Một màn này không ai có thể ngờ được. 

Bao gồm bản thân Cửu Thiên cũng không biết một màn này xảy ra như nào. 

Linh Bối khóc rất đẹp, rất khiến người khác thương xót. 

Đám người Hàn Liên hoàn toàn ngây ngốc, căn bản không hiểu chuyện này là sao? 

Theo bản năng bọn họ đều bắt đầu lùi lại. 

Ở bên dưới, vẻ mặt của Liễu Chỉ rất khó coi. 

Cô ta không cho rằng Linh Bối vừa lên thì khóc lóc thật sự là Linh Bối yêu Cửu Thiên sâu sắc đó đã quay trở về. 

Cô ta có thể nhìn thấy rõ tuy Linh Bối đang khóc nhưng khóe miệng lại có chút ý cười. 

Tâm cơ tới vậy,ai cô gái này tuyệt đối không phải người tốt lành gì. 

Cửu Thiên cũng lộp bộp trong lòng, cả người siết lại. 

Không ai hiểu cô gái trong lòng rốt cuộc là Linh Bối ban đầu quay trở về hay là thần sứ kia giảgi dạng hơn hẳn. 

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Linh Bối thì Cửu Thiên đã biết rõ, Linh Bối mà hắn yêu kia chưa trở về. 

Người trong lòng hắn vẫn là tả sứ trong truyền thuyết. 

Nhưng lúc này Cửu Thiên cũng không tiện vạch mặt. 

Nhiều người nhìn như vậy, nếu hắn thật sự vào lúc này đẩy Linh Bối ra, sau đó ra tay, e rằng danh tiếng của hắn cũng sẽ bị hủy. 

Cửu Thiên không phải người sỉ diện gì, nhưng bây giờ Cửu Thiên phát hiện danh tiếng của hắn có thể có tác dụng rất lớn trong rất nhiều lúc. 

Hắn sẽme không mạo hiểm hủy đi danh tiếng của mình. 

Vậy nên Cửu Thiên không đẩy Linh Bối trong lòng ra, ngược lại nói ở bên tai Linh Bối: “Tả sứ, cô chơi hay. Chiêu này rất đẹp!” 

Sau đó, giọng nói của Linh Bối cũng nói ở bên tai Cửu Thiên. 

“Cửu Thiên, như ý nguyện của anh, tôi tới tìm anh rồi. Anh có phải nên trả lại cho tôi lực lượng thuộc về tôi trước không?” 

Cửu Thiên khẽ cười một tiếng, không trả lời. 

Buông Linh Bối ra, sau đó Cửu Thiên dịu dàng lau nước mắt cho Linh Bối. 

Mọi người ở xung quanh nhìn thấy hình ảnh như này đều lộ vẻ ngưỡng mộ. 

Cái gì gọi là tình yêu đích thực, cái gì gọi là trai tài gái sắc. 

Những người không biết sự thật, bây giờ vậy mà đều cảm động trước tình cảm chân thành giữa Cửu Thiên và Linh Bối. 

Chỉ đáng tiếc, bọn họ hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện khi Cửu Thiên vừa lau nước mắt cho Linh Bối vừa nói. 

“Tả sứ, lực lượng mà cô muốn, quả thật ở trong tay tôi. Nếu cô rời khỏi nhục thân này, đổi nhục thân khác. Tôi nhất định sẽ chắp tay nhường lực lượng mà ngàn vạn thần sứ để lại.” 

Trong mắt Linh Bối dường như mang theo “tình yêu” vô hạn nhìn Cửu Thiên. 

Sau đó, Linh Bối nắm tay của Cửu Thiên mà truyền âm: “Đây vốn là nhục thân của tôi. Linh Bối đó của anh chỉ là một thần hồn khác sinh ra từ trong nhục thân của tôi mà thôi. Phải đi cũng là cô ta đi. Sao có thể là tôi chứ? Lực lượng mà các thần sứ để lại không hề liên quan tới anh. Anh cũng không dùng được. Tại sao không vui vẻ mà cho tôi! Tôi có thể giúp Linh Bối của anh tìm một nhục thân mới, như vậy không phải cũng vẹn cả đôi đường hay sao?” 

Cửu Thiên kéo Linh Bối đi về phía trước, đám đông ở xung quanh tránh đường cho bọn họ, dõi theo “cặp đôi” này đi vào đô thành nước Nghi. 

“Rất xin lỗi, tôi không tin cô!” 

Cửu Thiên lạnh nhạt nói. 

Linh Bối hừ một tiếng, nói: “Vậy chúng ta cứ chờ xem. Xem ai có thể chơi chết ai!” 

Đám người Hàn Liên sư huynh đi theo đằng sau Cửu Thiên đều ngỡ ngàng. 

Hàn Liên sư huynh vò đầu gãi tai, nói: “Xảy ra chuyện gì? Đây rốt cuộc có phải em dâu Linh Bối trở về không. Hay là thần sứ đáng chết kia. 

Sở Trực sư huynh nói: “Không hiểu. Cảm thấy không quá giống Linh Bối sư muội. Nhưng nước mắt đó, động tác biểu cảm đó và sự thể hiện của Cửu Thiên sư đệ... Haizz, không dễ nói.” 

Sở Chính sư huynh búng tay nói: “Không dễ nói thì đừng nói, tin Cửu Thiên sư đệ sẽ tự xử lý được. Đại sư huynh, huynh thấy sao?” 

Đại sư huynh sờ bụng, nói: “Đừng nói nhảm nữa, đi ăn cơm thôi” 

Mọi người đi vào, đám người Nam Cung Lệ đều không nói gì. 

Bọn họ không thân với Linh Bối, tình huống cụ thể, đoán mò cũng vô dụng. Không bằng để Cửu Thiên tự xử lý. 

Qua sự tiếp xúc trong khoảng thời gian này, bọn họ vẫn khá tin Cửu Thiên. Tin Cửu Thiên sẽ giải quyết tốt chuyện của mình, không cần bọn họ nhọc lòng gì nữa. 

Ngược lại Đường Huy dường như nhìn ra chút gì đó giữa Cửu Thiên và Linh Bối. 

Đường Huy khẽ mỉm cười, nói với Thanh Phong Kiếm Thánh ở đằng sau: “Tiền bối, ngài có phát hiện giữa Linh Bối và Cửu Thiên có chút không bình thường không?” 

Thanh Phong Kiếm Thánh nói: “Không bình thường thì không bình thường, như vậy có thể chứng tỏ cái gì?” 

Đường Huy xua tay nói: “Ngài không hiểu, Linh Bối này lúc đầu khi ở Ma vực đã xiên Cửu Thiên một kiếm. Suýt nữa giết chết Cửu Thiên! Bây giờ thì sao, loại tình huống này... 

Thú vị, rất thú vị. Nói không chừng là cơ hội của chúng ta!” 

Thanh Phong Kiếm Thánh có chút nghe không hiểu lời của Đường Huy, nhíu mày nói: “Cơ hội gì, tại sao tôi không nhìn ra?” 

Đường Huy nói: “Không nhìn ra cũng không sao. Chỉ cần chúng ta hỏi ra được là được. 

Dứt lời, trong mắt của Đường Huy xẹt qua ánh sáng khác lạ, cũng đi vào trong nước Nghi. 

Đêm khuya, ca múa linh đình. 

Trong nước Nghi, đèn đuốc sáng rực. 

Trong hoàng cung bày tiệc, đủ các loại đồ ăn ngon được đưa lên, phục vụ đám người Cửu Thiên, Đường Huy. 

Quốc chủ của nước Nghi ngồi ở vị trí gần bên cửa, kính rượu đám người Cửu Thiên. 

Thật ra với địa vị của ông ta, không thể ngồi cùng với đám người Cửu Thiên. 

Chỉ có điều, bây giờ mọi người đều ở trong nước Nghi, vậy nên vẫn nể mặt nước Nghi chủ một chút. 

Nói thật, có thể ngồi ở trong đây đã không tệ rồi. Bao nhiêu cao thủ của các nước khác cũng chỉ có thể ăn uống ở bên ngoài. 

Cửu Thiên, Đường Huy và Liễu Chỉ ngồi ở ghế chủ tọa. 

Dù sao ba người bọn họ đại diện cho ba nhánh đội ngũ trong hành động lần này. 

Đường Huy không ngừng kính rượu Cửu Thiên, đủ kiểu nịnh nọt, nói rất dẻo quẹo. Hắn ta nói mà không hề đỏ mặt. 

Cửu Thiên cũng không khách sáo, có người kính rượu thì uống. 

Dù sao rượu của nước Nghi này, hắn cũng uống không say, đang uống được một nửa, A Vân ở đằng sau ghé tới, nhỏ giọng nói: “Cửu Thiên công tử, đã cho Thập Tam dùng đan dược rồi. Tình trạng rất tốt, tạm thời giữ được một mạng. Nhưng chắc vẫn cần ma trì hoặc hỗn độn chi khí gì khác mới có thể tỉnh lại! Quốc chủ Lâm Vĩnh Sương của Linh quốc đang ở đằng sau trông Thập Tam, cô ấy khóc rất thương tâm. 

Cửu Thiên gật đầu hiểu ý, khẽ thở dài một tiếng. 

Liễu Chỉ ngồi ở bên cạnh Cửu Thiên cũng kính Cửu Thiên một lỵ, nói: “Cửu minh chủ, tôi kính anh một ly 

Cửu Thiên giơ ly rượu lên, đang muốn uống rượu, bỗng nhìnmm thấy ngón tay trên ly rượu của Liễu Chỉ hơi động đậy. 

Động tác rất nhỏ này, Cửu Thiên nhìn trong mắt, nhớ trong lòng. 

Liễu Chỉ đã viết hai chữ cẩn thận trên ly rượu. 

eyJpdiI6ImZBVEUwSWRUM0Ixb1phbTJFYU52SFE9PSIsInZhbHVlIjoid21NVVlOXC85VkpLcndBMDlpOG1lcmdtbDdjeWFMMkN6TklCck9QazBkVHRGWXc4WHd4Nk9nV0puTW1lOVlDU2VNOGpxYnpaUFpCbnJ5a09xR2JRNFFxTUFZWERaTXlEdG1qV3JLMm4rXC9LRG1TS3pNR2pDZUVFUTRmZlBYcEhkS1VDWmVtN2lGdktGdVBzMlJISVlaZXd4YWlPY2xmdDRqWVpDeGxEYTRta09xdmxxd242THVBTVZMRGlTWHR3SlQ1RjlJWjVRTlRGNDIxYzRMUWp1XC9yTzFtVEp4blJcL01uVWxnenl6XC9ETmc2WldJQk5kUzdBcHlWY1phXC9yXC9VVU4iLCJtYWMiOiI4YWM3NmYzNTlmMDhiYmZkMDc2YWViYjZlNzIzN2MyZGU4NzJmODhmMzc3NDExNjA2ZDcwYTc5N2M3OTI3M2IzIn0=
eyJpdiI6ImJON1Zhc1M0STZWWkNKUWlDNjlkU3c9PSIsInZhbHVlIjoiRjAxWjZwWE5hVG5Qc2pJdUNMcHpNQytvamZDenVqOW1mVmZtZ2h0QlUwbDlLSXFyZDh0UkdZczBaM0VjVk9NS2VMM0wwcld0VlJnaVpmeFhtNTNUOFwvalwvQlNcL1RkWEtiY3dGZzRMNFQwbnBKTndkOEliQ0dmUDhGRHllcG9mY3lqakljM05aVXNVMGd6S3FEZXVMaXRRbklQeXNZM1o4bHVPTERjUkUzXC9WNEhXcDdiXC96U2xEWGNJdVlMS2NZQ21oOFFkSmliY3F1aTNCNjRcL042VXFBVFM3TFwvalZ6QWx4Y1p4XC9yZG1hWVptQVRrZmxxWmIyWUhibWdtVGVxOGZxWUF3cHl2UGx5RlZ5XC84Rkw2Q0VqYXZZSzhwWUtEeGluRU1NcHZuSVdrbTd3REtCQTA4alJSOTBiZ1BzK0g4bmcrd1wvM0M1b2VVYnFHUHRrZkNvcFhPeVpmZjk2TmRRODBnXC9tMW81KzBBSUw4TXExOWQydG1kMTM3VHVaUlBCVU13OXdMK3FMajBHNG9hUzFBTkd3SkZ3PT0iLCJtYWMiOiI5MzZlNmVjM2NjMzRkYWVmYjhhOWJlZWM3Nzc0OWRkNmIzZjUxZWU1NjcyZDNkM2I3NmRjNTE1NjA1Yzg2Y2JmIn0=

Cửu Thiên cúi đầu liếc nhìn trong ly rượu có hơi lăn tăn, như có thứ kỳ lạ lẩn vào trong rượu, hắn nở nụ cười.

Ads
';
Advertisement
x