"Hôm nay Thần Vương phủ náo nhiệt thật đấy." Mọi người đều đã ngồi vào chỗ, Sở Kiều Tịnh không thích những nơi như thế này cho lắm, đang định rời đi thì có một giọng nói của nam nhân từ phía sau vọng tới. 

Nàng quay đầu lại thì thấy Dạ Minh Hiền tay cầm quạt xếp đang bước về phía mình. 

"Trông sắc mặt của muội, chắc là đã hồi phục sức khoẻ rồi nhỉ!" Dạ Minh Hiền đi về phía Sở Kiều Tịnh, cúi đầu nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của nàng. 

Sở Kiều Tịnh lập tức lùi về phía sau vài bước, kéo dài khoảng cách với hắn ta: "Nhị hoàng huynh! Chắc Chí Thần đang ở tiền sảnh đấy" 

Ý nàng là mọi người đều đang ở tiền sảnh, còn hắn ta lại đang nói chuyện với một người đã có gia đình như nàng ở đây thì không phải lễ chút nào, hắn nên đi tìm nam chủ nhân của Thần Vương phủ mới phải. 

Dạ Minh Hiên sững sờ, sau đó đứng thẳng người, cười xởi lởi nói: "Cảm ơn muội đã chỉ cho ta! Nhưng mà.. 

Đột nhiên hắn ta lại bước đến gần nàng: "Bổn vương đến đây là để xin lỗi thay Nhã Linh. 

"Xin lỗi? Không cần đâu! Dù sao đánh cũng đã đánh rồi, chuyện của ngày hôm đó cũng đã giải quyết xong xuôi." Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt hắn ta, không hề sợ hãi. 

Thấy dáng vẻ này của nàng, Dạ Minh Hiên bỗng bật cười: "Chẳng phải Kiều Tịnh rất tốt tính sao? Tính tình thờ ơ, làm việc tỉ mỉ như thế, nhưng dù có phải làm trái ý nguyện của Thái hậu cũng muốn trừng phạt nàng ấy. E là muội cũng không phải người đơn giản đâu nhỉ!" 

Dạ Minh Hiền tỏ ra thâm sâu khó dò, trong ánh mắt còn mang theo cả sự đắc ý. 

Sở Kiều Tịnh không khỏi nhướng mày: "Không biết Nhị hoàng huynh nói vậy là có ý gì? Có lẽ huynh nghĩ nhiều rồi, Vương phi nhà huynh vu oan cho ta trước, Tịnh Nhi lại không phải là người để mặc cho người ta bắt nạt, tất nhiên bằng mọi giá ta phải đòi lại công bằng chứ!" 

"Với lại... Tịnh Nhi cũng không làm trái ý nguyện của Thái hậu, dù sao thì Thái hậu cũng là người công bằng liêm chính, chuyện thực hiện lời hứa này cũng là do Thái hậu muốn thôi!" 

Sở Kiều Tịnh nói rất nhẹ nhàng. Còn về chuyện sở dĩ ngày hôm đó nàng dám lấy kim bài ra uy hiếp trước mặt Thái hậu, cũng là vì nàng biết, trong ngày cúng tế kia, Thái hậu đã 

tin vào những lời đạo trưởng giả nói, muốn thiêu chết nàng, thêm cả về sau thái độ của Thái hậu với nàng ở buổi ngắm hoa cúc, cùng với suy nghĩ bao che cho Nhã Linh của bà ta. Cho nên, dù nàng có làm tốt thì Thái hậu cũng sẽ không thích nàng, nàng cũng chẳng thèm nịnh nọt bất kỳ kẻ nào. 

Dù có làm thế nào thì bà ta vẫn sẽ giữ thái độ đó, vậy chẳng thà để mình sống thoải mái hơn một chút, cũng để cho tất cả mọi người biết rằng, nàng không phải là người dễ đụng đến. 

Dẫu sao, một ngày nào đó nàng vẫn có thể giả chết, rồi từ đó về sau chỉ làm Hề Tam Sinh của Y các, làm Hề công tử trong giang hồ, làm phường chủ của Hồi Hồn phường thôi! Vạch rõ ranh giới với Thừa tướng phủ, Vương phủ, cũng tốt hơn là dính líu đến họ. 

Dạ Minh Hiên nhìn vào đôi mắt lộ ra bên ngoài của Sở Kiều Tịnh, tuy rất lạnh lùng, nhưng dường như trong đôi mắt trong veo ấy có chứa hàng nghìn hàng vạn vì sao, khiến người ta không thể rời mắt nổi. 

"Nhị Hoàng tử còn có việc gì không?" Sở Kiều Tịnh thấy hắn ta ngẩn người thì lắc lắc ngón tay như ngọc trước mặt hắn ta. 

Dạ Minh Hiên hoàn hồn, lúng túng hắng giọng, sau đó trên mặt lại xuất hiện ý cười thâm sâu khó dò. 

Hắn ta một mực nghĩ rằng Sở Kiều Tịnh có ý nhằm vào Tưởng Nhã Linh cũng là vì nàng có ý gì đó với hắn ta, nàng đang ghen tuông thôi. 

"Bổn vương hiểu được suy nghĩ của đám nữ nhân các muội mà!" 

Nói xong, Dạ Minh Hiên lại cười vui vẻ rồi quay người đi đến tiền sảnh. 

Sở Kiều Tịnh nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn ta, nhíu mày. 

Hiểu? Hiểu cái gì? 

Sở Kiều Tịnh thấy hơi không hiểu, nhưng cũng chẳng thèm đoái hoài, đang định rời đi thì lại đụng phải một người, ngay sau đó trước ngực ướt sũng. 

"Á!" 

Tiếng kêu la chợt vang lên, Sở Mạn Nhu bưng chén trà trong tay, nàng ta hốt hoảng nói: "Vương phi, đường tỷ, người không sao chứ, Mạn Nhu đang định đến nhận lỗi với người về chuyện lần trước... không ngờ lại đụng phải Vương phi!" 

Sở Kiều Tịnh nắm lấy phần phần áo bị ướt trước ngực, ngẩng đầu lên nhìn Sở Mạn Nhu: "Sao ngươi lại đến đây?" 

"Là Thượng Quan Trắc phi thấy ở Bất Dạ Thành này Mạn Nhu cũng không có bằng hữu thân thiết gì, cho nên lần này mới gọi Mạn Nhu tới đây, hơn nữa cũng... cũng là để tiễn Mạn Nhu!" 

Sở Kiều Tịnh nhìn dáng vẻ yếu đuối đó của nàng ta thì nhíu mày. 

Trước đây đúng là Sở Thừa tướng có từng nói với nàng, sau khi Sở Mạn Nhu lành hẳn vết thương sẽ đưa về phủ. Nay gặp nàng ta, chắc là vết thương cũng gần khỏi rồi, không vội thu dọn đồ đạc mà vẫn còn tâm trạng đến Thần Vương phủ, e là chuyện không đơn giản vậy đâu. 

Nàng bất giác nhìn về phía Thượng Quan Ý đang ngồi ở đằng xa thì thấy nàng ta cũng đang nhìn về phía này. 

Thấy Sở Kiều Tịnh đang nhìn mình, Thượng Quan Ý đứng dậy chậm rãi bước tới. Thấy bộ quần áo bị nước trà làm ướt sũng của Sở Kiều Tịnh thì hoảng hốt kêu lên: "Ôi, tỷ tỷ, sao quần áo của tỷ lại bị dính nước trà vậy, hay là tỷ mau chóng đi thay bộ khác đi." 

"Vương phi đường tỷ, thật lòng xin lỗi, cũng tại ta nhớ lại những lỗi lầm ngày trước nên muốn tới đây nhận lỗi với người trước khi đi thôi. Nhưng không ngờ người lại đúng lúc quay người lại" Sở Mạn Nhu làm ra vẻ yếu đuối vô tội như sắp khóc đến nơi, khiến tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía này. 

Sở Kiều Tịnh ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hai người trước mặt, đôi môi anh đào khẽ mở: "Không sao, ta thay bộ khác là được" 

Nói rồi, Sở Kiều Tịnh định quay về phòng. 

Thượng Quan Ý đưa mắt ra hiệu cho Phi Lan, chặn đường nàng rồi nói: "Tỷ tỷ vừa mới khoẻ lại được một chút, hôm nay trời lại lộng gió, tẩm điện của Ý Nhi rất gần đây, hay là tỷ đến chỗ của ta thay quần áo sạch đi" 

Phi Lan vội vàng bước tới: "Để nô tỳ dẫn Vương phi đi! Chỗ chủ nhân của nô tỳ vẫn còn vài bộ quần áo chưa mặc lần nào." 

Thấy mấy người họ như vậy, trong lòng Sở Kiều Tịnh không kìm được mà nghĩ đến sự bất thường của bọn họ, sau đó nàng lập tức cười nói: "Được thôi" 

Nói xong, nàng dẫn đầu đi về phía căn viện của Thượng Quan Ý. 

Nàng cũng muốn xem xem, mấy ả này lại định giở trò gì nữa! 

Chẳng mấy chốc hai người đã đến căn viện của Thượng Quan Ý. 

Phi Lan tìm cho Sở Kiều Tịnh một bộ quần áo rồi đi ra ngoài. 

Sở Kiều Tịnh nhìn quanh cả căn phòng, nhanh chóng thay xong quần áo, sau đó đột nhiên có một mùi hương lạ bay đến, Sở Kiều Tịnh không khỏi nhíu mày. 

Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lập tức quát lớn: "Là ai!" 

Nàng hét lên, định chạy ra ngoài cửa nhưng lại đột nhiên cảm thấy đầu óc mình choáng váng, hơn hết là cảm giác khô nóng từ trong người, sau đó nàng ngã phịch xuống dưới đất: "Tình dược." 

Người ở ngoài vốn đang hoảng hốt, đột nhiên nhận thấy người ở trong phòng không có động tĩnh nữa thì lập tức vui vẻ, bịt mũi đi vào bên trong xem xét. Thấy Sở Kiều Tịnh đang nằm dưới đất, làn da để lộ ra bên ngoài mạng che mặt đã đỏ ửng. 

Phi Lan mỉm cười, vội vẫy tay với người đang nép mình trong góc rồi nói: "Được rồi!" 

Chỉ thấy một đại hán để râu quai nón, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi củi người chạy ra. 

Nhận được tín hiệu từ Phi Lan, hắn ta bỏ một một viên thuốc vào trong miệng, sau đó mới đi vào. 

Hắn ta vừa vào đã nhìn Sở Kiều Tịnh từ đầu đến chân một lượt, làn da để lộ ra bên ngoài tấm mạng che mặt trắng hồng, trông rất mê người, đôi mắt nàng nhắm chặt, hàng lông mi rủ xuống như cánh quạt. 

Hắn ta vén tấm nạng trên mặt Sở Kiều Tịnh lên từng chút một, sau khi nhìn thấy gương mặt của nàng thì lập tức ngồi bệt xuống đất: "Trời ạ, sao lại là dáng vẻ ma chê quỷ hờn này, Thần Vương có khẩu vị nặng thật đấy" 

eyJpdiI6Imc2QWlnZStkR2NzTlNESFhZUEpRcWc9PSIsInZhbHVlIjoiZmpUN1wvVDFaaW5wMHpXNXpDejRCdGE0aXFCZjVKbmhKd3N1ZTZMdWV6b2kwcW45OVY4WnlaWnZGTmV0OGZDeWt5cjF0ZGZpSlpmc0VPOUhwejJDWnZEQlYxTmYycTJhUGRVaEtRbWNQckJ3QWd2eWpmZERlR0dSVEUyc2NYemJ5ZDE2TTA4Z3FlcVhVRkE3UytJa1Z3Ym9HNG9ieVwvb2lRWlBJUVd3bTZoWVhGbE05TmFYMTdZU2pzaUJxTlJSNkYrWUdMV3BtaEE2d2pcL0d6QTQ1TmQyXC9YKytGZGlGOFNnRGV4OXg0ZG0rUTE2XC9Ed3dsdzBSTzBJQU5DR3RadVZXSTNcL3Z0bEJVdkEzMUtmS242b0R6UVV0WjFCZVFUMllcL3ZOaHpqVlc5NDk3eW1ZaW0wd2htZFpNbXI4SHN1VzJVUFRCcnBQc1wvdmMyNEFtSkVud2tmZmF5eVJKYitcL3YrSE5CWklkeHJKRzR6V00wRnEwMjNuTHM1eVY3cXEzeGhwd3JGTVh2MUNtUklKRmRIQXFyeTBoMXVZdHVvMVl5K1AzbFZRbnlVVERRejdoQ1hPMllXU0dPSzhjU1dtN1h4Yks1VnhhSU5selA5TTF5dTB6TlFxakhwTFBoWmdFdlVETjdCTTJKM2pZWWxSTzlpMnZ0bDNyNTZjclNWcjBMYXFJaktld3ExaGt6d2VaU1FnRzdqZG9raUs2VkNHZnE4UVwveUNDRzljT0xqST0iLCJtYWMiOiIwNjYwOTAzYmIyYTI0MGY3MzYxYzRmNWJkZjA0ZWI5OWY1YzFmNTllMTk1ZjRiZWUzNTBiOWE3YTQ3NDk0OWU0In0=
eyJpdiI6Ik81MXJmQW1ZbVorWW5LN1Q5SmFqa2c9PSIsInZhbHVlIjoiR3ZlbzJDYVRWelhNMmVKTHZ0XC8waEdwaFUrMFZIUTNDNjBkSDVaN1ljNitHSHFhMzRMMEhpNkZYa0t3XC91Y1JGODVxTCtsd01lYWJMcXh5NXVMb29ER0gzT1Jsb3pNWXlzWXFZQktMSFJMTjM4clk5M1BORG9zTytzWVlqNFNkdkh5YlwvTU45ZHdldG52RDNobnFrbVpnMTNyeGMzcSsxeVlWbHEzMDFHeDNsWFNHVXFhMHpQeTdXem91OEw4czBvV0dZRVpNYVBkdXVCVUpUTnlYdDN4NzlERDBYWDhRQm1hRmkwa1M2VzYyOD0iLCJtYWMiOiIxZWFkYWM5YzM1MmMzY2MzYWE2NzBkZDMzOWIyZWMyODI2YmZlOTJhZDQ3Nzc1ZmE4YmQ4MmI4NTYwMzBkMzA4In0=

Dứt lời, hắn ta sờ cằm, bỉ ổi nhìn chằm chằm ngực nàng, sau đó vươn bàn tay đầy vết chai sần của mình ra định sờ mó người nàng.

Ads
';
Advertisement
x