Sở Kiều Tịnh nghe lời hai người nói thì cũng biết đã xảy ra chuyện gì. 

Khi ấy lúc nàng rời khỏi phòng Thượng Quan Ý, chỉ còn lại một mình Dạ Minh Hiên. Lúc ấy trong phòng còn vương mùi tình dược, nàng cũng đã tốt bụng nhắc nhở, bảo hắn ta nhanh chóng rời đi. 

Nếu Dạ Minh Hiên rời khỏi phòng ngay sau khi nàng đi thì chắc chắn sẽ không thể trúng độc, mà chắc chắn một Vương gia như hắn ta cũng không ở lại phòng Thượng Quan Ý, trừ khi.... 

Nàng bèn nhìn sang Sở Mạn Nhu, trừ khi Dạ Minh Hiên bị người ta bắt gặp, nếu vậy, khi ấy Sở Mạn Nhu đang ở bên ngoài phòng! 

Xem ra lần này Sở Mạn Nhu cũng cao tay đấy nhỉ! Lại dùng cách này để ở lại Bất Dạ Thành, còn có thể lợi dụng vào Hiên Vương phủ. Có điều... lần này Thượng Quan Ý lại chắp tay dâng cơm không công cho người khác rồi! 

Sở Mạn Nhu bị ánh mắt nàng làm cho lạnh cả sống lưng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh, sau đó tủi thân nói: "Thần Vương, không phải như người nghĩ đâu, khi ấy ta chỉ định đến xem Vương phi đường tỷ đã thay đồ xong chưa nên mới đi vào, nhưng khi ấy chỉ còn mình Hiên Vương ở đây, nên ta mới nói mấy câu. Mà sau đấy đột nhiên ta thấy đầu óc quay cuồng, chuyện xảy ra sau đó, Mạn Nhu cũng không biết là sao.." 

Nói rồi, hai mắt Sở Mạn Nhu đẫm lệ, nắm chặt quần áo trên người như thể tủi thân lắm vậy! 

Thượng Quan Ý đang nhíu mày lập tức dãn cả cơ mặt, sau đó nghi ngờ: "Ô? Hiên Vương ở trong phòng Ý Nhi như? Nhưng thần thiếp nhớ rõ, tỷ tỷ thay đồ ở chính điện mà... Thế này... 

Thượng Quan Ý càng nói càng cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên che miệng, tỏ ra sợ hãi. 

Sở Kiều Tịnh nhìn dáng vẻ yểu điệu ra vẻ của nàng ta, trừng mắt nhìn nàng ta: "Trước giờ bổn vương phi làm gì cũng nhanh nhẹn, thay quần áo chẳng mất bao lâu! Lúc bổn vương phi chuẩn bị rời đi, đúng lúc nhìn thấy Hiền Vương. Ngại thân phận, chỉ đành chào một tiếng rồi rời đi!" 

"Thật là vậy sao? Nhưng nghe Mạn Nhu muội muội nói, hai người họ lại giống như trúng độc vậy!" Thượng Quan Ý lại nói. 

Dạ Minh Hiên lạnh lùng nhìn Thượng Quan Ý, quanh người tỏa ra khí thế phẫn nộ. 

Nữ nhân Thượng Quan Ý này, bây giờ muốn lợi dụng bổn vương để lật đổ Sở Kiều Tịnh sao! 

Tính kế với cả bổn vương, to gan thật đấy. 

Nhưng... Dạ Minh Hiên lại nhìn sang Sở Kiều Tịnh, chỉ thấy trong mắt nàng toàn vẻ thản nhiên, ánh mắt này chợt khiến hắn ta tràn trề dục vọng muốn chinh phục. 

Nếu có thể khiến Dạ Chí Thần nghi ngờ Sở Kiều Tịnh, có lẽ sẽ có kết quả khác. 

"Bổn vương chỉ trùng hợp đi qua, đúng lúc nhìn thấy có một nam nhân rời đi, lo lắng người trong phòng xảy ra chuyện nên mới đi vào xem thử, vừa khéo nhìn thấy.." Nói rồi, hắn ta nhìn sang Sở Kiều Tịnh: "Vừa khéo nhìn thấy muội ấy đang uống trà" 

"Nhưng... đúng là hai người bọn ta không nói chuyện gì nhiều thì Kiều Tịnh đã tự rời đi rồi! Còn sau đó e là các ngươi cũng biết rồi đấy!" 

"Ồ... đúng rồi! Nam nhân kia chính là người này!" Nói rồi, Dạ Minh Hiên nhìn đại hán quỳ trên đất, chỉ vào hắn ta rồi lại nhìn Sở Kiều Tịnh: "Muội phải nói người này là ai đi." Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào đại hán quỳ trên đất, sắc mặt Sở Kiều Tịnh vẫn như thường, nhướng mày lên: "Ta không quen biết người này, chắc là Hiên Vương nhìn nhầm rồi! Có lẽ hắn ta đi ra từ trong phòng khác cũng nên. Hơn nữa, trong viện này xuất hiện một nam tử xa lạ thì phải hỏi Thượng Quan trắc phi chứ, dù gì viện này cũng là của nàng ta mà" 

Sở Kiều Tịnh thành công dẫn dắt sự chú ý của mọi người lên Thượng Quan Ý. 

Thượng Quan Ý hơi chột dạ, nhưng nhìn đại hán quỳ trên đất, nàng ta bỗng chốc có can đảm: "Tỷ tỷ nói kiểu gì vậy, Ý Nhi chưa từng gặp người này, trước đây hắn ta cũng chưa từng xuất hiện. Hôm nay tỷ tỷ chỉ đến thay quần áo mà nam nhân này đã xuất hiện rồi, tỷ tỷ phải biết rõ hơn mới đúng" 

Sở Kiều Tịnh chợt bật cười, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Vậy ý ngươi là gì? Ý nói bổn vương phi vụng trộm, hay là nói bổn vương phi bỏ thuốc Hiên Vương, hay là nói... bổn vương phi tìm người làm nhục nha hoàn của ngươi?" 

Sở Kiều Tịnh càng nói đôi mắt càng lạnh, khí chất toàn thân gần như bức người khiến người khác không thở nổi. 

Thượng Quan Ý cố gắng bình tĩnh lại, cũng không kìm được mà cười mỉa một tiếng: "Chính miệng tỷ tỷ nói đấy nhé. Ai tới đây cũng có việc, chỉ có người đáng lẽ nên ở đây nhưng lại không ở đây thôi. Không biết khi nãy tỷ tỷ đang làm gì vậy. 

"Bổn vương phi xưa nay không thích ồn ào, thay quần áo xong bèn tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi." Sở Kiều Tịnh nói rất thản nhiên, sau đó nói: "Sao nào, nghe ý của muội muội là đang hy vọng người bị bắt ngày hôm nay là bổn vương phi à? Ta may mắn thoát được, nên là thành cái gai trong lòng muội muội sao?" 

Thượng Quan Ý không khỏi sững sờ, vội vàng nhìn sang Dạ Chí Thần, chỉ thấy ánh mắt hừng hực của hắn đang nhìn Sở Kiều Tịnh, cứ như thể chưa từng dời đi, điều này khiến nàng ta càng thêm tức giận. 

"Chuyện như thế nào, trong lòng tỷ biết rõ nhất! Hiên Vương và Mạn Nhu muội muội cùng trúng tình dược khi tỷ rời khỏi chính điện, tỷ dám nói không liên quan tới tỷ không?" Thượng Quan Ý gần như bị tức tới váng đầu, nói thẳng luôn như vậy. 

Con mắt Dạ Minh Hiền tối đi, ánh mắt nhìn sang Sở Kiều Tịnh thêm vẻ soi xét và âm trầm. 

Sở Kiều Tịnh không hề để ý tới ánh mắt bọn họ, cười vui vẻ: "Tại sao bổn vương phi phải bỏ thuốc Hiên Vương và Sở Mạn Nhu? Vết thương của Sở Mạn Nhu khỏi rồi sẽ rời Bất Dạ Thành, có khi sau này cũng không thể quay lại nữa, lẽ nào bổn vương phi phải giữ cái người mà mình từng ước rằng nàng ta đi chết đi này ở lại cho chướng mắt sao?" 

Sở Kiều Tịnh nói thẳng ra như vậy khiến những người khác đều sửng sốt, không ngờ rằng Sở Kiều Tịnh lại thẳng thừng như thế. 

Nhưng nàng nói lại rất có lý, Dạ Minh Hiên ngẫm nghĩ về lời nàng nói, đôi mắt âm u dần bĩnh tĩnh lại. 

Sao Sở Kiều Tịnh lại hạ độc hắn ta được, chỉ để hắn ta và Sở Mạn Nhu ở bên nhau ư? 

Sở Kiều Tịnh nói xong, khóe miệng lại cong lên: "Còn về việc ai bỏ thuốc, muốn tra ra cũng dễ thôi, dù gì... làm loại chuyện này phải có lợi mới được, ai có lợi, đương nhiên chính là kẻ đó!" 

Lời Sở Kiều Tịnh nói khiến Dạ Minh Hiên nhìn sang Sở Mạn Nhu đang chảy nước mắt đầy mặt đứng bên cạnh. 

Sở Mạn Nhu sững sờ, nước mắt chảy càng dữ dội hơn: "Mọi người... Mọi người đang nghi ngờ ta tự bỏ thuốc ư?" 

"Dù ta có bị điên cũng không thể nào làm chuyện tổn hại danh tiếng như vậy được!" Sở Mạn Nhu càng nói càng kích động, nhìn ánh mắt săm soi của Dạ Minh Hiên, ngoài sự hoảng loạn, trái tim nàng ta còn thắt lại, khóc càng dữ dội hơn: "Các người nghi ngờ ta chứ gì, được thôi! Dù gì ta cũng mất trong trắng rồi, không còn mặt mũi nào sống trên đời để mọi người chỉ trỏ nữa, vậy hôm nay Mạn Nhu sẽ lấy cái chết để chứng minh!” 

Nói xong, nàng ta nhằm chặt hai mắt, vội vàng đâm thẳng vào cái cột bên cạnh. 

eyJpdiI6Iko4WUR4QlFcLzNyQUNhbDl2NndQQUpnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlBPMDBBUVhGa0F4aWZ5UHMzNnhNanNWUGJFV3JQVlZGdklyMzVCd282MENNOE9cL0pEeDVtZzNwK2hNdFNDc285YU54cmhobGpIVUE5dW1QSE53YStXNHJEc0lNT2hhWllCczNrSnlQRW5rNkh3TjhlcUNNOGx3R2R3R0hFOEhKNFlYQXVuRms5Y2NNRXZ2a1ZxT2c2M21TMVdKZGhpa3N4ZHR2REVYdE9ueHd3WnJkYWtcL0J6d2xcL2pqYzdxU083QXpaXC9oTFR1Nm1kUHNWcWoxaDlzTVhJQnFpcVwvMW0yZFNiWkNLbzJuaTJFNHhKUlBKbkp3ZVZaUUo4bnFnTEJ5UW5US3ljZmlqY0x5XC9kMkVKTVIwbU11bmhsdHFMSkY4aVd6TWU1WDRiYlNBPSIsIm1hYyI6ImZmMmNjZTA5MDhmYmY4NmE5NjYwZjc4MjdmNGE3OTM5MmNhYThjMmE1NDllNGVlM2UxYWY0MzU0Y2JmMjgwYjkifQ==
eyJpdiI6ImdNRGlEeFdJZGF2Z1E3Zyt3K0F5M3c9PSIsInZhbHVlIjoiZFBIa0o5UVdpcjdIXC9CNm5wSkZYRHBKRVh2Y3V1cUp2b2NsMlBQcm04ak1nTEVTWWNkbVwvZ0ZnKzdFXC9VTXl5OU90ajVwMFZoNTRFU3lJRnpNKzdVeStxdGd0M3A5REFkK3dnRE9zTTdqVUdXZTBnU2FqS0VPd3R2MThEWDB2ejdld25tRlFxeEROdVhqcnc5eXBON2lISlFwT3plVHNQTlkzTWg1SmoyWCsyN092c3lHd2J1aW5RQ3kwTzQxc3RTcmx2N1NlQlpOem9mU0NYYTIrVVY3K1BQTUZDaEEzWmVEcWNkd3lRb0VTRHc2amkrdVpcL0RUMmIySGkyaXdxMk5obG1Sc0YrNkFcL0l6cml2Wm9CU0tqRDFkQ3dTanVQVHorK2xKSElMeFlCNnhkZ1pWMWFnT0NZQW9aeE9cL3ArQmZoQzZZMldNTmlYTCtFZE5ra3AyeVNOa0tpQVl6OW5rYVFNbDc1VWRaNUlvR1JscFZBWGs3bFhUTVwvOFhXQXZ1MnVSWWg3OGZyeCtyNnQ5VVdicktmdmxCVmdZMk1NaHRXckRLSHhzQ0ZOZmRoamF1OVR1dDhqTnRQQ3FoN0d5NnR3Mzg4Y0FJUWUyYlhFNE83aSswUHh6SWRpQ2pZcnpWXC9uVFpyOGsxOXo3ND0iLCJtYWMiOiJlNjc2Y2NjZmQ1ZjgxMDA3NWU1OWFlNzNkZGQyZmExMTMyNGJmMjJlNjk4ZDE3NDVhNDc4OTlhYjhhZmQwOTIyIn0=

cứ như thể ngay sau đó sẽ tắt thở luôn vậy: "Tại ta, đều tại ta cả! Tại ta nhất quyết muốn tới đây vào lúc này, nếu không... nếu không cũng chẳng xảy ra chuyện như vậy, liên lụy tới cả Hiền Vương!"

Ads
';
Advertisement
x