Thượng Quan Ý không kìm được mà nhếch môi rồi nhanh chóng che đi, ngay sau đó trên mặt lại bày ra vẻ hoảng hốt, nhìn sang Dạ Chí Thần. "Thế này... Vương gia... 

Sắc mặt Dạ Chí Thần khác thường, con ngươi sâu thẳm nhìn sang cửa phòng đang đóng chặt, nghe tiếng rên rỉ vui sướng của nam nữ trong phòng. 

Mọi người nghe là hiểu được ngay, đưa mắt nhìn nhau một cái, muốn rời đi nhưng lại tò mò. 

"Lúc nãy Thần Vương phi sang phòng Thượng Quan trắc phi thay đồ nhỉ... 

"Chẳng lẽ trong này là... 

Nghe thấy vậy, Dạ Chí Thần lập tức quay sang lườm người mới nói bằng đôi mắt lạnh lùng, người kia như ngừng thở, im miệng lại. 

Mấy người muốn hóng hớt thấy vậy cũng không khỏi rùng mình. 

Nghĩ lại thì, so với hóng hớt, mạng mình vẫn quan trọng hơn. Thế là ai ai cũng chào từ biệt. 

Dạ Chí Thần nhìn mọi người, giọng nói trầm thấp vang lên: "Nếu đã tới rồi thì xem cho rõ người trong phòng là ai rồi hẵng nói! Thê tử của bổn vương không thể làm chuyện này được." 

Nói xong, Dạ Chí Thần thẳng tay đẩy cửa ra. 

Người nhát gan không khỏi cúi đầu, nhưng vẫn có mấy người nghển cổ nhìn vào trong. 

Trong mắt Thượng Quan Ý thoáng hiện nét cười đắc ý, nhưng vẻ mặt thì vẫn rất bi tráng, vừa vào cửa đã hét to: "Sao ban ngày ban mặt mà các ngươi dám... 

"A! Sao lại là các ngươi!" Thượng Quan Ý thấy rõ hai người đang cuốn lấy nhau trên giường, lập tức mở to hai mắt vì khó tin. 

Dạ Chí Thần lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, đôi môi gợi cảm khẽ hé ra: "Nếu không thì ngươi nghĩ là ai?" 

"Thiếp... Thiếp không ạ!" Trên mặt Thượng Quan Ý thoáng hiện vẻ gượng gạo, cố gắng bình tĩnh nói. 

Mọi người nghe cuộc trò chuyện của hai người họ cũng không rảnh mà nghĩ gì khác. Mấy người đứng đằng trước ngó về phía giường, vừa nhìn đã kinh ngạc đến nỗi muốn rớt căm. 

Thế này... Hiện Vương và Sở Mạn Nhu ư? 

Hai người họ lại làm chuyện đồi bại này trong phòng nhà người khác? 

Người trên giường như đã phát tiết xong, cũng như bị bất ngờ nên hơi tỉnh táo lại, nhìn ra cửa, sau đó lập tức kinh ngạc. 

Sở Mạn Nhu vốn đã đỏ mặt, nhìn thấy nhiều người như vậy thì lại đỏ càng thêm đỏ, vội chui vào lòng Dạ Minh Hiên, định che chắn bản thân lại. 

Mà Dạ Minh Hiên đã dần tỉnh ra, lúc thấy rõ người trong lòng, đôi con ngươi sâu thẳm như nhỏ ra giọt mực khiến người ta vô cùng sợ hãi. 

Dạ Chí Thần thưởng thức biểu cảm của hắn ta, khóe môi khẽ cong lên rồi xoay người ra ngoài. 

Mọi người thấy Dạ Chí Thần đã đi thì cũng lục tục đi ra ngoài, sau đó chu đáo đóng cửa lại, không khỏi lau mồ hôi trên trán. 

Lần này gặp trò đồi bại của Hiền Vương với người khác trong Thần Vương phủ, đúng là một chuyện lớn! 

Mọi người đứng trong viện lau mồ hôi lạnh, cứ như thể người yêu đương vụng trộm là họ vậy. Họ vừa định kiếm cớ rời đi thì ở một bên phòng khác lại vang lên tiếng hét của nữ tử! 

"A! Sao ngươi lại ở đây!" 

Mọi người lục tục nhìn sang thiền điện, sắc mặt thay đổi liên tục. 

Thượng Quan Ý vốn đã không thể tưởng tượng được chuyện của Dạ Minh Hiên và Sở Mạn Nhu, không thể giải quyết Sở Kiều Tịnh làm nàng ta sôi máu. Nên giờ nghe thấy động tĩnh trong thiền điện, nàng ta không kìm được sự mừng rỡ. 

Chẳng lẽ Sở Kiều Tịnh đang ở trong thiền điện? 

Nghĩ vậy, trong mắt Thượng Quan Ý hiện lên tia mừng rỡ, sau đó còn chẳng chờ mọi người nói gì đã bước mấy bước về phía trước: "Ai đang ở đây!" 

Nàng ta nhanh tay mở cửa ra gần như ngay lập tức, trong phòng vẫn đang tràn ngập hương vị của hoan ái. 

Thượng Quan Ý ngước mắt, vừa hay nhìn thấy phần lưng của đại hán, mà ở đằng sau hắn chỉ nhìn thấy một cẳng chân trắng như tuyết. 

Đại hán kia quay đầu lại, Thượng Quan Ý thầm kích động, Phi Lan từng tả với nàng ta dáng vẻ của người này, chắc chắn là hắn ta rồi! 

Mà người trốn sau người hắn ta chắc chắn là Sở Kiều Tịnh! 

"A! Tỷ tỷ... Sao tỷ... lại làm ra chuyện như vậy được!" Thượng Quan Ý giả vờ kinh ngạc che miệng, kinh hãi hét toáng lên, giọng cực to, như có thể khiến cả viện nghe rõ. 

Người ngoài cửa nghe vậy thì cẩn thận nhìn sang Dạ Chí Thần! 

Chẳng lẽ người trong thiền điện này là... Thần Vương phi? 

Chẳng trách nàng đi thay quần áo mà đến giờ vẫn chưa xuất hiện! 

Thần vương... cũng thảm quá thể! 

Nghĩ đến đây, ánh mắt của mọi người nhìn Dạ Chí Thần đã hơi thay đổi, có thương hại cũng có hả hê cười trên nỗi đau người khác. 

"Muội muội đang gọi ai là tỷ tỷ thế?" 

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên trong sân. 

Mọi người nhìn ra ngoài viện, chỉ thấy Sở Kiều Tịnh đang mờ mịt chậm rãi đi về bên này. 

"Hả? Là Thần Vương phi! Vậy... người trong này là ai?" 

Mọi người trong sân không khỏi hiếu kỳ, trông Thượng Quan Ý như vậy rõ ràng đang nói Sở Kiều Tịnh, nhưng bây giờ Sở Kiều Tịnh đang đứng ngay trước mặt họ mà. 

Thượng Quan Ý đứng cạnh cửa, sau khi nhìn thấy Sở Kiều Tịnh cũng tỏ ra không thể tin nổi. Đồng tử nàng ta lập tức phóng đại, nhìn lên giường: "To gan! Các ngươi là ai!" 

Đại hán nghe tiếng quát lớn thì nhanh trí ngã nhào ra đất, vừa hay để lộ người trên giường. 

Chỉ thấy Phi Lan như bị dọa sợ, cả người co lại, cơ thể dưới lớp chăn khẽ run rẩy. 

"Phi Lan?" 

Nghe tiếng Thượng Quan Ý hét lên, Phi Lan như tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên nhìn Thượng Quan Ý, nước mắt lập tức chảy xuôi. 

"Chủ nhân.." 

Thượng Quan Ý nghĩ đến người trong viện, vừa định đóng cửa lại thì Sở Kiều Tịnh đã bước trước vào phòng, đang định nói thì đã bị người đứng sau che mắt. 

"Bẩn lắm, đừng nhìn!" Giọng nói dịu dàng của Dạ Chí Thần vang lên bên tai Sở Kiều Tịnh, tê tê dại dại khiến nàng khẽ run lên. 

"Ngươi mặc đồ tử tế vào!" Dạ Chí Thần lạnh lùng nhìn đại hán. 

"Vâng vâng vâng.." Đại hán sợ hãi, vội bò dậy nhặt quần áo, hoảng loạn mặc vào. 

Đợi đại hán mặc đồ xong, Dạ Chí Thần mới bỏ tay khỏi mắt nàng. 

Sở Kiều Tịnh không khỏi liếc hắn một cái, nàng là đại phu, từng thấy không ít bệnh nhân rồi, chắc chắn nhìn mấy cơ thể như này nhiều hơn người khác, Dạ Chí Thần coi nàng như khuê nữ bình thường đấy à? 

Dạ Chí Thần không hề để ý đến ánh mắt của nàng, đôi mắt lạnh băng kia vui vẻ nhìn nàng, sau đó đi ra khỏi phòng. 

"Thu dọn xong rồi đi ra ngoài đi." 

Nói rồi, hắn kéo tay Sở Kiều Tịnh ra ngoài trước, không thèm nhìn Thượng Quan Ý đang kinh ngạc đứng bên cạnh lấy một lần. 

Thượng Quan Ý cắn chặt răng, lườm Phi Lan một cái rồi cũng ra ngoài. 

Một lát sau, đại hán và Phi Lan mặc quần áo tử tế cùng quỳ trên đất. Mà lúc này, Dạ Minh Hiên trong phòng khác cũng đi ra. 

Mọi người thấy vậy thì vội tìm cớ rời đi. 

Đùa đấy à, sao họ dám hóng hớt chuyện của Vương gia được, huống chi đây còn là người có khả năng đoạt ngôi Thái tử nhất. 

Trong viện chợt yên ắng lại. 

eyJpdiI6ImhuTmV0bG5tMEhxbHlLcUgrSmErK3c9PSIsInZhbHVlIjoiRjhoWjVkWUNXcDRxd21KaEl6bWpWemx3WTUzTU9JNWJ1OUYwczJFNm53ejFnK285V2NScWRrN2dSY2FFTlFUdjR5VEJPaEpzS1JNU3M0RUhSQWtuZ2xueXV4d3NWV1FTUzNZMWlDbHpWNjBnYUhYeUxGVkNxWlpwd3FwbnYzR0VTa0ZuMDZOK3dNbmV0Smc4WGdaazIzbjVOT3BtQSs3WklQNitESnVWaGpGbzZGb0c2ajlTNEZnY256OVNhZlRWbENwWldGMjVPRkhIZStOakVRTndNWlNsMHY5RmxcL0hrdW1hdlluQWhpbHR4NGZcL0RNRzJSVjlOY1wva3JlUkgxMWliS1BPU0s5eWN0eFN2aWxWTFN6bkR5Y0hBdVFLcEQ2NVkrMzJtY0NyUWZtRnRJUzYzdVlsVEpOZkJIUjNIUEQxT0lXTytSU203dE9iUWx5UnZoRkZcL1wvTm4zaEQwYnJKRld4Mm9xRW1NRklyeGRiMXRwTWZhVlFaMXZjK1lkVVBET1VkNU1jVVI4WE94UElsMXVDK1BVTDJYMXNwd0ZBMUx5RUZYRUl2UkNmdkZXbUZpTkZpT045ZGtvVUEwMWgwSnk4Y0p0S1VWZHByc1BhVVU4OGxQXC9IVmFVU1wvT2JRcDg0Nll1cEduRGdwbDJqbUlWeFUwdksxbEdDck5XbERIMWo1SXJIY052djFONTRwQlErXC9qRTI3Y0dvdVJFVkhNS2pMMk5OOVZjK2FyR1ZsM1B3bmNtVWZoamU3T0FXQWFmWkFua3RxMmFveEJxZzlEN1d4Vk5uMHE0U3hcLzhVWjFIMjdpaW96TzFoMW1rY3BER003TXNkeEJ4K0hhd05HcDVaZUdibjFyR2RPOUhcL0pCQ3hSK21PYkxic1oxTFNzM3p1M2Z5c3lUbEdBNzJ6NHpHaDYzd0F1dVI4Mk1rOHhKalN2bnRFdWhKaklhSVlldWVocnNPZ1ZRZXRNRTdXR0laWjd6Wm5FZVlpMVZUQW03a2hiSk5cL3oyR0l1NVAzVHB0UVZSaVV6eUd6MDZhRmxPRFU4MEZxaWozaDN4QUZPUjR3U0tQV0hCejlHcmR5Q0ZPTjk4TVpiVE81TDJVSjZtZFNQOEFYZmpjc1NrZ21waU52b1pcL3YrUHJrcSsxaGEzWXlKdzlzMHlLUlU9IiwibWFjIjoiNWY3M2UxMGI5ZWEyZjVhODIyMjI2MjQ3ZjdmYzAxZjBkYTA0ZDUwMTE4Njk5YjQ1MmQ1ZjQ2NWRkY2VmZDMyMCJ9
eyJpdiI6ImhXdk1od2M1XC9XSnN2VnBBck5NdTRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im13VTNzN09EeWxJNDlMeVJoWnM4TzBBdzV6bGVpTlNCcDRrR1RKZUZ5Qk8zcTVVV1Q4b0grdVR3UWdGMk5zcDF5QlcrQkx2YkcyV0hma3BVaHJHZDhlU21jUnRzRkpuWDVHY09OZ1MzTCtsS1dldXVrVUh4OGtrQ21nVGxYKzl3WHJkZmM2Y0pnWDJDMEh0ZzBlNHk3UzU2NWQzdTNTNzRnZUYxMmVyYmkzeVd3QkJVMkJmS3BLRng3elpSSllEVDR5cHVvXC9WaWlKSVVoR3BVTUdSZ0xCQ0hEU1NORFMwNFB5TTczZEVMdFA5XC96a042OVpCeHAwWmQzejZwVm00VSIsIm1hYyI6IjM2NzFjOWE4YWU4YTFjOGQyYzEwYjQ2ZDcxZTM4YWIzMjBkOGEyMTAyMjMyMTBlNWRlMWQxNTU1YTU0MmQyNzAifQ==

Dạ Minh Hiên không kìm được mà nắm chặt tay, hung dữ nhìn Dạ Chí Thần.

Ads
';
Advertisement
x