Dạ Minh Hiên kéo nàng ta, Sở Mạn Nhu thuận thế dựa vào lòng hắn ta, đây vẫn là lần đầu tiên Sở Mạn Nhu cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ lồng ngực hắn ta, điều này khiến nàng ta càng thêm chắc chắn về hành động của mình.
"Hiên Vương, cầu xin ngài, hãy để Mạn Nhu đi đi! Chỉ khi ta chết rồi, tất cả mọi chuyện mới rõ ràng!"
Sở Mạn Nhu nhìn Dạ Minh Hiền với đôi mắt sưng đỏ, không khỏi khiến hắn ta thấy rung động.
Hơn nữa nhiều người nhìn thấy chuyện ngày hôm nay như vậy, nếu Sở Mạn Nhu chết, e là họa chỉ dính líu tới hắn ta thôi.
Huống hồ, thấy nàng ta như vậy, có lẽ chuyện này cũng không liên quan gì tới nàng ta, có khi là Thượng Quan Ý dùng chiêu xấu để đối phó Sở Kiều Tịnh!
Đồ ngu xuẩn Thượng Quan Ý này!
"Được rồi, bây giờ chuyện đã xảy ra rồi, nếu nàng chết, e là sẽ có người nói bổn vương đàn áp độc đoán. Nàng yên tâm, bổn vương sẽ chọn ngày nạp nàng vào phủ!"
Nói xong, Dạ Minh Hiên buông Sở Mạn Nhu ra.
Bởi vì Dạ Minh Hiên đã nói như vậy, Sở Mạn Nhu không làm loạn nữa, nhưng không biết do khóc hay do vận động lúc trước quá mệt, nàng ta cứ thế ngất đi.
Sở Kiều Tịnh không kìm được mà liếc nhìn Sở Mạn Nhu, trong lòng chợt cười mỉa, ngất xỉu đúng lúc thật đấy.
Thượng Quan Ý vội vàng đỡ lấy Sở Mạn Nhu: "Chắc là buồn thương quá nên ngất xỉu đây mà. Người đâu, đỡ Mạn Nhu cô nương tới thiền điện nghỉ ngơi."
Sở Mạn Nhu được người đỡ xuống.
Trong viện bỗng chốc càng thêm yên tĩnh. Vì Dạ Minh Hiền vẫn còn phải biết đầu đuôi mọi chuyện nên không quay về.
Thượng Quan Ý nhìn mấy người ở đây, phá vỡ sự im lặng trước: "Phi Lan, ngươi nói đi, rốt cuộc là thế nào!"
Lúc này Phi Lan đã chảy nước mắt đầy mặt, nghe thấy Thượng Quan Ý hỏi vậy, nàng ta đột nhiên hoàn hồn lại, lập tức quỳ thẳng người, căm hận nhìn Sở Kiều Tịnh: "Chính là nàng ta! Nam nhân này là do nàng ta tìm tới! Vương gia, chủ nhân, hai người phải làm chủ cho nô tỳ!"
"Vương phi tìm? Phi Lan, ngươi không thể nói bậy được đâu!" Mặt Thượng Quan Ý lộ vẻ quan tâm, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Chính là nàng ta, chính mắt nô tỳ nhìn thấy người này đi ra từ chính điện, sau đó nô tỳ vừa định đi tìm người thì bị hắn ta đánh ngất xỉu, lúc tỉnh lại... sau khi tỉnh lại thì... hu hu... xin Vương gia làm chủ cho nô tỳ.
Sở Kiều Tịnh lạnh lùng nhìn hai chủ tớ biểu diễn, liên tục cười khẩy trong lòng.
Chỉ bằng trình độ này mà đòi chơi trạch đấu gì chứ!
Sở Kiều Tịnh "hừ" lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Phi Lan, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo: "Sao nào? Bổn vương phi có thù với ngươi à? Nên mới tìm người hủy sự trong sạch của ngươi sao?"
"... Có thể do nô tỳ là tỳ nữ bên cạnh Thượng Quan Trắc phi, Vương phi đố kị Trắc phi nên mới nghĩ cách hủy sự trong sạch của nô tỳ, để Trắc phi không có người thân cận bên cạnh nữa!"
"Ồ, lý do này cũng hay đấy!" Sở Kiều Tịnh đứng thẳng dậy, mỉm cười.
Khiến người khác thấy khó hiểu, tiếp đó lại nghe thấy nàng nói: "Thế nhưng... bổn vương phi cần gì phải đố kị với một ả thiếp như nàng ta, đố kị nàng ta không có học vấn giỏi như bổn vương phi sao? Đố kị nàng ta không được Hoàng thượng khâm thưởng kim bài? Hay là đố kị nàng ta không có chức quan như bổn vương phi?"
Sở Kiều Tịnh dùng giọng nói ôn hòa nhất nói những lời châm chọc nhất, khiến sắc mặt Thượng Quan Ý lập tức tái mét.
Phi Lan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của nàng, vô cùng bất mãn, tức khắc hô hào lên: "Người... Người đố kị chủ nhân nhà ta được Vương gia sủng ái! Cho nên người mới không từ thủ đoạn!"
Sở Kiều Tịnh sững sờ, nếu là sủng ái... Điều này khiến nàng nhíu mày, trong lòng cũng thấy hơi buồn bực.
Hai chủ tớ thấy vậy, mặt hiện lên vẻ đắc ý, vừa định nói tiếp thì chợt nghe thấy giọng nói lành lạnh của Dạ Chí Thần vang lên.
"Chuyện sủng thiếp diệt thê, bổn vương không làm được!"
Nói cách khác, bổn vương từng sủng ái Thượng Quan Ý hồi nào!
Lời này khiến những người ở đây đều sửng sốt, nhưng đương sự lại cứ như không nhận ra vậy, vẫn tiếp tục nhìn Sở Kiều Tịnh, trong mắt toàn là nàng.
Sau khi kinh ngạc, trong lòng Sở Kiều Tịnh dâng lên sự ấm áp.
Sau đó nàng lạnh lùng nhìn sang Phi Lan đang ngây người, môi anh đào hơi hé: "Sao? Ngươi cũng nghe thấy rồi đấy, ngươi cảm thấy bổn vương phi cần đố kị với Thượng Quan Ý sao?"
"Người... Dù vậy thì đã sao! Vương phi cũng không thể phủ nhận rằng trước đó nam nhân này từng gặp người ở chính điện!" Hai mắt Phi Lan đỏ bừng, nhìn nàng với vẻ mặt giận
dữ.
Sở Kiều Tịnh lại cười, khẽ nói: "Ngươi cũng biết ta là Vương phi à? Nếu đã như vậy, bổn vương phi chưởng quản cả Vương phủ này, nếu muốn lấy thân khế của một nô tỳ thì là chuyện không thể đơn giản hơn. Thân khế đều trong tay bổn vương phi, bổn vương phi cần gì phải tốn tiền tốn sức tìm người vấy bẩn ngươi chứ? Ngươi nghĩ bổn vương phi là đồ ngốc sao!"
Phi Lan hơi sững sờ, không biết phải đáp lại như thế nào, nhưng có đánh chết nàng ta thì nàng ta cũng không thể nói do nàng ta tìm người này tới. Chuyện này phải vu oan cho Sở Kiều Tịnh mới được.
Tuy nàng ta không rõ tại sao nàng ta lại quan hệ với nam nhân này, nhưng nàng ta đoán có lẽ nam nhân này bị dung mạo của Sở Kiều Tịnh dọa sợ, sau đó mới nổi lòng háo sắc, vấy bẩn sự trong sạch của nàng ta.
Nếu đã vậy....
Phi Lan cắn răng nhìn nam nhân bên cạnh, sau đó nói: "Có lẽ nam nhân này là người Vương phi tìm tới để vấy bẩn sự trong sạch của Trắc phi, nhưng trời xui đất khiến thế nào lại đổi thành nô tỳ!"
"Ngươi nói đi, có phải như vậy không!" Phi Lan kích động kéo chặt nam nhân bên cạnh, lúc dựa gần hắn ta, khẽ giọng nói: "Nếu ngươi nói theo lời ta, sau này ta chính là người của ngươi!"
Đại hán cúi đầu nhìn xuống theo cổ của Phi Lan, thấy rõ được lồng ngực hơi lộ ra vì kích động của nàng ta, khiến hắn ta không kìm được mà nuốt nước miếng.
Khỏi phải nói, đúng là nha hoàn này còn hấp dẫn hơn một số tiểu thư thật. Làn da trắng nõn, cơ thể không gầy guộc như nha hoàn bình thường, nơi nên có nàng ta đều có, ban nãy lên giường lại càng mất hồn.
Phi Lan thấy dáng vẻ này của hắn ta, không khỏi thấy ghê tởm, nhưng ánh mắt của nam nhân lại khiến nàng ta hơi đắc ý.
Nhớ tới tình cảnh bây giờ, bàn tay kéo chặt hắn ta của nàng ta càng dồn sức hơn: "Ngươi mau nói đi! Có phải Vương phi bảo ngươi tới không! Chỉ cần ngươi nói ra, Vương gia sẽ
xử nhẹ cho ngươi."
Đại hán hoàn hồn lại, giấu đi vẻ hèn hạ trong mắt, bị hai tôn đại thần Dạ Chí Thần và Sở Kiều Tịnh nhìn, toàn thân hắn ta chợt đổ mồ hôi lạnh.
Con mắt lạnh lùng của Sở Kiều Tịnh nhìn sang đại hán, khiến hắn ta không nhịn được mà lau mồ hôi trên đầu.
Nữ sắc cái gì, đương nhiên không quan trọng bằng mạng sống rồi!
"Bẩm... Bẩm Vương gia... tiểu nhân chưa từng tới chủ điện, tiểu nhân cũng không biết Vương phi!”
"Ngươi nói bậy! Sao ngươi lại không biết nàng ta được!" Phi Lan nghe vậy thì cắn chặt răng, nói xong liền kéo cổ áo đại hán.
Đại hán hất nàng ta ngã ra đất, sau đó tát một cái: "Đồ tiện nhân nhà ngươi, quậy đủ chưa! Nếu không phải ngươi gọi ta tới, sao ta lại phải quỳ ở đây chứ!"
Đại hán khiếp sợ, còn Sở Kiều Tịnh thì cười "phụt" thành tiếng, trong mắt chẳng còn ý cười nữa: "Sao? Đang định giết người diệt khẩu đấy à"
Truy cập tên miền tamlinh247.org nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất