lại, Phi Lan lập tức hiểu ngay, ánh mắt nhìn sang đại hán tướng mạo dữ tợn mọc râu đầy mặt bên cạnh. Trong mắt hơi tuyệt vọng, cuối cùng vẫn nói.
"Nô tỳ làm chủ nhân mất mặt rồi, hai người bọn ta đã quen biết từ lâu, tình đầu ý hợp nên mới có chuyện như hôm nay. Xin chuộc tội với Vương gia Vương phi!"
Sở Kiều Tịnh như thể đã nghĩ tới kết quả này từ lâu. Sở dĩ nàng dặn đại hán nói như vậy mà không phải lôi tất cả ra, là vì nàng biết, nếu chuyện vỡ lở, Phi Lan cũng chỉ là kẻ gánh tội thay, Thượng Quan Ý vẫn có thể rút thân sạch sẽ.
Còn nữa, là nàng ngăn đại hán lại giữa chừng rồi bảo hắn ta phản bội. Nếu cuối cùng nói ra sự thật, e rằng chuyện nàng đe dọa đại hán cũng sẽ bị nói ra.
So với như vậy, chẳng bằng kết quả này có giá trị hơn!
Cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có Phi Lan, nhưng nàng ta ở bên cạnh Thượng Quan Ý, cũng làm rất nhiều chuyện không có tính người giúp nàng ta. Bây giờ còn dẫn nàng tới phòng Thượng Quan Ý, bỏ thuốc nàng. Kết quả như vậy cũng hợp lý nhất rồi.
Sở Kiều Tịnh bình tĩnh lại, chậm rãi nói: "Hóa ra là lưỡng tình tương duyệt à, một cô nương chưa xuất giá như ngươi, đúng là mất hết thể diện! Nhưng nể tình các ngươi có tình cảm thật với nhau, bổn vương phi sẽ làm chủ cho các ngươi thành thân! Hai ngươi ra khỏi phủ sống với nhau đi."
Nói xong, nàng nhìn sang Thượng Quan Ý: "Muội muội cảm thấy thế nào?"
"Đừng! Đừng mà!" Phi Lan nghe vậy lập tức hoảng loạn: "Nô tỳ không muốn gả đi!"
"Không gả? Chẳng phải hai người các ngươi lưỡng tình tương duyệt sao? Lẽ nào đều là giả à?" Sở Kiều Tịnh ngước mắt lên, lại nhìn sang Thượng Quan Ý: "Hay là, nha hoàn mà muội muội dạy dỗ không những lén gặp người khác ở nơi như thế này, mà còn chỉ muốn cá nước thân mật, không nghĩ tới sau này?"
Thượng Quan Ý sững sờ, hoảng hốt nhìn sang Dạ Chí Thần và Dạ Minh Hiên, sợ họ hiểu lầm, từ đó mất danh dự, bèn vội vàng phủ nhận.
"Chắc tỷ tỷ hiểu lầm rồi, có lẽ Phi Lan cũng chỉ không nỡ rời xa Ý Nhi thôi."
Phi Lan nhìn ánh mắt cảnh cáo của Thượng Quan Ý, mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng, thất thểu quỳ ngồi dưới đất: "Nô tỳ chỉ không nỡ rời xa chủ nhân, không có suy nghĩ gì khác. "Vậy thì tốt, từ nay về sau ngươi cứ ra khỏi phủ với hắn ta đi." Sở Kiều Tịnh đứng thẳng lưng, vẻ mặt bình tĩnh, sau đó lại nói: "Phi Lan trước tiên là lén gặp người khác trong yến
hội bị bắt, sau đó có ý đồ giá họa cho bổn vương phi, đánh ba mươi roi để răn đe!"
"Còn Thượng Quan Trắc phi, không biết dạy dỗ, phạt đóng cửa suy nghĩ trong viện, không được cho phép thì không được ra ngoài." Nói xong, Sở Kiều Tịnh nhìn sang Dạ Chí Thần: "Vương gia cảm thấy thế nào?"
"Rất tốt!" Dạ Chí Thần bình tĩnh nói, ánh mắt nhìn Sở Kiều Tịnh vô cùng sáng rọi!
Thế là Phi Lan cứ thế bị người lôi xuống trong tiếng kêu gào, Thượng Quan Ý âm u nhìn Sở Kiều Tịnh, hận không thể gán lên người nàng những ngôn từ ác độc nhất trên đời này.
Sở Kiều Tịnh hồn nhiên không biết, nhìn sang Dạ Minh Hiên đang suy tư bên cạnh.
Dạ Chí Thần cảm nhận được ánh mắt của nàng, hơi nhíu mày, sau đó lạnh lùng nhìn sang Dạ Minh Hiên: "Vi đệ không giữ Nhị ca lại dùng bữa nữa, dù gì huynh còn phải về bàn chuyện của Sở Mạn Nhu với Nhị tẩu đúng không?"
Nghe vậy, sắc mặt Dạ Minh Hiên vốn đã khó coi lại lập tức càng thêm khó coi hơn, "hừ" một tiếng: "Không cần đệ phải nhọc lòng!"
Nói rồi, hắn ta phất mạnh tay áo rời khỏi Thần Vương phủ.
Dạ Minh Hiên vừa đi, trong viện cũng yên tĩnh lại. Sở Kiều Tịnh vươn vai, định rời đi.
Ai ngờ một giọng nam trong sáng vang lên từ cửa viện.
"Tam ca Tam ca!"
Sở Kiều Tịnh nghe thấy giọng nói này, vô thức nhíu mày lại.
Lại là cái đồ thiểu năng Dạ Tinh Húc này!
"Tam ca, đệ nghe nói trong yến hội hôm nay Nhị ca lén gian díu với người khác bị bắt ngay tại trận!" Dạ Tinh Húc nhanh chân chạy vào, nói xong liền kích động muốn kéo tay áo của Dạ Chí Thần.
Nhưng còn chưa chạm vào, Dạ Chí Thần đã nghiêng người tránh đi.
Dạ Tinh Húc loạng choạng về phía trước suýt nữa thì ngã.
Sau khi đứng vững cũng không bực bội, tủi thân nhìn Dạ Chí Thần: "Tam ca vẫn như vậy, chẳng phải chỉ kéo tay áo thôi sao?"
Dạ Chí Thần nhìn dáng vẻ hắn ta, bất lực nhíu mày: "Đệ biết từ đâu vậy!"
Nghe Dạ Chí Thần nói vậy, Dạ Tinh Húc không còn buồn bực khi bị ghét bỏ nữa, cười xấu xa: "Bên ngoài đồn hết lên rồi, nói Nhị ca và Sở Mạn Nhu sống nhờ trong Sở gia lén gặp nhau ở chỗ Thần Vương phi, bị người ở đây phát hiện!"
"Huynh nói xem, Nhị ca cũng bất cẩn quá, bình thường là người rất cẩn thận, sao lại không biết chọn thời gian và địa điểm ẩn nấp chứ! Giờ không tránh khỏi cảnh bị phụ hoàng mắng rồi!" Mặt Dạ Tinh Húc đầy vẻ kích động, hùng hồn nói.
Khóe miệng Sở Kiều Tịnh run rẩy, mạch não của tên này khác người thật, xảy ra chuyện thế này rồi mà vẫn còn nghĩ tới việc bảo người ta tìm nơi ẩn nấp!
Là người sinh ra và lớn lên ở cổ đại, lẽ nào không nên nghĩ rằng, làm chuyện thân mật trước khi thành hôn là không ổn sao?
Sở Kiều Tịnh không nhịn được mà cười nhạo lời hắn ta nói.
Nói rồi, Sở Kiều Tịnh định rời đi, Dạ Tinh Húc đi mấy bước chặn đường nàng lại: "Sao gió lại tới huyệt cười của ngươi được, ngươi đừng có lừa bổn vương! Nói mau! Có phải ngươi đang cười nhạo bổn vương không!"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất