"Đúng là tự tìm đường chết!" 

Đại hán kia còn chưa chạm vào cơ thể nàng, đôi tay ngọc ngà đã nắm chặt lấy cổ tay hắn ta, làm hắn ta đau đến nỗi phải hít ngược một hơi. 

"Đau! Đau đau.." Hắn ta vội kêu đau, kinh ngạc nhìn nữ nhân trước mắt: "Sao ngươi không làm sao?" 

Tình dược này rất mạnh, hắn ta phải dùng thuốc giải trước thì mới bình an vô sự, nhưng còn Sở Kiều Tịnh hoàn toàn không chuẩn bị gì hết, sao lại không bị sao cả! 

Sở Kiều Tịnh chợt cười mỉa, nực cười thật, giờ nàng đã có kỹ năng mới của không gian, từ lâu đã không cần dùng đan Thanh Độc mà vẫn miễn nhiễm với mọi loại độc. Dăm ba cái tình dược thì làm được trò trống gì. 

Vừa rồi nàng giả vờ trúng chiêu chỉ để tương kế tựu kế, cũng để kế hoạch của Thượng Quan Ý được diễn ra thuận lợi. 

"Bổn vương phi có sao hay không thì ngươi cũng thấy rồi, nhưng chắc là ngươi sẽ có sao đó!" Ánh mắt lạnh như băng của Sở Kiều Tịnh làm đại hán kia không khỏi rùng mình. "Không... Tiểu nhân sai rồi ạ! Tiểu nhân bị người ta mua chuộc, nhất thời bị quỷ ám, xin Thần Vương Phi tha mạng! Tiểu nhân thật sự không dám nữa!" 

Đại hán bị Sở Kiều Tịnh khống chế, chỉ động đậy chút thôi đã thấy xương cốt như muốn gãy ra, đương nhiên chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu nhận sai. 

Sở Kiều Tịnh bỗng nhếch môi cười: "Biết sai thì chịu sửa là được, yên tâm, bổn vương phi chẳng lấy mạng ngươi làm gì! Ngược lại còn sẽ tặng cho ngươi một người thê tử!" 

Đại hán nghe vậy thì sửng sốt, nhìn đôi mắt cười như không cười ấy của Sở Kiều Tịnh, sống lưng hắn ta bỗng chốc lạnh run. 

"Đừng sợ! Uống cái này trước đi." Sở Kiều Tịnh khẽ nhích ngón tay, lấy một viên thuốc ra khỏi không gian, đưa đến trước mặt hắn ta. 

Đại hán thấy vậy, đôi mắt lập tức trợn trừng, khuôn mặt hốt hoảng: "Thần Vương phi tha mạng! Tiểu nhân thật sự biết sai rồi! Tiểu nhân không dám đòi thê tử gì nữa, chỉ xin Vương phi tha cho tiểu nhân một mạng!" 

"Tuy đây là thuốc độc, nhưng ngươi chỉ cần làm theo những gì bổn vương phi nói, sau này ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Nhưng nếu ngươi dám trái lời, bổn vương phi sẽ giết người ngay lập tức!" 

Sở Kiều Tịnh hơi híp mắt lại, trong mắt ánh lên vẻ sắc lạnh, hơi thở nguy hiểm càng lộ rõ khiến người ta sợ hãi. 

Cổ tay đại hán đã bị bóp đau từ nãy giờ, bây giờ đang dần trở nên tê dại, nhưng vẫn không thoát nổi. Điều này khiến hắn ta càng thêm nghi ngờ, Thần Vương phi này lấy đâu ra sức khỏe như vậy. 

Nhưng nhìn vào đôi mắt lạnh lùng tàn khốc của nàng, hắn ta cũng không dám phản kháng nữa, thế là đành nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc, gật gật đầu: "Vâng... Tiểu nhân uống... 

Nói rồi, hắn ta bỏ viên thuốc vào miệng, nuốt thẳng xuống. 

Sở Kiều Tịnh thấy vậy thì vừa ý gật đầu, đứng dậy: "Chắc Phi Lan đang sang hậu hoa viên báo cáo tình hình, bây giờ chắc vẫn chưa đi xa. Ngươi chạy qua đó bắt nàng ta về, tùy ngươi xử trí, sau này nàng ta sẽ là thê tử của ngươi." 

Nghe vậy, trong mắt đại hán ánh lên tia mừng rỡ. Hắn ta cũng đánh giá cao Phi Lan, tuy chỉ là một nha hoàn nhưng tướng mạo lại không hề thua kém gì tiểu thư nhà giàu nào. Nếu như... Nếu như sau này thành thê tử của hắn thì đúng là quá hời! 

Nghĩ vậy, đại hán xoa xoa tay, vội vàng đáp "vâng" rồi chạy nhanh ra ngoài. 

Một lát sau, tiếng cửa mở lại vang lên, Sở Kiều Tịnh nhìn ra cửa, chỉ thấy Dạ Minh Hiên đang nhìn chằm chằm nàng, thâm sâu khó đoán. 

Sở Kiều Tịnh sửng sốt, vội đứng dậy: "Sao huynh lại tới đây?" 

"À, bổn vương đi ngang qua, trùng hợp nhìn thấy một nam nhân đi ra ngoài, không biết muội có biết không!" 

Đương nhiên hắn ta sẽ không nói mình nhìn thấy Phi Lan đưa Sở Kiều Tịnh tới đây thay đồ nên vẫn luôn chờ ở ngoài, rồi bỗng thấy một đại hán lạ mặt đi ra khỏi viện của nàng. Vì lo lắng, hắn ta ta mới vào xem thử. 

Nhưng rồi... lại thấy Sở Kiều Tịnh không mất một cọng tóc đang ngồi bên bàn uống trà... 

Vậy chứng tỏ nam nhân kia quen Sở Kiều Tịnh? 

Sở Kiều Tịnh cũng to gan quá thể! 

"E là Nhị hoàng huynh nhìn nhầm rồi, ở đây vẫn luôn chỉ có một mình Tịnh Nhi." Sở Kiều Tịnh nhún vai, trông rất vô tội. 

Dạ Minh Hiên hơi nhíu mày: "Muội chắc không? Mà bổn vương cũng thật sự không ngờ muội lại to gan đến vậy đấy, lại dám ở cùng phòng với nam nhân xa lạ ngay trong ngày 

yến hội! Chuyện này mà truyền ra ngoài, e là... sẽ tổn hại đến danh dự." 

"Ồ? Thế à? Vậy Tịnh Nhi phải nhanh chóng rời khỏi đây mới phải, dù sao Nhị hoàng huynh cũng là nam nhân xa lạ!" Nói xong, Sở Kiều Tịnh không thèm quan tâm đến vẻ thăm dò trên mặt Dạ Minh Hiên, khẽ cười một tiếng rồi đi thẳng ra khỏi phòng. 

"Đúng rồi, Nhị hoàng huynh vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, cứ ở trong căn phòng này sẽ nguy hiểm lắm đó!" Sở Kiều Tịnh nhớ ra điều gì đó nên tốt bụng nhắc nhở, nói 

xong thì rời đi luôn. 

Nhưng nàng lại không biết ở khúc cua, có một người nắm chặt tay, hằm hằm nhìn theo bóng dáng nàng rời đi. 

Sau khi rời khỏi tẩm điện của Thượng Quan Ý, Sở Kiều Tịnh cũng không về hậu hoa viên mà tìm một nơi yên tĩnh, nằm dựa trên chạc cây rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi. 

Mà ở bên kia, gánh hát đang biểu diễn một ca khúc nổi tiếng trên đài trong hậu hoa viên. 

Người dưới đài xem đến xuất thần, Thượng Quan Ý ngẩng đầu nhìn mặt trời, tính toán thời gian. Sở Kiều Tịnh đã đi được nửa canh giờ, nhưng Phi Lan vẫn chưa quay lại, điều này khiến nàng ta không khỏi lo lắng. 

Bỗng có một nha hoàn chạy tới, thì thầm vài câu bên tai Thượng Quan Ý, chỉ thấy trong mắt Thượng Quan Ý xẹt qua một tia mừng rỡ. 

Sau đó nàng ta nháy mắt với sư phó của gánh hát, sư phó hiểu ý, lập tức bước lên trước: "Xin lỗi các vị phu nhân tiểu thư, đồ đệ của tiểu nhân chuẩn bị lên sân khấu thì bỗng bị trật chân, sợ là không hoàn thành được phần diễn tiếp theo! Thật sự rất xin lỗi!" 

Mọi người đang xem rất vui vẻ, nghe vậy đều lập tức kêu la bất mãn. 

Ông chủ thấy vậy thì vội xin lỗi, nhìn về phía Thượng Quan Ý như cầu cứu. 

Chỉ thấy Thượng Quan Ý vội vàng đứng dậy: "Các vị tỷ tỷ xin hãy bớt giận, là bọn ta chiêu đãi không chu toàn. Như này đi, gần đây Ý Nhi kiếm được mấy thứ mới lạ, hay mọi người tới chỗ ta ngồi một lát, nếu thích ta sẽ tặng cho các tỷ tỷ!" 

Thái độ của Thượng Quan Ý rất nho nhã hào phóng, còn nở một nụ cười khéo léo. 

Người ta đều nói không ai đánh người tươi cười, dù mấy phu nhân tiểu thư có bất mãn đến đâu cũng thấy nguôi giận phân nửa. 

Hơn nữa, thật ra họ cũng rất tò mò thứ kỳ lạ trong lời nàng ta, thế nên lần lượt gật đầu. 

Thấy ánh mắt của mọi người, Thượng Quan Ý nở nụ cười nhạt, vội vàng đón tiếp: "Xin mời các vị tỷ tỷ." 

Nói rồi, nàng ta dẫn đường đi trước. 

Cả nhóm người nói nói cười cười, chẳng mấy chốc đã đi đến trước viện, sau đấy lại thấy một nhóm nam nhân cũng đang đi về phía này. 

Thượng Quan Ý nhìn người đi đầu thì không khỏi mừng rỡ, bước chân cũng nhanh thêm. 

"Tham kiến Vương gia!" 

eyJpdiI6IlhmRmdRSSt3OFRNelhkU3B0aHRIb1E9PSIsInZhbHVlIjoiSUlsekcwZVhsZHVFMGRZQXdPaTNreDJwbkgzVDkybDJOZ0dobjE1WTA1QWhUUXgyK2Q4MUNHT21ybFZnZVR2UmltcHNUalwvXC9yU1lpTlNvNiswajdxV2REdVNqRUhQOFNpQlpUVW1DbHFsS1lXMFJIaFBGQ0RhUWlETHVlWjFLNVBjMUFDbk9BaDd3dkZ3OGpiZm5aNVZmV2ZMWnZMbUMwQ0J2T3BpSVVXMUVPcllPRjMwOUc1OHlPQnpQUlwvVFZRSlAwUVVaZkZEeEJzbmphV3NcL2wwcEVkZ29TekVmaVwvY3VUTURYNkRjYm9Ba1o2N1FBNWdnQXdyazZudDVvZm8yN0x5VUl6TUNUUklRanExanFzVG9sdUhHN1hcL0E3Z2llZURJbjQrdDZ4MUVJaFlPUHdqU2xvMVNyVFBIMk53XC9lN2M0WHNRMXJ2Zlh6TW9IRFNLdnNQZXp4eWpQUjNHK21OaDFaVXExdzdkTHdaZ1pQOVhrNE4reHpFZGM2Mlp2cGlyb09kRkVvbXNVQ1U1c2xaTlVlNlFBZm55UXpZQTUyVmlNYm9QMEczWmV2VXpWU3NWd1hIXC9cL3piM1BmK2ZnN2ZRUThcLytKTzZKTG4ycHF3TExjVTRzUmdmcnpcL0VcLzJSenhteWlFc0ZtczJuT0lFRUlUamlcLzVBZVpPajh3eExvVXIxazV1OGRCakRQT21obnZhRWRUTVVsM2l1UUhvcEl4R1E2YlhLY3JkMzdLSlBzdklKMDM1TUNZVnhDOGt2RFc2THBhXC9pZG9HXC93ZzRobkdTY0ZrSGtRMEo4Skt0a3dYSlpJWEhPbFhQN2RqSE5UbHBYXC9aWDJqaUZZT2w1TjlyZkU3U3c2ZlwvVWxNUUlBQW9rRFhrdm5rWk9uRWJSWmFsbGpDWWZ6dVVMUWVOMkdaZnF2OWJpMGIySXV4RXpydDk0WFUwT0RiajdVXC9aT2lPSmtnUVJDK3RWYmMrSW50aGFPWlZMRnZhU3R3SlwvZnUyN3pPTno4RmhjXC9vc1J6M0J1SVZ0REJBaGtPaTloajRlYmYyanhoaFlncGJucDFaTks2Q1FoWG1pMEtzSTlwVHdPa0IxSXNja0U5M29IdWE5WW4yV1FweWJ5RWxoZnRBWEE0Q1NcL2FZRTJQcVh1UnhBb01oXC9cL05sS0tTdENvYnlRU01wWDhob1wvZWJcL1czQ3Z3T1Baa2M2QVZYVUMwSjZqTTZiMmI1cFgwZUdhS0gyWE91WTJOZkhpVVNjU2Nsc3FSY2NIVzAzcGtObWgwTmVPNzJKVDlvUnFmY0xlRFBaXC9PTDg4OGVjbVRKaDRUZDlsVlR0YVV5UnRwS0dQVFg5eVorUnU1bTlleXJ1blJyVThGYWJTVHk2ZFZwTUR6akM0SXB3aVhrTHVrRjg0bUFwb2IyYUhnM1RBRUFBVldcL3czZ01LSFpMbzNIU1pKZzJFSHlCdXlxOWV3aWo4MlBOR1owb1gzMEZlRXo4Q2s1VlBCMGlhUmQrblo4VU5GRStKeXZxSFAwUFJZKzRlZmpGbU1mIiwibWFjIjoiNGIxZmU0NzdmNzA0ZDdjOWUzOTk1MTE2ODM1Yjk0Zjc0NGZjODdlNjU0NjkyNzMwMjM1YjU0YmZjZmY3MzBmYiJ9
eyJpdiI6Imc2TEtKMVJsY0wrcnZ4MEplZHN3VlE9PSIsInZhbHVlIjoiVmh1dkZnMnU5cjJoS3VcL3JSME94c1pTWStJUWZ0TDR5eHNodUw1ZE5HcjRVYTc0aUtiMWRSbnJYRnpWdVBWUkl0Nk43VWVuSXhJelVkdlg3bUxGUjhHZmFLOTZFRGdFbis3bUxkV3U1RzZ6OFFZYzRxcUFyYWZ0V3g3U01IRXViWk9vY0hYekFSY0NieHdVNnhNcXZDSzVmdDd5TjMxMzNBem14XC9WdktURnlrOFZqNWgwYzVwVmpcL1NDenVMVzNqXC9WU29SWkF5WHowN256K2wrZnY1NEtUQU1naWJJN3NLTW95OHI5QjdiSlpOd29WdmZockZKclwvOG9wbXY3dEEwZFY1UmxWSUdoSGk0S1QrSm51MWM0MFcwUklUNG1adURoWWZITjRxTGRYUlI0ZktcL0xqQVhXU0NaUmxpT2FveGdaWWZ0RXp5eXpNSnBDdkZWNlVEV2FLajhFeDBtYmkzbDl1M2FpSm9VaTlBNUcrTE1XRGdqZExBeDlSUkZLZUhXbGczXC9pRFVYdkZxa2czN2t0M2I1WkRwdDZOMFVGc1hNVXVNNVRZc21iQlVUclU3dVd0eG1WXC84dFd4dW9STmdvIiwibWFjIjoiMzA0NTc1YzM0NmI1NTFkZjFjMDhiMjUyMWVjYzk0MDA0ODYxZjczYjJmMmVkM2E5ODNhODkxYWQ4N2Q4M2E0MCJ9

Mọi người đều đi vào trong viện. Vừa mới đến gần chủ điện, từng tiếng nam hoan nữ ái vang lên trong phòng khiến mặt mọi người không khỏi biến sắc.

Ads
';
Advertisement
x