Nhận lấy ly rượu, Cửu Thiên nhìn Linh Bối nói: “Em kính rượu anh, anh đương nhiên phải uống!”
Cửu Thiên nói xong thì thật sự một hơi uống cạn rượu trong ly.
Linh Bối cũng sững người, cô ta vốn cố ý bỏ chút đồ vào trong, để Cửu Thiên có thể phát hiện.
Cô ta tưởng rằng Cửu Thiên tuyệt đối không dám uống rượu mà cô ta kính, lại không ngờ Cửu Thiên không chút do dự mà uống nó, căn bản không coi ra gì.
To gan như này, khiến Linh Bối cũng không biết nên nói gì.
Linh Bối căn bản không biết, cơ thể của Cửu Thiên hiện nay thật sự có thể gần như sâm sâm với thần linh.
Có truyền thừa của Phong Vô Danh làm vốn, cộng thêm lực lượng của hỗn độn chi chủ dung hòa.
Nếu còn bị độc dịch cỏn con gì đó đánh bại, vậy một thân tu vi này của hắn coi như luyện uổng rồi.
Cửu Thiên của bây giờ ngay cả Ngọc ma thánh cũng đánh bại được.
Hắn sẽ sợ một thần sứ cỏn con như Linh Bối ư?
Cửu Thiên từng tính thực lực của Linh Bối, cho dù tới bây giờ, Linh Bối chắc chắn không phải là cao thủ có cảnh giới như Bát Phương Tiền Thánh.
Nhiều nhất cũng chỉ có trình độ của cường giả cực hạn có thế giới chi lực thôi.
Vốn Cửu Thiên không phải quá sợ cô ta.
Bây giờ, Cửu Thiên càng không sợ. Đợi tới khi cơ thể của hắn hồi phục, Cửu Thiên thậm chí có suy nghĩ dùng võ lực cưỡng chế áp chế Linh Bối.
Hắn căn bản không để tâm Linh Bối dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Bởi vì dưới sự áp chế lực lượng tuyệt đối, chỉ cần không phạm sai lầm thì sẽ không xuất hiện sự cố nào cả.
Bây giờ Cửu Thiên chỉ cầu bốn chữ.
Vững vàng như núi.
Một ly rượu vào bụng, Cửu Thiên có thể cảm nhận được Linh Bối quả thật đã bỏ thứ gì đó vào trong.
Có thể là độc, cũng có thể là một chút lực lượng kỳ lạ.
Nhưng không là gì cả, trong nháy mắt bị canh khí của Cửu Thiên nuốt chửng. Canh khí hiện nay của Cửu Thiên cũng chỉ có thể dùng hai từ đáng sợ để hình dung.
Có thể dung hợp mọi thứ, thôn phệ mọi lực lượng, e rằng cả thiên hạ chỉ có một mình hắn.
Quả nhiên, ban đầu Cửu Thiên không thật sự biết về sự mạnh mẽ của canh khí.
Bây giờ, sau khi thực lực của hắn càng lúc càng mạnh, Cửu Thiên mới phát hiện, khí võ song tu quả nhiên là chìa khóa của thần thông loài người.
Ngay cả lực lượng của người nghịch thần và thần linh đều có thể thôn phệ.
Cửu Thiên thật sự chưa từng nghĩ, trên đời còn có thứ có thể ngăn cản hắn tiến về phía trước.
Sau đó, vẻ mặt Cửu Thiên như bình thường, vẫn như cũ.
Linh Bối sững sờ ngồi trở lại, rất miễn cưỡng nặn ra nụ cười. Cô ta đột nhiên cảm nhận được, hình như tình hình bắt đầu khác với dự liệu của cô ta, mà đây chỉ là một mở đầu.
Liễu Chỉ thấy sau khi mình nhắc nhở Cửu Thiên, Cửu Thiên vẫn dám uống rượu mà Linh Bối đưa thì không khỏi có chút tức giận,
Đường Huy nhìn thấy một màn này lại không lên tiếng.
Chỉ thầm ghi nhớ điểm này ở trong lòng.
Theo Đường Huy thấy, Liễu Chỉ này tám phần mười cũng thích Cửu Thiên.
Chậc chậc chậc, duyên phụ nữ của Cửu Thiên thật là tốt!
Thầm khen một phen, mọi người cười nói vui vẻ cho tới khi bữa tiệc kết thúc.
Ồn ào náo động tới, phồn hoa giải tán.
Ba người Cửu Thiên, Đường Huy, Liễu Chỉ rất ăn ý đi tới hậu viện của hoàng cung, nơi không có bất cứ ai quấy rầy.
Một chiếc bàn gỗ, vài dụng cụ pha trà khá tinh tế, một ít bánh ngọt bày gọn gàng, ba người ngồi xuống.
Lúc này mới là lúc bọn họ thật sự nói chuyện chính.
Nhất là Đường Huy, hắn ta buộc phải biết bước hành động tiếp theo của Cửu Thiên là gì. Sau một lần chịu thiệt mắc bẫy này, Đường Huy biết rõ, bắt đầu từ lúc này, hắn ta buộc phải đi theo Cửu Thiên. Bất luận bọn họ muốn giết chết Cửu Thiên hay muốn nhìn Cửu Thiên chết trong tay ma tu. Điều kiện là buộc phải đi theo Cửu Thiên.
Nếu không bị Cửu Thiên bịp thêm lần nữa, bọn họ sẽ không quay về được Nam Vực nữa.
“Cửu minh chủ, bước tiếp theo anh định như nào?”
Đường Huy hỏi ngay. Liễu Chỉ sẽ không phát biểu ý kiến. Tuy ở phương diện danh nghĩa, cô ta cũng là nhân vật tướng lĩnh của nhóm Liên quân Tây Lĩnh nhưng ngay cả các cao thủ của Liên quân Tây Lĩnh đều biết. Thật ra bọn họ giống người của Liên minh Nam Quốc, đều sẽ nghe theo điều động của Cửu minh chủ. Người bên dưới, quan hệ tốt tới mức sắp mặc chung quần rồi. Ví dụ như tối nay, cường giả của Liên minh Nam Quốc và cường giả của Liên quân Tây Lĩnh đều lẫn với nhau, quan hệ rất tốt!
Cửu Thiên khựng lại, cười nói: "Đường Huy huynh có dự định gì? Có thể nói thử không. Anh từ xa tới là khách, cứ nói đừng ngại!”
Đường Huy lắc đầu nói: “Tướng bại trận, chạy trốn trong hoảng loạn, đâu dám có ý kiến gì. Cửu minh chủ, anh nói suy nghĩ của anh đi. Tóm lại không thể để chúng ta cứ ở mãi ở đây nhỉ? Tuy nước Nghi này không tệ nhưng suy cho cùng không phải nơi dưỡng già!”
Cửu Thiên khẽ cười nói: “Đó là đương nhiên. Tôi cũng không định tiếp tục ở lại đây lâu. Bước tiếp theo, tôi vẫn hy vọng chia binh hai đường, một nhóm quân ở lại nước Nghi, sau đó dùng tư thế khuếch tán, quấy nhiễu ba đạo phòng tuyến, cũng tức là tùy tiện tìm chỗ đánh, đánh kiểu gì khiến những ma tu đó khó chịu. Nhóm quân còn lại, dùng thế mũi đao, giết vào trong ba đạo phòng tuyến, cố gắng xâm nhập vào nước Kỳ Tú rồi phối hợp với đám người Đỉnh Vực quốc chủ, tranh thủ một trận chiến khiến ba đạo phòng tuyến của ma tu sụp đổ.
Mí mắt của Đường Huy giật giật, nói: “Cửu minh chủ, không phải là định kêu người của Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ đi vào ba đạo phòng tuyến, hoàn thành tập kích chứ? Vậy tôi chỉ có thể nói, Cửu minh chủ đánh giá chúng tôi quá cao rồi. Nhiệm vụ này thứ lỗi cho chúng tôi thật sự không thể hoàn thành.”
Cửu Thiên lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải. Người của Đường Huy huynh ở lại nước Nghi đi. Tôi và Liễu Chỉ tướng quân tìm một nơi, đột nhập vào trong phòng tuyến của ma tu. Anh chỉ cần đánh yểm hộ cho chúng tôi là được rồi!”
Cửu Thiên chân thành nhìn Đường Huy.
Liễu Chỉ lại có hơi kinh ngạc, sao Cửu Thiên lại giao nhiệm vụ như này cho Đường Huy.
Đây không phải là cho Đường Huy cơ hội bán đứng bọn họ à?
Chỉ cần Đường Huy cố ý để lộ sơ hở gì đó, để các ma tu phát hiện dấu vết của đám người Cửu Thiên, vậy thì tiếp theo chắc chắn là một trận truy sát thê thảm.
Liễu Chỉ lại trừng mắt với Cửu Thiên, nhưng Cửu Thiên lại rất dửng dưng, chỉ mỉm cười với Liễu Chỉ.
Đường Huy nghe thì cũng động lòng, nhưng hắn ta đầy sự cảnh giác thế nào cũng không tin Cửu Thiên sẽ có lòng tốt như thế.
Ở trong suy nghĩ của Đường Huy, Cửu Thiên cho dù bị điên cũng sẽ không làm như thế.
Trong này chắc chắn có âm mưu gì đó.
Đường Huy lắc đầu nói: “Cửu minh chủ, tôi cảm thấy chúng ta vẫn đừng chia binh thì hơn. Vốn lực lượng đã không đủ, còn chia binh sẽ yếu hơn. Nếu ma tu phát giác điểm này, thiết lập đủ nhiều bẫy, vậy chia binh là tự chuốc lấy hủy diệt. Tôi kiến nghị, vẫn là cùng nhau hành động đi. Mọi người đừng tách ra. Tôi nguyện ý dẫn nhóm làm hậu cần.
Cửu Thiên cười nói: “Thật sao? Đường Huy huynh, công tác mê hoặc này vẫn phải có người làm. Nếu anh đã không làm, vậy thì chỉ có thể giao cho Liễu Chỉ tướng quân.
Liễu Chỉ sững người, chỉ vào mũi của mình nói: “Tôi ư?”
Cửu Thiên mỉm cười gật đầu, nói: “Phải. Có vấn đề gì không?”
Đường Huy bỗng phát hiện, mình có phải lại bị lừa rồi không?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất