Đưa tay ra, Cửu Thiên nở nụ cười trên môi, trông rất vô sỉ. 

Đường Huy thật sự tức tới nổ phổi, Cửu Thiên rõ ràng là đang bắt chẹt hắn ta một cách trắng trợn! 

Hắn ta thật sự muốn ra tay với Cửu Thiên ngay bây giờ, nắm đấm cũng siết chặt. 

Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không sợ hãi này của Cửu Thiên, Đường Huy làm sao cũng không dám thật sự ra tay. 

Đường Huy miễn cưỡng nhếch khóe miệng, hắn ta nói bằng giọng có hơi run rẩy vì tức: “Cửu Thiên huynh, quốc chủ của nước Nghi ở trước mặt anh vậy mà có phần nói chuyện ư?” 

Cửu Thiên thấy Đường Huy bị tức thành như này, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: “Đường Huy huynh, đan dược mà thôi. Đừng có tiếc. Tôi chỉ cần một viên có thể khôi phục thần hồn, khởi tử hồi sinh thôi” 

Đường Huy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, lớn giọng gầm lên: “Cửu Thiên, anh hiếp người quá đáng!” 

Đám người Hàn Liên sư huynh nghe thế thì bước lên một bước, trợn mắt nhìn Đường Huy, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. 

Cửu Thiên khẽ nhấc tay, giả bộ cản đám người Hàn Liên sư huynh. 

Cửu Thiên biết rõ, Đường Huy không thể thật sự ra tay với hắn. 

Nếu lúc này Đường Huy dám làm thế, Cửu Thiên sẽ càng vui mừng. 

Nhân cơ hội này, tiêu diệt đám người có sát tâm với hắn cũng là một lựa chọn không tệ. 

Nhưng Đường Huy suy cho cùng không cho Cửu Thiên cơ hội này. 

Sau khi nói xong, Đường Huy vẫn lấy ra một viên đan dược, quăng cho Cửu Thiên. 

Đan dược bọc trong chất lỏng mang theo ánh sáng lóng lánh. 

Cửu Thiên nhìn đan dược trong ánh nước, cười nói: “Đường Huy huynh, anh cũng nên biết, tôi là một nửa luyện khí sĩ. Nếu cầm đan dược hơi kém để lừa tôi, vậy thì chán lắm!” 

Đường Huy nghiến răng nói: “Đây là Thiên Tề Đan, cực phẩm trong thần dược. Người của Bát Phương Tiền Trang tôi sẽ không mất mặt ở phương diện này. Có công hiệu ngưng tụ thần hồn, ngưng luyện nhục thân. Thời khắc mấu chốt, có thể cứu bất cứ ai một mạng!” 

Mắt của Cửu Thiên chợt sáng lên, quan sát kỹ viên đan dược này. 

Cùng lúc trên người phóng ra chút canh khí, thăm dò dược lực này như nào. 

Khoảnh khắc canh khí của Cửu Thiên phóng ra, đám người Đường Huy, Thanh Phong Kiếm Thánh đều sững người. 

Bởi vì bọn họ có thể cảm nhận rõ được lực lượng của Cửu Thiên hình như lại có sự thay đổi. 

Hết cách, lúc này thế giới chi lực ẩn chứa trong canh khí của Cửu Thiên lúc này cũng được, lực lượng truyền thừa từ thần linh cũng được, đều có thể phóng thích ra khí thế khiến bất cứ ai cũng phải biến sắc. 

Người có tu vi càng cao thì càng cảm thấy rõ ràng. 

Ví dụ như Thanh Phong Kiếm Thánh, lúc này thật sự giống như gặp ma. 

Miệng há to, đồng tử co rút. Đường Huy cũng không tự chủ mà lùi lại hai bước, nuốt một ngụm nước bọt. 

Đường Huy lẩm bẩm truyền âm cho Thanh Phong Kiếm Thánh: “Thực lực của Cửu Thiên lại mạnh hơn rồi sao?” 

Thanh Phong Kiếm Thánh vội vàng hoàn hồi, truyền âm trả lời: “Không chỉ là mạnh hơn, cậu ta e là đã ngưng tụ ra tiểu thế giới của mình rồi. 

Đường Huy nghe vậy, lập tức cảm thấy may mắn. 

May mà vừa rồi hắn ta không ra tay với Cửu Thiên. Nếu không thật sự không biết sẽ gây ra hậu quả đáng sợ như nào. 

Lần đầu tiên, Đường Huy cảm thấy may mắn khi mình tỏ ra yếu thế ở trước mặt Cửu Thiên. 

Sau đó, Cửu Thiên chắc chắn Đường Huy không nói dối. 

Đan dược này chắc chắn là thần đan cực phẩm. Hơn nữa, ngay cả dòng nước bao trùm viên đan dược này, cũng không phải vật phàm. Có chút giống nước sinh cơ mà Cửu Thiên từng thấy trước kia. 

Cẩn thận cất đan dược đi, Cửu Thiên vui vẻ nháy mắt với đám người Hàn Liên sư huynh. 

Có đan dược này, nói không chừng có thể cứu được một mạng của Thập Tam. 

Chưa đủ, nhưng ít nhất cũng có thể khiến Thập Tam có thêm thời gian! 

Ba tháng dù sao vẫn quá ngắn. 

Cửu Thiên nở nụ cười, bỗng giang hai tay ra, đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy Đường Huy, nói: “Đường Huy huynh, anh thật là quá hào phóng. Vậy mà lấy ra đan dược cứu mạng của mình cho tôi. Điều này khiến tôi nói gì mới được đây. Anh khách sáo quá, không thích hợp, không thích hợp, lần sau đừng như thế nữa!” 

Lồng ngực Đường Huy tức nghẹn, cảm thấy sao tên Cửu Thiên này có thể vô sỉ tới mức này. 

Không thích hợp anh trả lại đi! 

Đường Huy không khách sáo nói: “Bây giờ chúng ta có thể tới nước Nghi nghỉ ngơi chưa?” 

Cửu Thiên khua tay phải, nói: “Đó là đương nhiên, Hàn Liên sư huynh, giúp đệ đi nói với quốc chủ nước Nghi một tiếng, các cường giả của Bát Phương Tiền Trang và nước Hoàn Vũ tới. Kêu ông ấy mau ra nghênh đón!” 

Hàn Liên sư huynh cười nói: “Được, để huynh đi. Nếu quốc chủ cả nước Nghi không nể mặt, huynh sẽ đánh ông ta. 

Hàn Liên sư huynh nói xong thì bay về phía nước Nghi, Cửu Thiên và đám người Đường Huy từ từ đi về phía nước Nghi. 

Mục Khả đứng ở đằng sau Nam Cung Lệ, kéo nhẹ áo của Nam Cung Lệ, nói: “Bây giờ Cửu Thiên là minh chủ sao?” 

Nam Cung Lệ nói: “Phải. Bây giờ cô mới biết à. Hiện nay anh ta là minh chủ của Liên minh Nam quốc và Đông Giới, địa vị rất cao. 

Mục Khả nói với vẻ phấn khích: “Vậy thân phận của anh có phải cũng rất cao không, Nam Cung điện hạ?” 

Nam Cung Lệ ngại nguàng họ hai tiếng, nói: “Cái này ấy à, tôi không ham hư danh. Vậy nên tạm thời không có chức vị gì? 

Mục Khả thất vọng ồ một tiếng. 

Nam Cung Lệ thấy Mục Khả thất vọng như vậy, trong lòng bỗng có chút khó chịu. 

Hắn ta vỗ vai của Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên huynh, mau cho tôi một chức vị, mau lên. 

Nghe thấy lời của Nam Cung Lệ, đám người Tả Tử Sâm đều quay đầu qua, vẻ mặt mong chờ nhìn Cửu Thiên. 

Phùng lão không hiểu chuyện gì, xua tay nói: “Chức vị ư? Chức vị gì? Của Liên minh Nam quốc sao? Vậy khi về tới tôi sẽ nói một tiếng với đám Phùng lão, chắc chắn muốn chức gì thì cho chức đó” 

Lập tức đám người Nam Cung Lệ đều cười. 

Tả Tử Sâm khẽ nói: “Đúng là bạn tốt.” 

Nói nói cười cười, một đám người về tới nước Nghi. 

Hàn Liên sư huynh thật sự lôi nước Nghi chủ ra ngoài, trong thời gian nhanh chóng còn bày ra đội hình nghênh đón. 

Nhìn thấy nhiều người như vậy tới nghênh đón mình, sắc mặt của đám người Đường Huy cũng tốt hơn một chút. 

Phi thuyền từ từ đáp xuống, Phùng lão, Lư đại sư và đám người Thiên Mị Hồ, Nha Đầu đi lên trước. 

Nhất là Thiên Mị Hồ, trực tiếp hóa thành một luồng ánh sáng, đi tới trước mặt Cửu Thiên, cười quyến rũ nói: “Tông chủ, ngài thật không ra sao. Bỏ lại người bị thương như tôi, tự mình chạy đi chơi?” 

Cửu Thiên nói: “Vậy nên làm sao, còn có thể dẫn người bị thương như cô đi chắc? Lần sau sẽ dẫn cô đi!” 

Lúc này Thiên Mị Hồ mới hài lòng đi ra, sau đó, Cửu Thiên nhìn thấy Linh Bối đứng yên lặng ở đó trong đám đông. 

Ánh mắt hơi nheo lại, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà mị, Linh Bối cứ thế nhìn thẳng vào mắt của Cửu Thiên. 

Ánh mắt của hai người chạm nhau, dường như có lôi điện giao nhau trong đó. 

“Linh Bối!” 

Cửu Thiên khẽ nhả ra hai chữ này. 

Mà Linh Bối cũng cất bước, đi về phía Cửu Thiên. 

Một bước, hai bước. 

Linh Bối đi rất chậm, dường như đang chuẩn bị cái gì đó. 

Ánh mắt của Cửu Thiên từng chút trở nên sắc lạnh, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào. 

eyJpdiI6IkJMRUhwMWpBUjVSZ0pLVmRhdHd1VEE9PSIsInZhbHVlIjoiMjd3MERPVFFwancwalJWb2VCKzdMbWoyMENoM0FwbHB0RkdDclhDR0RkaEFcL056dHhoRlVuT0o5RGxHTUZkdmJ3MURkRjRLVW0wMXk1MVRmMDhHdkVYMVpjeFpVUENhT1FGa2VLeDRsVXJLc3d6ZUlTXC9KYjFTT2Z1cVp5aHEzdlVGVkw3Q00yVVJ1TDlTbmxJcmU3d25ZeHIrWUFBMEFjOU8rVVVhOTBHRTg9IiwibWFjIjoiODdjM2MwMWYwZTUyNjQ0NjY2MGNjODU1OTFjOWJiMjhhYzI3MjE1MGIzYWJiMjg3YWM2NTZhOGI2MjJmMjM2YiJ9
eyJpdiI6ImxaSUpVSTk2MG9wNmRQXC9abkxNcDhBPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ikg2MmNpZURDUTVJU09jTWlBdnFrSmpIMzVWTWdsQ0prOUhtN0N3NVRhM1JNNkFQYkVZczJib04wOXNzdUVNM1pCQTZcLzdGZmFsWWpQMlJpM2hsZW1cL1dwblhHRm9qazlDTnJOZFFSVXFoVlRieXNQakorNnJ4cEtiQm9zRTZ0bjFDdHJxZFwvaVJ1Mmc0Rk45Y1Q4eFlaYUdzaWdNR0FpT3dFVVhva3d1NTVBSER4VkJrOUpmUWtCdVBvYVwva1YrVEciLCJtYWMiOiJiNDUxZWI2NDcyNjFlMTY0MDc4MGMxMzUwYmEyODc4MzNjMjc3NmZkNGJmOTBiZTljZGEzYzM5ZDFlNmI3OGUwIn0=

Còn chưa đợi Cửu Thiên kịp phản ứng, Linh Bối lập tức nhào vào trong lòng Cửu Thiên, khóc nức nở nói: “Cửu Thiên!”

Ads
';
Advertisement
x